Sau khi mua đồ xong, Bùi Tranh đi đến trước sạp thì thấy Bạch Đào đang mỉm cười áy náy, miệng không ngừng nói: "Thật ngại quá các vị, không ngờ lại được mọi người ủng hộ đến thế, ta đã bán hết sạch rồi. Nếu chư vị còn muốn ăn, lần sau ta ra chợ phiên vẫn sẽ ở chỗ này."
Thấy người vẫn muốn mua đều là hán tử, Bạch Đào cười tươi nói thêm: "Các vị ai cũng phong thần tuấn lãng, lần sau ta mà nhìn thấy, nhất định nhận ra được, đến lúc đó sẽ tặng thêm mỗi vị một cái."
Đám người xếp hàng mà không mua được nghe vậy mới hài lòng rời đi.
Chờ không còn ai đứng trước sạp nữa, Bùi Tranh mới xách đồ tiến lại.
Bạch Đào vừa trông thấy y, liền nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương: "Vị công tử tuấn tú này, bánh mì đã bán hết mất rồi, có muốn mua món gì khác không?"
Bùi Tranh mỉm cười nhẹ: "Còn bán gì nữa?"
Bạch Đào bị nụ cười kia câu mất hồn, trong lòng thầm nghĩ: Ta đem bản thân bán cho huynh có được không, 1 đồng tiền là đủ, nếu huynh chê đắt, ta còn có thể bù thêm 1 đồng cũng được.
Bùi Tranh thấy cậu ngẩn người, liền khẽ gọi: "Bạch Đào?"
Bạch Đào hoàn hồn, bật cười nói: "Ta bán nhiều lắm, công tử muốn gì cứ nói."
Nụ cười cậu lộ rõ vẻ phong lưu: "Còn về giá cả... công tử tuấn tú thế này, sao cũng được."
Bùi Tranh bị vẻ nghịch ngợm của cậu làm cho vui vẻ, cũng hùa theo diễn trò: "Vậy tài nấu nướng có bán không?"
"Bán thế nào cơ?"
Bùi Tranh đem toàn bộ đồ mình mua bỏ vào trong sọt tre sau lưng Bạch Đào: "Buổi trưa ngươi vào bếp."
Được ăn trưa cùng người trong lòng, Bạch Đào làm sao không vui, gật đầu như gà mổ thóc: "Được thôi! Vậy huynh trả giá thế nào?"
Bùi Tranh đeo sọt lên lưng, thong thả đáp: "Ngươi ra giá bao nhiêu, ta trả bấy nhiêu."
Nghe câu ấy, Bạch Đào hận không thể giở công phu ngoạm sư tử một cái, bảo y dùng cả đời để mua lấy tay nghề nấu ăn của mình.
"Xem ra công tử đây đúng là hào phóng, vậy ta phải chém một trận thật đã!"
Ca nhi trung niên đang dọn bát bên cạnh, nhìn hai người sóng vai rời đi, bỗng cảm thấy Bạch Đào đích thực là ca nhi, có khi là vì muốn bớt phiền phức mới giả làm hán tử thôi. Nếu không, sao lại hợp với vị hán tử cao lớn kia đến thế?
—
Về đến nhà, khi giặt miếng vải thưa, Bạch Đào nghĩ, lần sau nên lót giấy dầu dưới đáy hộp thì hơn, sạch sẽ lại tiện.
Nhưng mà... cậu vẫn thấy bản thân thật lợi hại, lần đầu bày hàng mà đã buôn bán thuận lợi đến thế. Xem ra tay nghề của cậu quả thực không tầm thường, hì hì.
Bùi Tranh lấy một vò sữa bò lớn cùng đường phèn vừa mua ra, đặt lên bếp, Bạch Đào lập tức hiểu ra, Bùi Tranh là muốn ăn sữa chiên rồi.
Cậu lập tức quyết định làm sữa chiên trước, còn bữa trưa thì đợi trong lúc sữa đông lại sẽ làm tiếp. Dù sao thì Bùi Tranh rất hiếm khi nhờ cậu giúp chuyện gì, nắm được cơ hội thì phải giữ chặt.
