Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 91

Bùi Tranh bưng bát mà Bạch Đào đưa cho, cúi mắt nhìn món sữa chiên vuông vức bên trong.

Bạch Đào trêu: "Thế nào? Màu không đẹp bằng lần trước thì không thích nữa à?"

Hai tay Bùi Tranh nâng bát, khẽ lắc đầu: "Thích."

Y chỉ là phát hiện, hình như lần nào Bạch Đào cũng nhường phần đẹp mắt cho y.

Bạch Đào bị động tác kia làm cho mềm lòng, lại thêm một câu "Thích" ấy, nhất thời bị câu hồn, không thốt nên lời.

"Ta về đây." Bùi Tranh quay người đi về phía cổng sân.

Thấy y chỉ cầm mỗi bát sữa chiên, Bạch Đào vội chạy vào trong, lấy chiếc giỏ tre mang ra: "Tranh ca, đồ huynh mua còn để lại này."

Bùi Tranh đã mở cổng, nghe vậy thì quay đầu: "Cho ngươi."

Bạch Đào có chút bất ngờ: "Cho ta làm gì?"

Bùi Tranh ngẫm nghĩ rồi đáp: "Coi như tiền công bữa trưa."

Bạch Đào ngớ ra một lúc, mới nhớ tới đoạn đối thoại lúc trên phố: "Ta khi đó chỉ nói đùa thôi mà. Với cả, huynh đưa tiền công có phải hơi nhiều rồi không?"

Cậu liếc nhìn trong giỏ, nào là gạo, bột mì, còn có cả thịt nữa.

"Không nhiều."

Mấy hôm nay Bùi Tranh vốn đã định mua rồi, chỉ là bận làm việc mãi chưa có thời gian.

Bạch Đào đã mời y ăn không biết bao nhiêu bữa, bản thân y lại không giỏi bếp núc, chẳng thể mời lại được, đành đưa nguyên liệu thay cho lời cảm tạ.

Bạch Đào vốn cũng không muốn giữa hai người có gì mập mờ không rõ, nên không từ chối thêm, nhận lấy luôn: "Được rồi, vậy chờ ta nấu thành món ngon, chúng ta cùng ăn."

Như vậy chẳng phải lại có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau sao!

Bùi Tranh một lần nữa không thể từ chối, trên đường trở về nhíu mày trầm ngâm.

Nếu y vẫn tiếp tục ăn cơm Bạch Đào nấu, lần sau chẳng phải lại phải mua đồ đáp lễ?

Nhưng nếu y đã mua rồi, Bạch Đào lại mời ăn thì sao?

——

Trấn Thao Dương cách hai ngày mới có một phiên chợ, tuy bình thường cũng có người lên trấn, buôn bán vẫn có thể diễn ra, nhưng lượng người sao sánh được với ngày chợ.

Bạch Đào bèn quyết định: chỉ bán bánh vào những ngày có phiên, còn lại thì làm việc đồng áng.

Mấy hôm trước cậu đã gieo hạt trong vườn rau, giờ đều đã nảy mầm, sáng sớm nay lại tưới thêm ít nước. Nhưng chỉ có nước mà không có phân thì cũng không ổn, nên cậu định ủ phân bón. Dù sao thì bản thân cũng không có ý định nuôi heo.

Nếu sau này cùng Bùi Tranh sống với nhau, hai người có thể nuôi một con, hề hề.

Trong lòng Bạch Đào mỗi ngày đều ngầm tưởng tượng đủ kiểu, nhưng hành động thì lại vô cùng cẩn trọng, đúng kiểu "Có lòng trộm mà không có gan trộm".

Lúc này cậu đang đào hố sau rừng trúc, vừa làm vừa nghĩ trưa nay sẽ nấu mấy món giống trong yến tiệc nhà họ Chu hôm làm tang, gọi Bùi Tranh đến nếm thử.

Đào xong hố, lại lót đầy lá rụng xung quanh vào trong, Bạch Đào hớn hở chạy đi tìm Bùi Tranh.

Thấy người rồi, đối phương đang làm đất gieo hạt trong vườn rau.

Bạch Đào ngồi xổm xuống, nhìn mớ hạt giống đã ngâm nước trong hố: "Tranh ca, huynh gieo là dưa chuột à?"

Bùi Tranh vãi nốt mấy hạt còn lại, bắt đầu lấp đất: "Ừ."

"Ta thấy hai hàng này đều là dưa chuột, trồng nhiều thế một mình huynh ăn hết được sao?"

Thấy bên cạnh có thùng nước, biết là để tưới cho hạt giống vừa vùi đất, Bạch Đào liền cầm gáo lên, giúp y tưới nước.

"Đến lúc đó ngươi có thể sang hái ít về."

Chờ đúng câu đó, Bạch Đào lập tức sáng rỡ mặt mày: "He he, vậy ta không trồng dưa chuột nữa, ta trồng nhiều cà tím hơn, như vậy huynh không cần trồng cà tím nữa, thế nào?"

