Một tiếng "Thúc sao" của Hổ Tử khiến nụ cười còn chưa kịp hiện trên mặt Bạch Đào lập tức rụt về, cậu theo phản xạ đưa tay sờ lên tai mình, phát hiện lớp keo dán vẫn còn đó, thế thì sao đứa nhỏ này lại gọi cậu là "Thúc sao"?
Hổ Tử đang ch** n**c miếng nhìn chằm chằm vỏ bánh mì giòn rụm, hoàn toàn không phát hiện động tác của Bạch Đào. Tiểu ca nhi bên cạnh bị nó kéo đi suốt, lúc này lắc lắc tay hai người vẫn còn đang nắm chặt: "Hổ ca, ngươi gọi sai rồi, đây không phải thúc sao đâu."
Nói xong còn khẽ khom người với Bạch Đào: "Thúc, xin lỗi, có lẽ Hổ ca bị đói đến hoa mắt rồi."
Lúc này Hổ Tử mới khó khăn rời tầm mắt khỏi lớp vỏ bánh giòn tan, liếc nhìn tai của Bạch Đào, xác nhận thật sự không có nốt ruồi nào. Khi nãy nó chạy lại, thấy người trước mắt dung mạo xinh đẹp, không giống hàn tử thô kệch, dáng ngồi bên sạp lại giống y như ca nhi, như cha nhỏ của nó, nên mới theo bản năng cho rằng đối phương cũng là một ca nhi.
Hổ Tử đỏ mặt, lí nhí xin lỗi: "Xin lỗi... đại thúc."
Vì muốn thể hiện thành ý, Hổ Tử còn cố ý thêm một chữ "đại" trước "thúc" để nhấn mạnh sự kính trọng.
Bạch Đào bị hai tiếng "đại thúc" này chọc cười không nhịn được, đứa nhỏ này tên là Hổ Tử quả thật không sai chút nào, đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu. Còn ca nhi nhỏ nhắn đáng yêu bên cạnh, là thanh mai trúc mã của Hổ Tử sao? Nhìn cũng xứng đôi lắm chứ.
Bạch Đào đang trong giai đoạn khát khao yêu đương, nhìn đâu cũng thấy toàn bong bóng hồng, đến hai đứa nhỏ cũng không thoát khỏi tưởng tượng lãng mạn trong đầu cậu.
Cậu tươi cười hỏi: "Không sao đâu, hai đứa muốn mua 15 cái đúng không?"
Hổ Tử ngập ngừng nhìn túi tiền trong tay, nghĩ ngợi một lúc rồi mới gật đầu.
Tâm trạng Bạch Đào đang rất tốt, liền cẩn thận gói bánh cho hai đứa, rồi hỏi ca nhi ngoan ngoãn đứng bên: "Ngươi tên gì?"
Ngọc ca nhi còn chưa kịp mở miệng, Hổ Tử đã vội vã bịt miệng cậu nhóc, vẻ mặt lo lắng: "Suỵt! Cha nuôi nói không được tuỳ tiện nói tên với người lạ là hán tử."
Ngọc ca nhi bị bịt cả miệng lẫn mũi, chớp chớp mắt, lắc đầu tỏ ý mình sẽ không nói, lúc này mới được thở không khí.
Khoé miệng Bạch Đào giật giật, Hổ Tử ban nãy nhận nhầm cậu là ca nhi đã đành, giờ lại coi cậu là hán tử xấu chuyên đi dụ dỗ trẻ con đấy à?
Cậu đưa cả ba gói giấy dầu cho Hổ tử, nói: "Bánh mì nhiều lắm cũng chỉ để được ba bốn ngày, để lâu ăn sẽ đau bụng. Tổng cộng 25 văn."
Hổ Tử đưa tay cầm túi tiền, tay liền khựng lại, bắt đầu đếm ngón tay tính toán. Ngón tay duỗi ra rồi co lại mấy lần mà vẫn không tính được, cuối cùng đành quay sang cầu cứu Ngọc ca nhi.
