Trên con đường giải mẫn cảm, thật ra Hàng Tư đã tiến bộ được quá nửa. Về sau Tưởng Ly nói với Lục Nam Thâm: Không cần biết anh trai em đã làm được những gì trong quá trình giải mẫn cảm cho cô ấy, nhưng cô ấy đã thực sự chữa được kha khá cho chứng bệnh sạch sẽ của anh trai em, còn một chút xíu nữa, đợi khi nào về làm dâu Lục Môn, cô ấy hoàn thành nốt là xong.
Cuối cùng Tưởng Ly bổ sung một câu: Chị tin là cô ấy có thể làm được.
Lục Nam Thâm cứ nghĩ chị ấy muốn nói đến việc Hàng Tư có thể hoàn thành quá trình giải mẫn cảm, không ngờ chị ấy ngắt nghỉ quá dài, "Ý chị là, chứng bệnh sạch sẽ của anh ấy chắc chắn có thể được cô ấy chữa khỏi hẳn, cô bé này không theo ngành y thật là đáng tiếc, đáng nhẽ nên để Tiểu Sơ dìu dắt cô ấy."
Hôm sau, Lục Nam Thâm không vội tiến hành giải mẫn cảm cho Hàng Tư. Ngược lại, Hàng Tư thì rất sốt ruột, cô nói với Lục Nam Thâm, "Vẫn nên tranh thủ trong lúc còn đang nóng sốt, hiện tại tôi đã kéo được một vài khuông ngắn rồi, hôm nay sẽ đánh thức vào bản nhạc luôn."
Có thể nói một cách không hề khoa trương rằng, mỗi một nốt nhạc của Ode to soul đều đã in hằn trong đầu cô, nếu việc giải mẫn cảm thành công, cô hoàn toàn có thể kéo được một bản Ode to soul trọn vẹn, cô có sự tự tin này. Hôm nay nắng rất đẹp, Lục Nam Thâm đứng kề bên cửa sổ, chiếc áo phông trắng be làm tổn lên sự sáng sủa, tinh khiết của anh. Nghe Hàng Tư nói như vậy, anh khẽ mím môi như đang mỉm cười.
Hàng Tư khoanh chân ngồi dưới sàn nhà phòng luyện tập, ôm cây đàn vĩ cầm trong lòng, nghiêng đầu nhìn Lục Nam Thâm, khẽ nheo mắt lại khi đón ánh nắng, "Vì sao anh lại cười? Tôi nói sai chuyện gì à?"
Lục Nam Thâm tiến lên trước, "Không sai, tôi hiểu tâm trạng của em, nhưng hôm nay chúng ta không vội trị liệu."
"Vậy sẽ làm gì?"
Lục Nam Thâm đứng sững trước mặt cô. Người đàn ông vốn đã cao, Hàng Tư lại còn ngồi, từ xa nhìn thấy hình ảnh này đã tạo một cảm giác mãnh liệt về mặt thị giác. Nắng hắt xuống sàn, ánh lên những tia sáng lấp lánh. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, thẳng tắp, cô gái... chỉ như một chú mèo con.
Lục Nam Thâm cứu vớt cái cổ của Hàng Tư, cúi thấp người xuống, lấy cây vĩ cầm trong lòng cô đi, cánh tay rắn chắc vòng qua eo nhấc bổng cô lên, Hàng Tư cứ thế được anh kéo dậy.
"Hôm nay tới thăm mẹ Từ đi." Anh không những không buông tay mà cánh tay còn lại cũng tranh thủ ôm lấy eo cô, hai bàn tay móc vào nhau đặt sau lưng cô một cách tự nhiên.
Hàng Tư, "Hả?"
Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hơi ánh lên nụ cười, "Ngày mai là tết Dương lịch rồi, dàn nhạc D sẽ họp, thế nên chúng ta sẽ đi trước một ngày."