Bùi Tranh vốn định phiên chợ sau sẽ mua giống cà về trồng, lúc này tựa tay lên cán cuốc, nhìn Bạch Đào cứ chăm chú nhìn mình không rời, khẽ gật đầu: "Được."

Nghe được câu khẳng định, Bạch Đào vui ra mặt: "Thế huynh có thích ăn cà tím không? Nếu thích thì ta sẽ trồng nhiều hơn một chút."

"Cũng được."

Ngoài khoai tây thì Bùi Tranh chẳng kén món nào.

Bạch Đào giúp tưới xong nước, lại đi theo Bùi Tranh vào sân. Trông thấy mấy bó thân ngô chất bên cạnh nhà, cậu mới nhớ ra mình đến đây để làm gì.

Chậc, thật đúng là... sắc đẹp hại người mà!

"Tranh ca, ta muốn lấy ít thân lúa mì với thân ngô nhà ngươi đem về ủ phân, được không?"

Bùi Tranh đang rửa đồ bên bể nước, nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Đều ở sau nhà, cần bao nhiêu thì cứ lấy."

Nhà nào trong thôn không nuôi nhiều gia súc cũng thường ủ phân. Năm ngoái trước khi vào đông, Bùi Tranh đã ủ xong rồi, giờ sang xuân là vừa vặn dùng được.

Y còn bảo nếu Bạch Đào cần gấp thì có thể tự... "Chọn", nhưng chữ "Chọn" ra đến miệng lại đổi thành "Lấy".

Bạch Đào tỏ ý mình sẽ không thật sự khách sáo với y đâu, chờ sau Lập Xuân gieo mạch xong, cậu sẽ dùng phân của Bùi Tranh.

"Tranh ca, lát nữa nhớ sang nhà ta ăn cơm trưa, ta làm mấy món mới sẽ dùng cho yến tiệc, huynh đến nếm thử vị xem sao."

Bạch Đào vừa nói xong cũng chẳng đợi đối phương đáp lời, còn tiện tay dắt luôn cả Đại Hắc đi theo.

Trên đường về, Bạch Đào làm rơi một cây thân ngô, đang định khó khăn cúi người xuống nhặt, không ngờ Đại Hắc đã nhanh miệng tha lên giúp.

"Giỏi lắm Đại Hắc, xem ra ngày thường không uổng công ta thương ngươi. Trưa nay thưởng thêm cho ngươi một miếng thịt, nhưng mà hai ta phải giấu cha ngươi đấy, bằng không, y sẽ nghi ta có ý định dụ dỗ ngươi."

"Nhưng nếu ngươi muốn ăn thịt nhiều hơn, thì cứ thường xuyên đưa cha ngươi đến nhà ta, biết không? Chờ ta với cha ngươi thành đôi rồi, sẽ dành riêng cho ngươi một đống xương, còn có cả thịt dính trên đó nữa cơ."

Bạch Đào vun phân xong, trở về nhà rửa tay chuẩn bị nấu cơm thì thấy Lan thẩm xách một cái giỏ đến tìm. Cậu rót một bát nước đường đỏ mời bà.

Lan thẩm đặt giỏ xuống, vào thẳng chuyện chính: "Nghe Lộ Sinh nói, ngươi sắp tới sẽ đến nhà họ Chu làm tiệc?"

"Vâng, mồng 10 ấy ạ. Lan thẩm quen với nhà Chu đại gia sao?"

"Cũng chẳng đến mức quen biết, chỉ là hai thôn gần gũi, ít nhiều gì cũng từng nghe qua. Ta đến đây hôm nay, là muốn nhờ châu một chuyện."

Bạch Đào giả bộ giận dỗi: "Nói gì mà nhờ với chẳng nhờ, từ sau khi cháu về thôn sống, Lan thẩm giúp cháu không ít. Giờ thẩm có việc cần cháu, cháu vui lòng còn không kịp ấy chứ."

Lan thẳm mỉm cười: "Vậy ta cũng không khách khí nữa. Khi chqus đến nhà họ Chu, giúp ta hỏi thăm chút chuyện về đứa cháu trai của họ, Chu Văn Kiệt."

Bạch Đào gật đầu: "Được thôi, chỉ là muốn ta dò hỏi phương diện nào?"

Thím Lan đáp: "Cháu cứ xem xem hắn làm việc, nói năng ra sao là được rồi. Tiểu Đào à, thẩm không coi cháu là người ngoài, vậy ta cứ nói thẳng. Mấy hôm trước bà mối Trương tới nhà ta, người bà ấy giới thiệu chính là Chu Văn Kiệt, nói là cháu trai của Chu đại gia – Chu Minh. Cháu cũng biết tính tình của An ca nhi, ta chỉ mong tìm cho nó một người thật thà tử tế, tốt nhất là cao to một chút, nên mới muốn nhờ cháu để ý giúp."