Ngọc ca nhi thở dài y như người lớn: "5 văn ba cái, mười lăm cái là 25 văn."
Hổ Tử quýnh quáng: "Ta còn thiếu 5 văn..."
Bạch Đào không nhịn được bật cười, nhưng vì muốn giữ thể diện cho đứa nhỏ, cậu cố nén, quay đầu sang chỗ khác mới dám bật cười thành tiếng.
Có lẽ khi nãy lúc cậu hỏi Hổ Tử có muốn mua 15 cái không, cậu bé do dự mãi chính là vì đang âm thầm tính xem tiền có đủ không. Kết quả tính cả buổi vẫn tính sai.
Ngọc ca nhi lại thở dài, chìa tay định lấy gói bánh trong lòng Hổ Tử: "Ta không mang túi tiền theo, ta ở lại đây đợi, ngươi về nhà lấy đi."
Hổ Tử lập tức giơ tay tránh đi, vô cùng trượng nghĩa: "Không thể để ngươi đứng đây một mình, ngươi về lấy tiền, ta ở lại thế chấp!"
Bạch Đào vốn định nói miễn luôn 5 văn ấy, nhưng nhìn thấy một màn "Ta vì huynh đệ, đứng đây gánh vác" này liền im bặt, khoanh tay đứng nhìn, tỏ vẻ rất có hứng thú hóng chuyện.
Ngọc ca nhi tuy không muốn đi đi về về, nhưng không lay chuyển nổi Hổ Tử, đành gật đầu quay về lấy tiền. Hổ Tử cứ thế đứng nhìn Ngọc ca nhi rời đi, đến khi người đã đi xa vẫn không quên hô lớn: "Ngọc ca nhi! Ngươi trên đường nhớ cẩn thận đó!"
Bạch Đào nhìn Hổ Tử với vẻ mặt khó diễn tả, cậu duỗi tay chọc chọc đứa nhỏ đang sắp hóa đá chờ người kia quay lại: "Hổ Tử, ngươi gọi to thế, giờ thì cả khu này đều biết tên cậu nhóc ấy là Ngọc ca nhi rồi đấy."
Hổ Tử giật mình bị nhắc nhở, vội đưa tay bịt miệng lại. Ai ngờ làm rớt luôn gói bánh trên tay, cậu bé quýnh lên cúi xuống nhặt lấy.
Bạch Đào nhìn mà thầm thấy xót thay cho Ngọc ca nhi, có một thanh mai trúc mã ngốc nghếch thế này... thật sự là một loại thử thách.
Sau khi ôm lại túi bánh gọn gàng, Hổ Tử ngồi im một hồi rồi bỗng động động cái mũi, nó ngửi thấy mùi sữa quen thuộc. Lúc nãy toàn bộ chú ý đều đặt trên bánh mì, giờ mới phát hiện ra mùi này.
Nó nhìn đống que vàng óng xếp ngay ngắn trên khay, tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"
Bạch Đào mở lớp giấy dầu che trên bát thử, đưa cho Hổ Tử: "Là sữa chiên, thử xem?"
Hổ Tử tròn mắt nhìn phần nhân trắng bên trong lớp vỏ vàng giòn: "Cái này làm từ sữa à?"
Bạch Đào gật đầu: "Thử một miếng nhé?"
Hổ Tử chọn lấy miếng nhỏ nhất trong bát, lật qua lật lại ngắm nghía rồi mới bỏ vào miệng. Kết quả vừa cắn một cái, cả người nó liền đứng hình.
Nó chưa từng nghĩ thứ sữa mà mình ghét uống mỗi ngày lại có thể ngon đến vậy.
Hổ Tử l**m môi, cố giữ lại hương vị trong miệng: "Cái này bao nhiêu tiền một phần?"
Bạch Đào biết nó không còn tiền, trong lòng cười thầm: "10 văn ba miếng."