"Chúng ta?" Hàng Tư chỉ mải ngỡ ngàng, quên bẵng đi mất anh vẫn đang ôm mình.
Lục Nam Thâm cười hỏi, "Tôi không thể gặp người khác à?"
"Không phải ý này..."
Lục Nam Thâm giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, "Vậy được, đợi tôi một chút."
Đợi cái gì thì không rõ, cây vĩ cầm được để bên cạnh, Hàng Tư lại nhìn ngó, mấy lần muốn nhắc lên, thử kéo một đoạn Ode to soul rồi đều khựng lại, không có Lục Nam Thâm ở bên cạnh, cô bỗng dưng cảm thấy rụt rè hơn hẳn.
Khi Lục Nam Thâm trở ra, có một khoảnh khắc, trái tim Hàng Tư suýt thì ngừng đập.
Anh đi thay một bộ quần áo, lúc này đã rất thong dong, nhàn nhã, anh đứng giữa một khoảng nắng rộng lớn trông giống như một chàng trai xé trang truyện tranh bước ra ngoài vậy. Trước mắt, anh đang mặc một bộ vest đen, kết hợp với áo sơ mi nhạt màu, tuy không khoa trương đến mức đeo cà vạt nhưng cũng cực kỳ lịch thiệp rồi.
Mới đầu nhìn thấy, Hàng Tư còn ngỡ như nhìn thấy Kiều Uyên, da gà bỗng nổi khắp người. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã có thể khẳng định đó là Lục Nam Thâm, không phải Kiều Uyên. Anh nhẹ nhàng giơ tay lên với cô, ra hiệu cho cô tiến lên trước. Nụ cười nơi đáy mắt như thanh tùng bạch lộ, trong sáng thuần khiết, nhưng cũng vì dáng hình thẳng tắp mà trông anh càng thêm phần tuấn tú, từng đường nét trên gương mặt cũng trở lại với vẻ chừng mực, kiềm chế khắc sâu trong cốt tủy của con cháu Lục Môn.
Hàng Tư tiến tới như bị ai hớp mất hồn. Cô ngửi được mùi của nắng, cũng nghe rõ những nhịp tim không thể kiềm chế của chính mình. Đừng có đập nữa, anh có thể nghe được đó.
Thật ra đây vốn dĩ phải là dáng vẻ nên có ở Lục Nam Thâm. Cô từng nhìn thấy poster truyền thông của anh, bộ vest khiến anh trông rất đĩnh đạc, đường hoàng, cho dù có đeo chiếc khẩu trang đặc trưng cũng không thể khiến các cô gái dừng sự say đắm điên cuồng.
Đàn ông có tài vốn đã đủ thu hút rồi.
Lục Nam Thâm khẽ nghiêng đầu nhìn cô, "Hàng Hàng, tôi là Nam Thâm."
Hàng Tư không nhịn được, mím môi cười, "Tôi biết mà."
Biết là tốt, anh nghe thấy tim cô đập rất dữ, anh lo là cô thấy sợ hãi. Lục Nam Thâm giải thích, "Mẹ Từ là người rất quan trọng đối với em, thế nên tôi cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện."
Về mặt phép tắc, Hàng Tư hoàn toàn không cần lo lắng, người của Lục Môn trước nay luôn đặt vấn đề này lên hàng đầu.
Thật ra Lục Nam Thâm cũng đã có chuẩn bị từ trước, trong cốp xe đầy túi lớn túi nhỏ, có đồ bổ, có quần áo, cũng có rất nhiều đồ chơi và quà vặt, khiến Hàng Tư giật thót, "Lục Nam Thâm, anh chuyển siêu thị về đây từ khi nào thế?"
"Đâu thể đến tay không, đúng không?" Lục Nam Thâm đứng ngược sáng, cười nói.
