Mảnh đất bên trái nhà Bạch Đào rộng đúng một mẫu, cậu dự định chia nó thành bốn khoảnh nhỏ, dựng thêm bờ đất ở giữa, như vậy khi trồng trọt cũng dễ phân khu. Mảnh đất đã được rắc tro cây và tưới phân loãng, giờ nhìn đen nhánh, khiến người ta có cảm giác dù gieo gì xuống cũng sẽ thu hoạch bội thu.
Bạch Đào muốn làm lâu dài cái nghề bán bánh mì, nghĩ mình nên trồng chút vừng, chút lạc, nhưng mảnh đất này lại không thích hợp.
Cậu liền nhớ đến mảnh đất ở Vịnh Trâu Nước, nơi ấy lại vừa hay hợp trồng vừng với lạc. Chỉ là, mảnh đất ấy quá rộng, hơn nữa lại có khả năng bị ngập nước. Cậu quyết định đợi một thời gian nữa rồi tính xem có nên mua không, cũng vừa lúc xem thử việc làm ăn có vững vàng hay chưa.
Việc đắp bờ ruộng là một công việc tốn sức. Bạch Đào làm cả buổi chiều mới xong được một phần tư, trời cũng đã gần tối, mà cậu còn đang đứng trên bờ đất nhảy lên nhảy xuống, muốn nện cho đất chắc lại.
"Đào thúc!"
Lâm Chân vừa vẫy tay nhỏ vừa gọi người đang ở trong ruộng. Bên cạnh là Lâm Tầm xách theo một cái giỏ.
Bạch Đào vác cuốc từ bờ đất bước xuống, cười nói: "Hai tiểu quỷ các ngươi sao lại đến đây? Là nhớ Đào thúc rồi hả?"
Lâm Chân có hơi thẹn thùng, nhưng vẫn mạnh dạn gật đầu: "Nhớ, Chân ca nhi nhớ Đào thúc lắm."
"Đào thúc cũng nhớ các ngươi. Hai đứa ăn cơm chưa?" Bạch Đào mềm lòng đến mức trái tim cũng hóa thành nước. Nếu không phải tay dính đầy bùn, cậu đã ôm lấy nhóc con đáng yêu kia rồi.
Lâm Chân ngoan ngoãn gật đầu, "Ăn rồi, ca ca nấu khoai tây, ngon lắm, còn có trứng chim mà Tranh thúc cho nữa, cũng ngon lắm!"
"A? Tranh ca cho các ngươi trứng chim à?"
Bạch Đào mở cổng sân, nghiêng đầu hỏi Lâm Tầm: "Huynh ấy cho khi nào?"
"Sáng nay."
Cả ngày nay không thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu, Bạch Đào nghe thế có hơi chua chua. Không phải là cậu ghen vì trứng chim, mà ghen vì hai tiểu tử này lại được gặp người kia.
Lâm Tầm vào trong sân, đưa cái giỏ cho Bạch Đào: "Cho thúc."
Vừa xách giỏ lên, Bạch Đào đã ngửi được mùi, không cần mở lớp vải đậy cũng đoán ra được là gì. "Các ngươi đi đâu hái được cây hương xuân thế này?"
Mở ra thì thấy toàn là mầm non, nửa giỏ lớn, không ít chút nào.
Lâm Tầm đáp: "Trên núi hái."
Lâm Chân vừa nhảy vừa vui vẻ bổ sung: "Đây là cháu với ca ca đi hái trên núi chiều nay đó, Chân ca nhi cũng có giúp một tay nha."
Bạch Đào vừa nghe vừa mỉm cười. Loại mầm hương xuân này mọc toàn trên ngọn cây, không biết cái nhóc con Lâm Chân này giúp bằng cách nào.
Biết là tấm lòng của hai đứa nhỏ, Bạch Đào liền nhận lấy: "Cảm ơn hai đứa nhé. Ta đang định làm món hương xuân xào trứng, còn tính chờ khi nào rảnh thì đi hái, không ngờ các đứa lại mang tới rồi."
Thấy Bạch Đào thích, Lâm Tầm cũng vui ra mặt, nói một câu "Không cần cảm ơn" rồi định đưa đệ đệ về.
Bạch Đào gọi hai người lại: "Khoan đã, ta dọn cái giỏ cho hai đứa mang về."
Rồi xoay người vào bếp, đổ mầm hương xuân vào chậu gỗ, sau đó lấy vài cái bánh bao nướng sẵn hồi trưa, gói lại bằng giấy dầu, bỏ vào giỏ.
Lâm Tầm nhận lấy giỏ, nghi ngờ nhìn gói giấy dầu bên trong.
Bạch Đào nói: "Đây là loại bánh bao mới ta làm, không dám để trực tiếp trong giỏ sợ ám mùi hương xuân, nên ta gói giấy dầu lại. Hai đứa mang về nếm thử nhé."
Mùi đặc trưng của hương xuân quả thật rất nồng, Lâm Tầm nhìn kích cỡ gói giấy dầu, đoán chắc bên trong có chừng bốn, năm cái bánh bao, liền nhận lấy.
Nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay băng qua cầu, Bạch Đào bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Từ sau khi chuyển ra khỏi nhà bác cả, cậu chưa từng ăn lại hương xuân. Loại này ngoài chợ giá khá đắt, hồi đó lại nghèo nên không dám mua.
Giờ nhìn mớ mầm hương xuân tươi non, đúng là thèm thật, quyết định mang đi xào trứng.
Bạch Đào dùng một nửa số hương xuân, đập thêm bốn quả trứng, xào ra hai bát lớn đầy ắp.
Sau đó cậu xách theo bánh bao đã hâm nóng, lần mò lên núi trong bóng tối.
Đoạn đường này cậu đã quen thuộc lắm rồi, ngay cả chỗ nào có ổ gà cũng nhớ rõ.
Lúc này Bùi Tranh đang rửa chén, hiển nhiên là đã ăn tối xong.
Bạch Đào đành ngồi ăn một mình ở bàn, rồi đưa cho Bùi Tranh một bát trứng xào hương xuân: "Đây là mầm hương xuân huynh đệ Lâm Tầm mang tới, ta đã xào với trứng, ngon lắm đó. Món này mỗi năm chỉ có vào khoảng tháng ba, tháng tư, đúng là đặc sản mùa xuân đấy. Huynh để dành lại, mai ăn kèm với bánh bao nhé."
"Mấy hôm nay nhìn huynh bận bịu như thế, chắc không có thời gian lên núi hái đâu." Nói đến đây, Bạch Đào còn có chút tự hào, "Hai đứa nhỏ có lòng, đặc biệt mang cho ta tận nửa giỏ, đủ ăn mấy bữa luôn rồi."
Cũng được tặng nửa giỏ hương xuân, Bùi Tranh vốn định từ chối, cuối cùng chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bưng bát trứng xào hương xuân vào bếp, cất vào tủ gỗ.
Lúc trở ra, tay y cầm theo một bát trà đưa cho Bạch Đào đang gặm bánh bao.
Bạch Đào trong lòng ấm áp, ngẩng đầu cười ngốc nghếch: "Cảm ơn Tranh ca!"
Bùi Tranh biết cậu ăn cơm thích uống nước, điều này chứng tỏ y vẫn luôn để tâm đến cậu, đúng không?
Bạch Đào ăn hết bữa chỉ trong ba miếng, nhìn Bùi Tranh để dở chén bát chưa rửa, ngồi đó lặng lẽ bầu bạn với mình, lại không nhịn được mà bắt đầu thăm dò: "Tranh ca, mấy hôm trước ta kể huynh nghe chuyện vị tướng quân và tiểu đầu bếp, huynh còn nhớ không?"
Bùi Tranh gật đầu: "Nhớ."
"Vậy huynh nói xem, nếu sau này họ không có con cái, liệu có bất ngờ mà hối hận không?"
Bùi Tranh không phải nhân vật trong câu chuyện, chẳng biết đối phương nghĩ gì: "Không biết."
Bạch Đào giả bộ đùa cợt hỏi: "Nếu là huynh thì sao? Một ngày nào đó huynh ở bên một hán tử, huynh có buồn vì không có con không?"
Bùi Tranh không suy nghĩ nhiều: "Không."
Tim Bạch Đào khẽ rung lên, ánh mắt long lanh nhìn Bùi Tranh: "Tại sao?"
Bùi Tranh có chút nghi hoặc: "Khi đã quyết định ở bên đối phương, chẳng phải đã biết rõ sẽ không có con rồi sao? Nếu đã biết, vậy buồn làm gì? Nếu sợ buồn, sao còn chọn ở bên nhau từ đầu?"
Bạch Đào suýt nữa mừng phát khóc.
Bùi Tranh đúng là mẫu bạn trai lý tưởng!
Tiểu Đào Đào ơi, mày còn chờ cái gì nữa? Mau ra tay đi, không thì cái cây cải trắng mọng nước này sớm muộn gì cũng bị lợn khác xơi mất!
Người ta tốt như thế, chưa ai phát hiện là mày còn lời chán gì nữa hả!
Bạch Đào hít sâu một hơi, tay trái cấu tay phải, cố gắng bình tĩnh lại: "Vậy... Tranh ca hy vọng con cái tương lai của mình sẽ là người như thế nào?"
Không định cưới tức phục, cũng chẳng nghĩ mình có thể làm cha tốt, Bùi Tranh đáp thản nhiên: "Chưa từng nghĩ tới."
Bạch Đào không bỏ cuộc: "Vậy giờ huynh nghĩ thử xem?"
Bùi Tranh lạnh nhạt: "Không hứng thú."
Bạch Đào im lặng.
Không hứng thú là có ý gì? Là không thích trẻ con à?
Nhưng y đối xử với huynh đệ Lâm Tầm rất tốt mà, đâu giống kiểu ghét trẻ con?
Không dám hỏi thêm, Bạch Đào ôm một đầu toàn dấu chấm hỏi mà quay về nhà.