Hổ Tử nuốt nước bọt, tự nhủ: Mình đã có bánh mì mật ong rồi, cha từng dạy: làm người không thể quá tham lam.
Hai tiểu hài tử này đáng yêu quá mức, Bạch Đào dứt khoát đưa cho mỗi đứa mấy miếng sữa chiên, dù sao hôm nay cũng không có nhiều người mua, bán không hết thì cũng uổng.
Hổ Tử vẫn luôn dõi mắt nhìn đầu phố, vừa thấy Ngọc ca nhi thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ngây ngô. Còn chưa kịp mở miệng gọi người, đã thấy có một hán tử đi phía sau Ngọc ca nhi, khuôn mặt nhỏ tức khắc xụ xuống.
"Cha, sao người cũng tới đây?" Không phải lại định giành bánh với con đó chứ?
Hán tử cao lớn giận dữ nhìn nhi tử mình: "Ta tới xem thử kẻ nào mới có 7 tuổi, học có hai năm học đường mà ngay cả bảng tính đơn giản cũng không rõ được."
Nghĩ đến Ngọc ca nhi mới có 5 tuổi còn chưa từng đi học, vậy mà còn thông minh hơn nhi tử mình nhiều.
Bạch Đào nhìn hán tử trước mặt khí chất xuất chúng, không nhịn được cảm thán một tiếng, đúng là gen tốt, khó trách Hổ Tử lớn lên cũng tuấn tú như vậy.
Hổ Tử bị mắng, mặt nhỏ đỏ bừng lên, chỉ vào cái hộp trước mặt: "Cha, con muốn ăn cái này, đại thúc nói là làm từ sữa bò."
Hán tử vốn còn định nói thêm vài câu, nghe đến hai chữ "sữa bò" liền nổi hứng, đưa tay xoa đầu nhi tử: "Kêu thúc là được rồi."
Người bán hàng rong trước mặt thoạt nhìn còn trẻ như thế, gọi là "đại thúc" chẳng phải gọi già cả người ta rồi sao?
"Không sao, gọi thế nào cũng được." Người này vừa nhìn đã biết không phải kẻ thiếu tiền, Bạch Đào lập tức phấn chấn tinh thần, bưng lên một chén thạch nhỏ mời nếm thử, "Quả thật là làm từ sữa bò, bên trong còn cho thêm đường."
Hán tử nếm một ngụm, sau đó gật đầu: "Hình như còn thêm chút tinh bột. Chỉ là lớp ngoài cùng này không biết là thứ gì?"
Bạch Đào đáp: "Để nó kết lại thành khối, có bỏ thêm một chút tinh bột. Nhưng ngài yên tâm, không cho nhiều đâu."
Hán tử lại bẻ một miếng nhỏ đưa cho Ngọc ca nhi: "Cháu nếm thử xem có thích không?"
Ngọc ca nhi hơi ngẩn ra một chút, nhẹ giọng cảm ơn, ăn xong gật đầu: "Thích ạ."
Đôi mắt Hổ Tử lập tức sáng bừng lên: "Cha! Ngọc ca nhi cũng thích đó, người mau mua cho bọn con đi!"
"Con đừng có nhao nhao." Hán tử suy nghĩ trong chốc lát, sau đó sắc mặt nghiêm túc quay sang nhìn Bạch Đào, "Ta muốn mua công thức làm sữa chiên này, không biết có được không?"
Bạch Đào vốn chỉ định bán mỗi bánh mì, nghe vậy thì sững ra một chút rồi mới phản ứng lại: "Đương nhiên là được."
Sữa chiên làm ra cũng không khó, đối phương còn nếm ra được bên trong có tinh bột, đoán chừng về nhà suy nghĩ một chút là có thể làm lại được rồi. Thế mà người ta vẫn mở miệng hỏi mua công thức, nghĩ thôi cũng biết là người quang minh lỗi lạc.