ục Nam Thâm vẫn chưa cắt đứt liên hệ với Trần Diệp Châu, hoặc phải nói chính xác là Trần Diệp Châu vẫn đang quan sát mọi động thái của Lục Nam Thâm. Lúc trước khi Báo săn xảy ra chuyện tại Tây An, Trần Diệp Châu đã vượt đường sá xa xôi tới tận thành Trường An để phối hợp phá án với cảnh sát Điền, kết quả đến bây giờ vụ án vẫn bỏ ngỏ.
Đáng chết thay, cuộc đối thoại giữa Trần Diệp Châu và cảnh sát Điền trước khi anh ấy lên đường lại bị Lục Nam Thâm nghe thấy, người khơi mào chủ đề này chính là cảnh sát Điền. Anh ta nói: "Anh Trần à, có mấy lời tôi nói anh nghe biết vậy thôi nhé, dù sao thì vụ án Ode to soul trước nay vẫn do anh phụ trách, những tình tiết, nguyên cớ bên trong anh là người rõ nhất."
Cả hai đều là những cảnh sát hình sự sành sỏi nhiều năm, nhìn thấy cảnh sát Điền có thái độ này, Trần Diệp Châu cũng hiểu ra vấn đề, anh ấy bảo cảnh sát Điền có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Cảnh sát Điền hạ thấp giọng xuống nói: "Vụ án Ode to soul anh đã điều tra hơn hai năm nay rồi, anh có chút manh mối nào về hung thủ chưa?"
Trần Diệp Châu nói thẳng, không chút giấu giếm: "Quả thực chưa có thêm manh mối gì."
Cảnh sát Điền lại nói: "Mọi manh mối đều do cậu Lục Nam Thâm đó cung cấp phải không? Nói một cách khác, chứng cứ hiện giờ các anh nắm được đều không phải do các anh phát hiện ở bên ngoài. Vụ án của Báo săn cũng thuộc trường hợp này, mọi manh mối đều không phải do cảnh sát phát hiện ra."
"Thì?"
"Thì, anh chưa bao giờ nghi ngờ Lục Nam Thâm sao?"
Trần Diệp Châu ngập ngừng.
Cảnh sát Điền lại nói: "Tôi biết, xét về đạo lý đối nhân xử thế thì không nên nghi ngờ cậu ấy, cậu ấy cũng là nạn nhân. Nhưng nếu phân tích về mặt lý trí thì hung thủ giấu mặt phía sau lại chỉ tương tác với một mình Lục Nam Thâm, manh mối để lại cũng chỉ một mình cậu ấy đọc hiểu. Anh Trần à, đâu phải chúng ta chưa từng tiếp xúc với những vụ án kiểu như thế này, vừa ăn cướp vừa la làng, cố gắng làm sai lệch phương hướng, thay đổi mục tiêu hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra. Dù sao thì chỉ cần có người gây án là sẽ để lại dấu vết, không thể nào không có một chút dấu vết gì được."
Khi ấy ở sân bay, người đi qua đi lại nườm nượp. Ngoài cảnh sát Điền, còn có Lục Nam Thâm tới sân bay tiễn Trần Diệp Châu. Khi hai người họ nói chuyện, Lục Nam Thâm đứng cách đó một khoảng. Anh ngồi trên ghế uống cà phê, không nhìn về phía này. Tiếng loa phát thanh, tiếng bước chân trên sân bay ồn ào, nhộn nhịp.
Cảnh sát Điền nhận nhiệm vụ đột xuất nên ra về trước. Trần Diệp Châu không vội qua cửa kiểm tra an ninh mà mua một cốc cà phê, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Nam Thâm. "Anh Điền chỉ biết tai cậu nhạy, nhưng chưa biết tai cậu siêu phàm hơn người, dù có ngồi xa thế này, chắc cậu cũng nghe được cuộc đối thoại ban nãy?"
Lục Nam Thâm cầm cốc cà phê, uống một ngụm, nhìn những người đi qua đi lại trước mắt, nói giọng hờ hững: "Nếu tôi có tội, phiền anh dùng pháp luật trừng trị tôi chứ đừng gièm pha sau lưng tôi."
