Sau khi xách giỏ trở về nhà, Bạch Đào đem sữa bò mua của hàng rong lúc sáng cho thêm đường và tinh bột, đun lên thành dạng đặc. Sau đó, lại lấy bánh mì nướng đặc biệt làm thành vụn bánh mì. Cậu định hôm sau mang chút sữa chiên đi bán thử, nếu có lời thì sau này lại thêm được một món để bán.
Rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường, Bạch Đào lăn qua trở lại mà vẫn không sao hiểu nổi Bùi Tranh rốt cuộc có muốn con hay không. Ngày mai là ngày họp chợ, cậu còn phải dậy sớm. Có lẽ là màn đêm đen đặc khiến người ta sinh ra dũng khí, Bạch Đào tự nhủ trong lòng: "Nghĩ nhiều làm gì, cứ làm là được! Chần chừ do dự chỉ chuốc lấy tay trắng mà thôi!"
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Đào vừa ngáp vừa bò dậy, vào bếp cắt sữa đã đông đặc thành từng thanh bằng ngón tay, lăn qua vụn bánh mì rồi mang đi chiên hết một lượt. Hộp gỗ mà Trương thợ mộc làm có tổng cộng sáu tầng, năm tầng dưới cậu để bánh mì, tầng trên cùng đựng sữa chiên vẫn còn nóng hổi.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu còn đặc biệt che nốt ruồi trên vành tai mình lại, rồi chải tóc ra sau, dùng dây vải buộc thành một búi nhỏ, cả người trông gọn gàng hẳn lên.
Tới chợ, cậu lại làm như lần trước, chia một ít sữa chiên cho sạp mì và sạp hoành thánh hai bên.
Sau đó, hán tưt ở sạp hoành thánh không hỏi han giá cả gì, móc tiền ra bảo phu lang nhà mình mua luôn.
10 văn ba miếng, giá không hề thấp, đối phương chẳng chớp mắt lấy một cái, mua liền 30 văn, Bạch Đào vẫn hào phóng tặng thêm một miếng.
Chủ sạp mì có vẻ không thích mùi sữa, Bạch Đào nhìn sắc mặt người nọ, không vui như lần trước. Nhưng đối phương vẫn mua 30 văn bánh mì, Bạch Đào không nhịn được nhắc một câu: "Nhớ ăn sớm, nhiều lắm để được ba bốn ngày là cùng."
Chủ sạp mì gật đầu tỏ ý đã biết, sau khi sắp xếp gọn ba gói giấy dầu to, liền hào phóng bưng cho Bạch Đào một bát mì thịt sợi.
Sáng sớm dậy lo chiên sữa, chưa kịp ăn sáng, Bạch Đào cảm kích nhận lấy. Tuy thịt có hơi khô, nhưng sợi mì lại rất dai, nước dùng điều vị rất thơm, không trách được việc buôn bán của đối phương lại tốt như thế.
Bạch Đào ăn xong liền móc 8 văn tiền đưa cho chủ sạp mì, cậu đã thấy rõ trên bảng giá: một bát mì thịt sợi là 8 văn. Hơn nữa, so với những khách khác, lão bản còn gắp cho cậu không ít thịt.
Thế nhưng, đối phương nhất quyết không chịu lấy tiền: "Đã là cho ngươi ăn, sao lại lấy tiền được? Lần trước mua bánh mì ở chỗ ngươi, tiểu tức phụ nhà ta thích ăn lắm, còn giục ta lần này mua nhiều một chút."
Đừng thấy chủ sạp mì to cao thô kệch, chứ tức phụ nhà hắn thì nhỏ nhắn mềm mại, ngày thường ăn chẳng được bao nhiêu. Lão bản vốn ăn khỏe, lần nào thấy tức phụ nhà mình chỉ ăn một chút xíu thì trong lòng lo lắng không yên, sợ có ngày nàng bị đói đến mức không chịu nổi. Nào ngờ lần trước hắn mang bánh mì về, tức phụ nhà hắn ăn liền một hơi bốn cái! Phải biết ngày thường bánh ngọt hắn mang về, nàng nhiều lắm cũng chỉ ăn hai miếng, còn than ngán.
Thành ra bánh mì lần đó mang về, chủ sạp mì không động đến lấy một miếng, để hết cho tức phụ mình ăn, chỉ chờ ngày họp chợ tới lại mua nhiều thêm.
Cuối cùng, Bạch Đào đành cất tiền lại, đưa cho hắn ba miếng sữa chiên: "Đại ca ngàn vạn lần chớ từ chối, mang về cho tẩu tử nếm thử xem, đa phần nữ tử đều thích món này."
