Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 146

Phương Sênh không định tranh cãi với Hàng Tư liên quan đến vấn đề này, giống như lúc trước cô ấy đã nói dù là vụ án Ode to soul hai năm trước hay vụ án tay đua Báo săn bị hại hai năm sau, cô ấy đều không được tận mắt chứng kiến, thế nên cô ấy cũng không rõ nguyên do, không có tư cách dựa vào suy nghĩ của bản thân để đánh giá chuyện này.

Nhưng cô ấy cho rằng những người được Lục Nam Thâm nhìn trúng sẽ đều đối diện với nguy hiểm, đây có lẽ là sự thật chắc nịch.

Hàng Tư chọn một chiếc ghế để ngồi xuống, trên đầu là tán ngân hạnh vàng ruộm, khi gió thổi qua, đôi ba chiếc lá còn lả tả bay, chao đảo rồi rụng xuống mặt đất. Cô nói: "Rõ ràng hiện tại hung thủ đang có tâm lý muốn chơi trò mèo vờn chuột, thế nên phần nhiều hắn đang thể hiện tài năng của mình chứ chưa có ý định giết người. Đương nhiên, không loại trừ khả năng có án mạng xảy ra, đây là kết quả không ai mong muốn."

Phương Sênh ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu dàn nhạc không được gây dựng lại thì sao?"

Hàng Tư hiểu ý cô ấy. Nếu dàn nhạc không được gây dựng lại, Lục Nam Thâm cũng không cần đi tìm kiếm nhạc sỹ đánh chính, không có nhân tố để nhắm vào thì hung thủ cũng không có phương án chuẩn bị, và sẽ không có án mạng tiếp tục xảy ra. Cô khẽ thở dài, lúc trước cô cũng từng nghĩ như vậy đấy.

"Cậu đừng quên, Báo săn không phải nghệ sỹ, cũng không phải người được Lục Nam Thâm lựa chọn." Cô nói trúng chỗ hiểm.

Phương Sênh sững người, bấy giờ cô ấy mới như sực tỉnh. Đúng nhỉ.

"Thế nên mục tiêu của hung thủ chỉ có một, đó chính là Lục Nam Thâm. Hung thủ không quan tâm người mình giết có phải nhạc sỹ hay không, hắn chỉ muốn khiến Lục Nam Thâm sụp đổ." Hàng Tư đưa ra kết luận: "Nói một cách khác, cho dù bây giờ không gây dựng lại dàn nhạc cũng vẫn có người chết, chỉ cần hung thủ muốn giết người. Hung thủ ẩn mình hai năm, hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn, không ai biết. Nhưng cái chết của Báo săn là tín hiệu hắn gửi tới Lục Nam Thâm, hắn muốn nói rằng: Trò chơi đã bắt đầu."

Vì vậy, trốn tránh vào lúc này không có tác dụng gì, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

"Còn về an nguy của những người được chọn, mình tin là Lục Nam Thâm đã cố gắng hết sức của mình để bảo vệ sự an toàn cho họ, chỉ là anh ấy chưa nói một cách chắc chắn mà thôi. Anh ấy là người quen đơn thương độc mã giải quyết mọi chuyện, nhưng lại có lời với cảnh sát Trần từ lâu rồi, vì sao? Mình đang nghĩ, nếu chuyện này đi về phía không thể kiểm soát được, cho dù anh ấy có không tình nguyện đến mấy cũng sẽ sử dụng sức mạnh của Lục Môn vì họ."

Phương Sênh nghe xong câu nói của Hàng Tư mà nổi da gà, cô ấy cảm thán: "Sức mạnh của Lục Môn hả... Tức là Lục Môn trong truyền thuyết, mình còn chưa từng gặp bao giờ."

Từ xưa đến nay, cô ấy luôn có cảm giác Lục Môn cách mình rất xa, rất xa.

Tư duy của Hàng Tư vẫn đang tập trung vào vụ án, không ngờ lúc này Phương Sênh đã hưng phấn hẳn, ngây ra một lát cô nói: "Cậu vừa ăn cơm với truyền thuyết đấy..."