Thể diện của Trần Diệp Châu sắp rơi rớt hết cả, anh ấy uống một ngụm cà phê rồi cười có phần gượng gạo: "Anh Điền làm mọi việc cũng chỉ mong phá được án, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất."
"Thật ra cả anh cũng đang nghi ngờ tôi đúng không?" Lục Nam Thâm nói trúng tim đen.
Trần Diệp Châu trầm mặc giây lát, ngước mắt nhìn anh: "Phải, tôi đúng là có nghi ngờ. Tuy rằng hai năm trước trong vụ án Ode to soul hay hai năm sau trong vụ án Báo săn cậu đều có chứng cứ ngoại phạm, nhưng theo những thông tin mà chúng tôi nắm được tính đến thời điểm hiện tại, hung thủ có thể giết người từ xa."
Lục Nam Thâm ngả người ra sau ghế, co hai chân lên chống xuống mặt ghế, cánh tay đặt lên đầu gối: "Vậy mà anh vẫn nói thẳng sự nghi ngờ của anh ra với tôi."
"Trong mắt tôi, cậu vẫn có một nửa tỷ lệ là nạn nhân."
Lục Nam Thâm cười cười: "Thế thì cảnh sát Trần hơi mệt đấy."
Nghe ra sự không vui của anh, Trần Diệp Châu nói: "Điều tra không thể bằng tình cảm, tôi chỉ nhìn vào chứng cứ, thế nên vào bất cứ lúc nào, có bất cứ manh mối gì, cậu phải báo lại với tôi."
Lục Nam Thâm tu nốt cốc cà phê rồi đứng dậy, rút khăn giấy ra lau ghế rồi vứt cả hai vào thùng rác, cả quá trình không nói một lời.
Anh cũng chẳng tức giận gì.
Đâu phải chỉ có cảnh sát Điền hay Trần Diệp Châu nghi ngờ anh, năm xưa có cả những người trong dàn nhạc nghi ngờ anh, nhưng không phải vì tình tiết vụ án mà vì ngay trước khi vụ án xảy ra, anh có cự cãi với hai nghệ sỹ ấy, mới đó họ đã gặp chuyện, quan trọng là lúc ngọn lửa bùng lên, anh không có mặt ở hiện trường.
Vì chuyện này, Niên Bách Tiêu cảm thấy nực cười: "Thế thì quá rõ ràng cậu không phải là hung thủ, có ai khờ khạo tới mức hôm trước cãi nhau hôm sau giết người không?"
Lục Nam Thâm nói: "Không có gì đảm bảo tôi sẽ không đi theo hướng ngược lại."
"Dựa vào cậu?" Niên Bách Tiêu bày ra vẻ mặt chê bai, cuối cùng cũng nói ra một hình dung rất chuẩn xác: "Loại trói gà không chặt như cậu mà đòi giết người? Có khi nhìn thấy máu còn ngất ấy chứ?"
Sau sự việc xảy ra ở trường học, Lục Nam Thâm đã gọi điện thoại cho Trần Diệp Châu. Họ đều đang ở cùng một thành phố, lần này dù là điều tra hay gặp mặt thảo luận về vụ án cũng tiện hơn.
Trần Diệp Châu hỏi Lục Nam Thâm: "Cậu đã tiếp xúc với Khương Dũ từ trước đó?"
Lục Nam Thâm hiểu ý của anh, bèn nói thẳng thừng: "Nếu tôi là hung thủ, muốn trả thù thì tôi sẽ giết thẳng người đó luôn, chẳng cần lãng phí thời gian đi vòng vèo, chọn người nào là giết người ấy."
Trần Diệp Châu hiểu anh vẫn mang một cái gai trong lòng kể từ sau lần nghe được mấy lời nghi ngờ mình, bèn bật cười hỏi: "Nếu mục đích của hung thủ không phải là phá hoại dàn nhạc thì lời giả sử của cậu không thành lập rồi."
"Có thành lập hay không tóm lại tôi đã thông báo đủ các thông tin cho anh. Nếu anh nghi ngờ tôi, tôi cũng hoan nghênh anh đưa chứng cứ ra đây, nếu không đưa được, anh buộc phải cùng chiến tuyến với tôi thôi." Lục Nam Thâm tương đối bình tĩnh.