Bạch Đào nghe xong lại thấy mình lúc nãy gật đầu hơi vội. Có người sống chung mấy năm còn chẳng rõ được tâm tính, huống chi chỉ gặp có một hai lần. Việc này nếu làm không ổn, lỡ như hủy cả đời An ca nhi, cậu biết lấy gì để bù? Trách nhiệm này cũng nặng quá rồi.

"Lan thẩm, mắt nhìn người của cháu cũng đâu có thần thông đến vậy. Đây là chuyện cả đời của An ca nhi, hay là thế này đi: thẩm cùng cháu sang nhà họ Chu làm tiệc, cháu chia nửa tiền công cho thẩm, thẩm tự mình nhìn kỹ xem người có hợp hay không."

Trong lòng Lan thẩm mừng rỡ: "Ôi chao, sao ta không nghĩ ra còn có cách này chứ. Nhưng mà tiền thì ta không lấy đâu, đến lúc ấy ta chỉ phụ giúp tay chân là được, tiện xem người luôn."

Bạch Đào ngẫm nghĩ rồi vẫn hỏi thêm một câu: "An ca nhi biết chuyện này không?"

Nhắc tới đây, Lan thẩm liền thở dài: "Ban đầu An ca nhi không chịu, nói là phải tự mình xem xét mới được. Chu Văn Kiệt là nha dịch, ngày thường trực ở nha môn. An ca nhi liền tự mình lên trấn ngó thử, vậy mà khi trở về thì ấp a ấp úng bảo là... có thể gả.

Ta nghe xong trong lòng liền sốt ruột, hỏi nó sao tự dưng lại đồng ý, nó lại chẳng chịu nói. Ta liền hỏi, có phải bị người ta dùng lời đường mật gạt gẫm rồi không? Kết quả nó bảo, hai người còn chưa nói với nhau câu nào.

Ta nghe mà càng lo, lời còn chưa nói, sao lại quyết được là người đáng gả?"

"Cho nên, ta mới sang thôn Hạ Hà hỏi thăm một chút, phát hiện mọi người đều đánh giá hắn không tệ. Ta cũng từng từ xa liếc qua một lần, thấy người kia mang dáng vẻ chính khí, xem ra đúng là người có thể gửi gắm cả đời. Nhưng ta làm nương, chỉ sợ có điều gì còn chưa rõ ràng, mới muốn nhờ cháu giúp ta nhìn thêm lần nữa."

Lúc trước Lan thẩm còn đang lo An ca nhi mãi chẳng khai thông tư tưởng, nay đột nhiên khai ngộ, còn bảo muốn gả, khiến bà bất ngờ đến cuống cả tay chân.

Là bậc cha nương, Bạch Đào cũng hiểu. Lan thẩm sợ con mình gả đi sẽ bị ức h**p, cho nên mới muốn tìm hiểu thật kỹ.

Chỉ là... An ca nhi nghĩ như thế nào? Nhất kiến chung tình? Không gả không được? Quả là có phần lãng mạn đó chứ.

Bạch Đào lúc đầu hỏi An ca nho có biết chuyện không, chính là lo nếu lỡ trong lòng An ca nhi đã có người, hoặc vốn không thích kiểu như Chu Văn Kiệt, mà lại cứ theo lẽ "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" mà gả đi, thì chẳng phải chuyện hay.

May mà Lan thẩm tính tình sáng sủa, mà An ca nhi cũng là người có chủ kiến, tự mình đi xem rồi mới bằng lòng.

Lúc Lan thẩm rời đi còn để lại cái giỏ, nói là tạ lễ. Bạch Đào không nhận, việc còn chưa làm đâu, đã mang lễ đến là sao. Huống hồ đưa bà theo giúp chẳng qua là chuyện cậu thuận tay, nào cần gì cảm tạ.

Lúc ăn trưa, Bạch Đào vốn định kể chuyện này cho Bùi Tranh nghe, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, dù sao cũng là chuyện riêng của An ca nhi.

Nếu sau này thành đôi thật, thì cậu sẽ kể cho Bùi Tranh nghe cái chuyện "Nhất kiến chung tình" này cũng chưa muộn.

Buổi chiều, cậu đến tìm Chu đại gia nói rằng đến hôm ấy mình sẽ mang theo một vị thẩm phụ giúp, không cần trả thêm tiền công.

Chu đại gia vừa nghe là Lan thẩm, liền đáp không vấn đề gì. Lan thẩm này, ông cũng từng nghe danh tay nghề nấu nướng tốt, làm người ngay thẳng, lại còn có một ca nhi chưa gả. Trong lòng ông còn nghĩ, biết đâu có thể làm mối cho cháu trai nhà mình.

Nếu Bạch Đào mà biết được ý nghĩ trong lòng Chu đại gia, chỉ có thể thở dài một câu: duyên phận đúng là điều kỳ diệu.

Bình Luận (0)
Comment