"Phải không? Thật là thần kỳ." Phương Sênh thật lòng thở dài, tiếng thở dài ấy khiến Hàng Tư dở khóc dở cười. Phương Sênh lại hỏi: "Nhưng Lục Môn phức tạp, anh ấy không dính vào việc vận hành của Lục Môn đấy chứ? Vậy thì nhân lực, nguồn lực gì đó, anh ấy muốn dùng là có thể dùng đúng không?"

Hàng Tư đăm chiêu giây lát: "Muốn anh ấy điều động chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nhưng hiện tại anh cả của anh ấy đang là người có quyền lớn nhất, kiểu gì cũng phải quan tâm tới em trai chứ. Mà kể cả thế lực của Lục Môn khó điều khiển thì vẫn còn chị dâu của anh ấy, danh tiếng Tưởng gia Thương Lăng không phải hư ảo đâu."

Cuộc hôn nhân của con trưởng Lục Môn, chỉ cần là những người hiểu biết về Lục Môn đều sẽ biết, có ai không biết tình yêu lãng mạn của cậu cả Lục Đông Thâm và Tưởng Ly?

Phương Sênh cảm khái: "Thế nên mới nói, đầu thai cũng là một kỹ năng cần phải học, nhìn người ta đầu thai kìa."

"Cậu không ổn chắc? Bố cậu cưng cậu như tổ tông ấy." Hàng Tư cười nói.

Kể cũng phải, Phương Sênh cũng không ai oán gì xuất thân của mình, ngược lại cô ấy yêu gia đình mình, yêu hai người bố người mẹ "thần kỳ" ấy.

Thấy Hàng Tư tuy cười nhưng nét mặt vẫn đầy tâm sự, cô ấy hỏi cô có chuyện gì. Hàng Tư nói: "Có lúc mình cảm thấy thật ra ông trời công bằng đấy chứ. Ví dụ như Lục Nam Thâm, xuất thân Lục Môn, đáng lẽ phải sung sướng một đời nhưng chẳng phải vẫn đầy rẫy kiếp nạn đấy sao? Ai cũng có con đường của riêng mình, phải chịu những kiếp số của riêng mình, tất cả đều đã được sắp đặt trước."

"Có lúc?" Phương Sênh nhìn cô.

Hàng Tư cúi xuống nhìn những phiến lá ngân hạnh bị gió thu thổi đi, chúng cố gắng rạng rỡ những phút cuối cùng trước khi chết một cách cô đơn và trơ trọi. Rất lâu sau cô mới lên tiếng: "Phương Sênh, lâu nay mình vẫn cảm thấy oán trách, cảm thấy không cam tâm trong lòng, thậm chí có một dạo muốn kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục như mình. Có thể đây mới chính là mình, u ám và đen tối."

Cô không bao giờ tin là ông trời công bằng, cũng không tin trên đời có quá nhiều điều "chân, thiện, mỹ". Điều này có liên quan tới những trải nghiệm đau thương, thê thảm của cô từ lúc nhỏ. Cô không tùy tiện kết bạn với người khác, cũng không dễ dàng tin tưởng ai. Đến tận khi học đại học cô mới quen biết Phương Sênh, cô ấy mới giúp cô biết được hóa ra trên đời còn có một cô gái như vậy, phóng khoáng tự do, vô tự không ràng buộc, trong mắt cô ấy chỉ có đen hoặc trắng. Cô giống như một con côn trùng sống dưới bùn đen, bám lấy một con người ngây thơ và hoạt bát như Phương Sênh để từ từ tin tưởng thế giới này.

Vừa vào đại học, họ đã vô tình chạm mặt nhau như một mối duyên. Nhưng khi đó cô vẫn quen một thân một mình, còn Phương Sênh ngày nào cũng dính lấy cô. Cô bèn nói với Phương Sênh: Tôi không phải là người thích kết giao bạn bè cho lắm, thế nên chúng ta cứ giữ mối quan hệ bạn chung phòng ký túc cơ bản nhất là được rồi.