Trần Diệp Châu dĩ nhiên hiểu lý luận này. Hung thủ xuất hiện một lần nữa, khi chưa có manh mối gì, anh ấy chỉ có thể tin Lục Nam Thâm.
Trong căng tin trường học, người đi qua đi lại, các sinh viên ăn xong đã tản hết. Những người không có tiết buổi chiều sẽ tiện thể gọi một cốc cà phê để ngồi bên cửa sổ tắm nắng. Mùa xuân ở Đại học A dĩ nhiên rất đẹp, nhưng mùa thu lá vàng càng mướt mắt hơn. Tạm thời chưa nói đến những cây dây leo bò khắp các tòa nhà, đến khi thu sang sẽ đồng loạt ngả sang màu tím đỏ mà phóng tầm mắt nhìn qua hàng cây ngân hạnh sẽ thấy nó tỏa lên một màu vàng sạch sẽ và trong suốt khi được ánh nắng chiếu vào.
Bốn người họ ngồi trong căng tin không bàn về học thuật mà về vụ án giết người dây dưa rất nhiều từ hai năm trước.
Nhưng Niên Bách Tiêu lại hỏi một câu ngoài lề: "Cậu là trợ giảng được mời về, họ trả lương cao không?"
Câu này suýt chút nữa làm Phương Sênh ngồi đối diện sặc nước, may mà cô ấy kìm chế kịp, bằng không sẽ bắn đầy mặt Niên Bách Tiêu. Hàng Tư thì không mảy may bất ngờ, đối với cô, việc Niên Bách Tiêu hỏi câu này là hết sức bình thường.
Lục Nam Thâm không ăn quá nhiều, chỗ thịt trong khay của anh đã chui cả vào bụng Niên Bách Tiêu. Anh quay sang nhìn anh ấy, hỏi rất nghiêm túc: "Nhà họ Niên cậu chuẩn bị dựa cả vào tên tống tiền cậu để phát triển đấy à?"
Những người ngoài sẽ không ai dám nói câu này nhưng vì người nói ra là Lục Nam Thâm nên Niên Bách Tiêu không những không tức giận mà còn thoải mái trêu chọc. Anh ấy buông đũa xuống, khoác cánh tay lên vai Lục Nam Thâm. "Người anh em, cậu hiểu lầm rồi. Tôi sợ cậu ngây thơ quá bị lừa, cuối cùng miếng ăn chẳng có, còn phải tìm tôi nhờ cứu viện."
"Cậu quên chuyện tờ chi phiếu kia rồi à?" Lục Nam Thâm cười ngoài mặt.
Niên Bách Tiêu lên tiếng, giọng như một bậc trưởng bối chân thành khuyên nhủ: "Đời người ngắn ngủi, sống hôm nay chưa biết ngày mai thế nào, chúng ta phải có chút tiền phòng thân bên người."
Lục Nam Thâm hơi nhích vai, khiến cánh tay anh ấy rơi xuống đất. "Chiếc xe mà cậu đưa hai cô gái đây đi dạo chơi cũng khá đấy, cậu bán nó đi, chúng ta đủ sống cả đời."
Niên Bách Tiêu giơ ngón trỏ lên bấm: "Nếu tôi muốn bán cũng cần anh tôi ủy thác. Muốn có được ủy thác thì phải gặp được anh tôi, mà muốn gặp được anh tôi thì trước tiên phải được anh ấy đồng ý. Cậu xem, vòng lặp chết chóc."
"Tuy không thể bán nhưng vẫn có thể làm phương tiện đi lại cho chúng ta, chúng ta điều tra án là phải đi mưa về gió lắm." Niên Bách Tiêu bổ sung một câu.
Nhớ lại chiếc xe đó, Hàng Tư chép miệng: "Lãng phí của trời, chi bằng lấy xe của tôi." Chiếc xe của cô đã được lái từ Tây An về đây, hiện tại đang đỗ nhờ ở nhà Phương Sênh, nhà cô ấy có garage riêng.
Niên Bách Tiêu nhớ lại cái xe quèn của cô, đau răng.