Lão bản nghe cậu nói "Đa phần nữ tử đều thích", cũng liền nhận lấy: "Bát mì của ta đâu có đáng giá bằng này, đợi ngươi lần sau tới, ta lại tặng thêm một bát nữa."
Bạch Đào dở khóc dở cười, đây chẳng phải thành qua lại lẫn nhau rồi sao? Xem ra người này cũng thật thà chất phác. Còn chưa kịp khước từ, đã có khách đến trước sạp nhà mình, cậu vội vàng chào đón.
Người kia cũng chẳng hỏi giá, nói thẳng: "Ta muốn mua 10 văn bánh mì."
Bạch Đào thấy hắn vừa đến đã đi thẳng đến sạp của mình, lại trông có chút quen mặt, liền tiện tay gắp thêm một cái cho vào.
Người nọ vui vẻ nói: "Không ngờ ngươi thật sự nhớ ta, ta còn tưởng hôm đó ngươi nói tặng thêm một cái chỉ là lời khách khí thôi."
Thực ra Bạch Đào chẳng nhớ người này là ai, nhưng vẫn mỉm cười gói bánh: "Làm ăn buôn bán phải giữ chữ tín, đã nói nhớ là phải nhớ. Tổng cộng bảy cái bánh, ngài cầm cho chắc."
Chờ người kia vui vẻ rời đi, Bạch Đào mới nhét đồng tiền vào túi, rồi dời cái hộp đã bán hết xuống tầng dưới cùng. Sau đó lấy dao nhỏ và bát sứ ra, cắt ít bánh mì cùng sữa chiên để vào, tiện cho mọi người nếm thử.
Lục tục lại có không ít người tới mua bánh mì, Bạch Đào liền thuận tiện giới thiệu thêm sữa chiên cho họ. Ai nấy đều khen ngon, nhưng sau khi hỏi giá thì người chịu mua lại chẳng bao nhiêu.
Bánh mì đã bán ra được sáu, bảy chục cái, mà sữa chiên mới bán được mười sáu miếng, trong đó mười miếng là do chủ sạp hoành thánh mua ngay từ đầu. Dẫu vậy, Bạch Đào cũng không thấy nản. Sữa chiên vốn tốn nguyên liệu, làm ra lại không to như bánh mì, mọi người cảm thấy không đáng tiền, ít mua cũng là chuyện thường.
Dù giờ sữa chiên đã nguội ngắt, nhưng bên ngoài vẫn còn giòn rụm, Bạch Đào thèm miệng liền ăn hai miếng, ăn xong lại bắt đầu rao hàng: "Bánh mì mật ong vỏ giòn đây! Ngon miệng không đắt tiền! Thử ăn miễn phí!"
Cách đó không xa có hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng rao, bèn lật đật rảo bước chạy lại. Trong đó cậu bé mập mạp hơn sốt ruột thấy rõ, kéo đứa nhỏ hơn nửa cái đầu bên cạnh, nói: "Ngươi mau lên, Ngọc ca nhi, kẻo lát nữa hết mất!"
Ngọc ca nhi cố gắng chạy theo: "Hổ ca, đừng vội, chắc chắn vẫn còn mà."
Sao Hổ Tử lại không vội cho được! Nó gấp muốn chết rồi đây. Lần trước nhi tử của lão bản tiệm tạp hóa bên cạnh, là Nặc Nặc, cầm chiếc bánh mì thơm nức mà ăn ngon lành ngay trước mặt nó và Ngọc ca nhi, chẳng chịu cho một miếng. Nó đành quay về cửa tiệm nhà mình, xin mấy đồng tiền lẻ từ cha, dắt theo Ngọc ca nhi ra mua.
Kết quả vừa tới nơi thì người ta đã thu sạp hết cả, lấy đâu còn bánh mà mua. May mà lão bản bán hoành thánh bên cạnh tốt bụng, bảo nó lần sau họp chợ người kia sẽ lại đến bán tiếp.
Nó đợi trái đợi phải mãi mới đợi được tới hôm nay, vậy mà Ngọc ca nhi hẹn cùng đi lại dậy trễ, uống xong sữa bò, ăn xong điểm tâm mới lề mề ra cửa, tới nơi thì trời cũng gần đứng bóng rồi.
Bạch Đào vừa tiễn một vị khách xong, liền thấy một cậu bé mập mạp thở hồng hộc, nắm tay một ca nhi nhỏ xíu tinh xảo như tượng ngọc, chạy thẳng tới trước sạp mình.
Hổ Tử móc túi tiền ra, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên: "Thúc sao! Cháu muốn 10 cái—không, 15 cái!"