Phương Sênh chẳng thèm để tâm tới sự xa cách và lạnh lùng của cô, chủ động khoác cánh tay cô và nói: "Có một câu nói rất hay, cậu đến thế gian này một chuyến thì kiểu gì cũng phải ngẩng đầu nhìn ánh nắng một lần. Cậu không thích kết bạn cũng không sao, mình thích. Chúng ta chỉ cần có một người tích cực, chủ động là được rồi. Cậu ấy à, chỉ cần hưởng thụ cảm giác được bạn bè quan tâm là được."

Vào lúc Hàng Tư khó khăn nhất, đã có biết bao đêm cô nằm mộng và nghĩ về câu nói này của Phương Sênh. Nhưng lúc đó, cô nghĩ rằng thật sự không nên kết giao bạn bè, như vậy dù cô có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có ai lo lắng.

Cô từ chối ánh sáng nhưng lại khao khát ánh sáng, thế nên dù là Phương Sênh hay là Lục Nam Thâm thì đối với cô, người trước là nắng mai rực rỡ, người sau là trăng sáng đêm khuya. Cô bất giác muốn tới gần, mượn sức mạnh của họ để được sống lại một lần nữa.

Nghe xong, Phương Sênh sát lại gần cô, vòng tay qua nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: "Ai nói cậu u ám đen tối chứ? Cậu là tuýp người lạnh lùng, trí tuệ, chuyện gì cũng suy nghĩ rất thông suốt. Ở trong lòng mình cậu là tuyệt vời nhất, sống rõ ràng mạch lạc, không tự over-thinking cũng không đi dèm pha người khác. Tư Tư, tại cậu không biết thôi, thật ra có rất nhiều người yêu quý cậu đấy."

Hàng Tư mím môi cười khẽ. Đánh giá cao thật đấy, quả nhiên ở trong mắt bạn thân thực sự, cho dù có là một đống "shit" thì nó cũng phải là đống shit vàng kim.

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta đang nói về Lục Nam Thâm cơ mà?" Phương Sênh không muốn cô chìm quá sâu vào những cảm xúc quá khứ không thể thoát ra, thông minh quay lại chủ đề lúc này. "Tư Tư, cậu đừng trách mình đa nghi nhé. Ban nãy cậu nói hung thủ đã im ắng suốt hai năm phải không?"

Hàng Tư gật đầu.

Sắc mặt Phương Sênh nặng nề, rồi thêm vài phần nghi hoặc: "Mình cũng nghe nói sau khi dàn nhạc D xảy ra chuyện thì Mr. D ở ẩn, bây giờ anh ấy lại xuất hiện, mà cũng trùng hợp là hai năm?"

Hàng Tư yên lặng nhìn cô ấy.

"Ấy ấy ấy, mình chỉ... phân tích theo câu chuyện thôi, không có ý nghi ngờ anh ấy đâu." Phương Sênh lập tức tỏ rõ thái độ: "Muốn cùng hội cùng thuyền, trước tiên phải khiến mình tâm phục khẩu phục đã chứ."

Hàng Tư suy nghĩ giây lát, rồi nói nửa nghiêm túc nửa bông đùa: "Bạn yêu à, thật ra cậu không cần miễn cưỡng bản thân vì mình đâu. Chuyện này có thể rất bình thường, cũng có thể vô cùng nghiêm trọng. Mình vốn không muốn cận dây vào. Cậu vào rồi, còn khiến mình lo lắng."

Phương Sênh lại ôm cô, nét mặt chân tình: "Nghe cậu nói được câu này mình rất cảm động. Thật đấy, Tư Tư, cậu lo lắng cho mình là mình hạnh phúc muốn chết rồi. Cậu nói xem, cậu tốt như vậy, thương mình như vậy, có câu này không nói với cậu, mình cứ thấy cấn cấn trong lòng."

"Câu gì?"

"Mình muốn tham gia đâu phải vì cậu đâu, đơn thuần là vì anh Bách Tiêu đấy chứ."

Bình Luận (0)
Comment