Phương Sênh tuy đã gia nhập hội, nhưng so với ba người họ, cô ấy vẫn là người ngoài cuộc, thế là cô ấy bèn ngẫm nghĩ về một điểm quan trọng lúc trước Lục Nam Thâm đã nói, bất giác hỏi một câu: "Nếu anh chủ động trước thì sẽ liên lụy tới người vô tội phải không? Ví dụ như Khương Dũ là đối tượng anh muốn thuyết phục, họ có được đảm bảo an toàn không?"
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: "Khi tôi chọn chắc một ai đó thì đồng thời cũng sẽ thông báo tới cánh sát, họ sẽ được cảnh sát âm thầm bảo vệ."
"Có xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì không?" Phương Sênh lại hỏi.
Lục Nam Thâm cụp mắt xuống: "Có."
Phương Sênh rùng mình.
Lục Nam Thâm ngước mắt nhìn cô ấy, tuy ánh mắt trong sáng nhưng cũng trong sáng đến mức tàn nhẫn: "Dù sao thì việc cảnh sát muốn tìm manh mối trước tôi là gần như không thể, còn tôi muốn tìm manh mối, điều kiện tiên quyết là hung thủ phải có động thái."
Phương Sênh sững sờ nhìn anh.
Rất lâu sau cô ấy mới nói: "Vậy rốt cuộc họ là những người được anh chọn... hay chỉ là con mồi anh mang ra dụ hung thủ?"
Lục Nam Thâm trầm mặc.
Phương Sênh nhìn Hàng Tư, rồi lại nhìn sang Niên Bách Tiêu: "Tôi nghĩ câu hỏi này không phải mọi người không nghĩ đến, có thể, còn một vài chuyện tôi chưa rõ mà thôi."
Cứ im bặt không nói, sẽ khiến cô ấy rất khó chịu.
Cô ấy tự nhận mình không phải "bạch liên hoa", cũng biết trên đời có những chuyện buộc phải hy sinh, nhưng chí ít cô ấy cũng cần biết rõ mới được.
Nhưng câu hỏi này dù là Niên Bách Tiêu hay Hàng Tư cũng không có tư cách trả lời.
Lục Nam Thâm nói: "Với tư cách là người được chọn làm nhạc sỹ chính thức của dàn nhạc, họ cũng đồng thời sẽ là con mồi. Phương Sênh, tôi biết tôi nói vậy là tàn nhẫn, nhưng tôi không thể bảo đảm điều gì, chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng bằng khả năng cao nhất của mình để bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ."
Khi trả lời câu này, thái độ của anh rất nghiêm túc, sắc mặt chân thành và kiên định, đáy mắt không có phiền toái cũng không có giận dữ, chỉ như bông tuyết ngày đông từ từ rơi xuống, bình tĩnh nhưng lại toát ra một sự tê buốt.
***
"Có những chuyện quả thực không tươi đẹp như cậu nghĩ đâu, đặc biệt khi đối mặt với một tên tội phạm có trí tuệ."
Buổi chiều Hàng Tư trống tiết, Phương Sênh có một môn tự chọn nhưng chẳng còn tâm trạng đi học. Sau khi chia tay Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm, họ đi tản bộ trên con đường nhỏ cạnh hàng ngân hạnh, lúc đi Hàng Tư tranh thủ nói với Phương Sênh câu này.
Phương Sênh thở dài: "Nếu mình nói để đạt được mục đích, Lục Nam Thâm đang bất chấp thủ đoạn, chắc cậu không đồng ý đâu nhỉ?"
Hàng Tư bước dưới tán ngân hạnh, ánh nắng hắt qua kẽ lá thành từng tia mảnh hắt xuống mái tóc đen nhánh của cô, thoạt nhìn nó như lấp lánh, rực rỡ. Hôm nay cô mặc rất sáng sủa, một chiếc áo giữ nhiệt màu trắng sữa cùng một chiếc quần ngố cùng tông màu, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ mỏng màu trắng, chân cũng đi đôi dép lỗ lót lông màu trắng, vừa đủng đỉnh vừa trang nhã, trở thành một bức tranh tuyệt đẹp khi ở dưới hàng ngân hạnh.
Nhưng những lời cô nói ra lại tr.ần tr.ụi, thực tế, vừa tỉnh táo vừa tàn nhẫn: "Phải, mình không đồng tình, mình hoàn toàn tán thành cách làm của anh ấy."