Mà cậu cũng không phải đầu óc yêu đương gì đâu, đây gọi là "Biết ơn thì phải đáp trả"!
Bạch Đào lấy lò nướng nhỏ ra: "Tranh ca, huynh muốn ăn gì trưa nay?"
Bùi Tranh nhìn vào chum nước, định đi gánh thêm, vốn muốn đáp "Sao cũng được", nhưng nghĩ đến mấy lần trước, cuối cùng đổi cách: "Ngươi muốn ăn gì?"
Bạch Đào không ngờ bị hỏi ngược, quay đầu nhìn y: "Huynh ăn gì thì ta ăn cái đó."
Vậy là vấn đề lại quay về tay Bùi Tranh: "... Ta mua thịt rồi." Dứt lời liền quay người đi ra cổng, không ngoái đầu lại.
Bạch Đào chẳng hề hay biết, lúc đang rửa nồi bên bể nước còn lẩm bẩm một mình: "Vậy là muốn ăn thịt hầm, thịt xào, hay là cơm trộn thịt đây?"
Chờ mãi chẳng nghe ai trả lời, Bạch Đào ngẩng đầu nhìn lên, sân vắng tanh, nào còn bóng dáng Bùi Tranh.
"..." Nhìn Bùi Tranh gánh nước trở về, Bạch Đào thầm nghiến răng nghĩ: Vậy thì làm thịt băm xào khoai tây nhuyễn cho biết mặt, cho huynh ăn cho trôi cơm!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cậu đâu nỡ để Bùi Tranh ăn món mình không thích, nên vẫn hầm một nồi thịt kho vừa ngọt vừa mặn, hương thơm quyến rũ.
Lúc dùng nước sốt thịt chấm bánh bao, Bạch Đào âm thầm quyết định, sau này phải kiếm thêm ít đồng, rồi mua ít gạo về, nước sốt này chan cơm mới đúng là mỹ vị nhân gian!
Đại Hắc không vào được cổng sân, sau khi lượn một vòng trên núi, liền thẳng đường quen thuộc chạy đến nhà Bạch Đào. Ngửi thấy mùi thơm, nó vẫy đuôi chạy thẳng vào trong.
Bạch Đào nhấc chân cản lại khi Đại Hắc muốn nhào vào người mình: "Ngươi lại chạy đi đâu quậy phá thế hả, đầu toàn là bùn đất."
Bùi Tranh nhìn Đại Hắc lấm lem dơ bẩn, lúc này mới chợt nhớ, sáng nay lúc ra khỏi nhà, hình như y đã để Đại Hắc bị nhốt ngoài sân. Sau đó lại hứng chí theo Bạch Đào lên trấn, cũng quên luôn không chuẩn bị bữa sáng cho nó.
Thấy Đại Hắc vẫn đang vẫy đuôi hớn hở, Bùi Tranh gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát ăn của nó, còn không quên thêm vào hai cái bánh bao chấm chút nước thịt.
Đại Hắc nhìn Bùi Tranh, lại nhìn bát thịt, có vẻ như không tin nổi đây là chủ nhân của mình cho thật.
Cơm nước xong xuôi, sữa cũng đã đặc lại, Bạch Đào bèn đem bánh bao đi lăn vụn bánh mì: "Tranh ca, lần này không có bánh bí đỏ, chỉ có bánh trắng, làm ra e là không đẹp mắt bằng lần trước đâu."
Bùi Tranh không hề để bụng mấy chuyện nhỏ ấy: "Không sao cả."
Sau khi làm xong vụn bánh mì, Bạch Đào cắt sữa đặc thành từng khối, bắt đầu từng lớp từng lớp áo bột.
Bùi Tranh rửa sạch tay rồi cũng đến giúp, nhưng động tác hết sức cẩn thận, bởi y cảm thấy chỉ cần hơi mạnh tay một chút, khối sữa kia sẽ vỡ tan ngay.
Bạch Đào ngắm nhìn Bùi Tranh nghiêm túc giúp mình, trong lòng ấm áp, vui vẻ vô cùng.
Khoảnh khắc bình yên và ấm áp như thế này, cậu mong rằng sẽ trở thành chuyện thường ngày mãi về sau.