Trại trẻ mồ côi nằm ở ngoại thành, lúc trước khi còn ở Tây An, Hàng Tư đã nghe mẹ Từ phàn nàn rằng đường đi tới trại trẻ không dễ đi chút nào, bị những cơn mưa tầm tã mùa hà xối xuống, khiến nó bị lún sập một đoạn nhỏ, khiến rất nhiều vật tư muốn vật chuyển được tới đây đều rất mất công. Cũng quả thực chật vật, Lục Nam Thâm xưa nay vốn là người tay lái vững, vậy mà cũng lảo đà lảo đảo.
Xung quanh đầy bụi đất, Hàng Tư cảm thấy bản thân quá lấm lem, nhưng Lục Nam Thâm thì vẫn không hề lấm bụi, như một vị cao nhân đắc đạo vậy. Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi tinh mắt nhìn thấy Hàng Tư trước, chúng hô hào tất cả mọi người ùa ra ngoài, vây kín lấy cô, liên tục gọi "Chị", tình cảm tốt vô cùng.
Sau khi nhìn thấy Lục Nam Thâm, ai nấy đều tò mò, có một đứa trẻ lớn tướng lên tiếng hỏi, "Chú à, chú là ai thế?"
Một tiếng "chú" khiến nụ cười cứng ngắc lại trên gương mặt Lục Nam Thâm.
Thằng oắt này, gọi ai là chú đấy? Mình có già đến thế không?
Hàng Tư cũng không ngờ Lục Nam Thâm lại bị gọi là chú, trong phút chốc không nhịn được liền bật cười thành tiếng. Cô cũng không giải thích với đám trẻ, chỉ cười nói, "Chú đây lợi hại lắm đó, biết chơi tất cả các loại nhạc cụ."
Đám trẻ ồ à lên, gương mặt hiện rõ vẻ ngưỡng mộ.
"Chú à, vậy chú có biết đàn dương cầm không?"
Lục Nam Thâm: ... "Đương nhiên."
Chẳng phải đã nói nhạc cụ nào cũng rành rồi sao.
"Vậy chú có biết đàn ghita không?"
"... Biết."
"Chú giỏi thật đấy!"
"Chú ơi..."
Có một lúc Lục Nam Thâm đã muốn đi soi gương, xem mình có thật sự xứng với danh xưng "chú" ấy không.
Mẹ Từ nghe thấy động tĩnh bèn từ trong nhà chạy ra, trong tay còn ôm một cái chậu, trong chậu là chỗ rau xanh chưa được rửa sạch. Còn rất tươi, xanh ngắt một màu. Thấy Hàng Tư trở về, bà mừng ra mặt, nhưng khi ánh mắt chạm phải người đàn ông có tướng mạo sáng sủa ở bên cạnh cô, mẹ Từ thảng thốt, lập tức buông tay, cái chậu rơi loảng xoảng xuống đất.
***
Lục Nam Thâm lúc này đang ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.
Mẹ Từ ngồi đối diện anh, bên cạnh là Hàng Tư, một tay bà nắm chặt tay Hàng Tư, tay kia thận trọng đẩy tách trà đã pha xong ra trước mặt Lục Nam Thâm, rồi nói, "Uống trà đi, đừng chê nhé, ở đây chỉ có loại lá trà bình thường thôi."
Nhưng thực ra tay bà đang lạnh ngắt, Hàng Tư có thể cảm nhận được, cô thầm thở dài: Bà cũng đã sợ hết hồn hết vía vì Kiều Uyên, cho dù cô có ra sức giải thích rằng người này không phải Kiều Uyên thì phản ứng của mẹ Từ vẫn rất mãnh liệt.
Lục Nam Thâm cũng căng thẳng, có thể nhìn ra rõ ràng. Hàng Tư cảm thấy khá khó hiểu, anh thì có gì mà phải lo lắng chứ? Anh vội đứng lên, đỡ lấy tách trà bằng hai tay rồi nói luôn miệng, "Cảm ơn cô ạ."