Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 258

Anh không gọi mẹ Từ, cũng không gọi giám đốc Từ, mà gọi là cô Từ. Xưng hô này chứa đầy ý nghĩa, rõ ràng là coi mẹ Từ như người thân thiết nhất với Hàng Tư, giống như mẹ của Hàng Tư vậy, nên anh cũng gọi là "cô" một cách hết sức tự nhiên.

Sao mẹ Từ lại không nhìn ra? Vì vậy mới càng căng thẳng.

Thế nên tình hình hiện tại là mẹ Từ sợ Lục Nam Thâm, Lục Nam Thâm cũng sợ ngược lại mẹ Từ.

Lục Nam Thâm làm thân với đám trẻ rất nhanh, cũng nhờ chỗ quà vặt, sách vở và đồ chơi mà anh mang đến. Anh suy nghĩ rất chu đáo, những chuyện này Hàng Tư hoàn toàn không ngờ tới, cũng không yêu cầu anh phải làm vậy, nghĩ rằng anh chủ động tới trại trẻ mồ côi thăm nom đã nằm ngoài dự tính của cô rồi.

Cái gọi là "làm thân" thật ra là Lục Nam Thâm bị một đám trẻ con vây kín, thậm chí còn có cảm giác bị động. Một người đàn ông vốn có một đôi tai nhạy bén, bây giờ đám trẻ đứng trước mặt, ríu ra ríu rít với anh, chắc đây cũng là một sự giày vò to lớn đối với anh, quan trọng hơn là chúng vẫn luôn miệng gọi "Chú ơi, chú à..."

Tới khi ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm đánh đàn cho lũ trẻ, tâm trạng của Lục Nam Thâm mới ổn định trở lại. Đám trẻ thường ngày thích vừa hát vừa múa theo tiếng đàn, bây giờ có người ngồi đánh đàn cho chúng, dĩ nhiên chúng vui mừng khôn tả. Hàng Tư và mẹ Từ ngồi ở vị trí sát cửa sổ, từ góc độ của Hàng Tư có thể nhìn thấy bóng nghiêng của Lục Nam Thâm khi đánh đàn.

Đó là một cây dương cầm đã cũ, nhưng âm sắc vẫn rất ổn, mẹ Từ không nỡ bỏ đi, cũng không đành lòng thay một cây mới, bà luôn nói những món đồ cũ có sức nặng của nó, nguyên liệu cũng là loại cao cấp. Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Nam Thâm vuốt lên phím đàn, sức mạnh của những khớp ngón tay vừa phải, chừng mực. Cây đàn cũ ấy như thăng hoa dưới bàn tay của anh, bản nhạc du dương chảy trôi qua từng kẽ tay, không khác gì một bản nhạc được đánh từ một cây đàn đắt giá và nổi tiếng.

Cảnh tượng này vừa tréo ngoe lại cũng rất hòa hợp.

Tréo ngoe là vì một người đàn ông trong một bộ vest chỉn chu, quý phái lại ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ kỹ. Nhưng hòa hợp cũng chính vì điểm này. Anh điều khiển nó một cách thuần thục, thong dong. Một món đồ dù đã mục nát cỡ nào dường như qua bàn tay anh đều có thêm sinh mệnh, khiến người ta phải chìm đắm vào trong đó.

Trùng hợp thay anh còn hòa vào trong quầng sáng rực rỡ, như một người từ trên trời rơi xuống, thần thánh và đầy sức hút.

Những đứa trẻ nghịch ngợm là thế mà lúc này đều yên lặng ở xung quanh anh, có thể đứng hoặc ngồi, chống tay lên gương mặt nhỏ, hoàn toàn bày ra vẻ mặt sùng bái và ngưỡng mộ.

Là một người đàn ông có thể mang tới hy vọng cho trẻ nhỏ đấy.

Nhìn thấy cảnh đó, mẹ Từ cảm thán, "Đàn hay thật đấy, vừa nghe là biết một người có năng khiếu trời sinh."

Hàng Tư khoác tay mẹ Từ, nói bằng một thanh âm cực nhỏ, "Anh ấy là một nhạc trưởng, từ nhỏ đã đam mê âm nhạc, chính là kiểu người được ông trời ưu ái mà người ta hay nói."

Cô cũng chẳng sợ anh nghe thấy, vì cô chỉ nói sự thật.

Mẹ Từ dĩ nhiên không rõ về sự nhạy bén của đôi tai Lục Nam Thâm, cứ nghĩ tiếng nhạc đã che đi hết mọi chuyện rồi. Bà hỏi Hàng Tư, "Thật sự không liên quan đến Kiều Uyên sao? Nhưng hai người họ quá giống nhau đi, cùng lắm chỉ khác nhau về tuổi tác."

Mẹ Từ lúc này vẫn còn đang cảm thấy run rẩy trong lòng.

"Thật sự không liên quan, anh ấy là anh ấy, Kiều Uyên là Kiều Uyên." Hàng Tư không thể nói ra sự thật, đành lấp lửng nước đôi.

Mẹ Từ cũng thật sự sợ hãi vì câu chuyện năm xưa.

Hai năm trước, vì muốn đưa cô đi, Kiều Uyên đã đích thân tới trại trẻ mồ côi, ngoài mặt thì thân thiện vô hại, nhưng mẹ Từ rất tinh mắt, nhìn ra được sự bất thường của Kiều Uyên. Sau này Hàng Tư mất tích hai năm, người báo bình an cho mẹ Từ chính là Kiều Uyên, nhưng bà đâu có ngốc, làm gì có ai đi nghỉ dưỡng thương lại không lộ mặt?

Tuy rằng trong thời gian đó Hàng Tư cũng có gọi điện thoại cho mẹ Từ, nhưng cô được mẹ Từ nuôi lớn, nghe giọng Hàng Tư càng bình tĩnh thì chứng tỏ chuyện càng nghiêm trọng. Từ đầu tới cuối, Kiều Uyên chưa từng nói lời tàn độc nào với mẹ Từ, cũng chưa từng để lộ ý uy hiếp ra trước mặt bà, nhưng trong vô hình vẫn khiến bà nảy sinh một cảm giác sợ hãi sâu sắc.

Về sau Hàng Tư trở về, tuy không nói gì nhiều, nhưng mẹ Từ cũng đoán ra được bảy, tám phần. Mẹ Từ nói, "Kiều Uyên từ người tàn nhẫn từ bản chất, khiến người ta sợ hãi."

Mẹ Từ im lặng một lúc, rồi lại hỏi Hàng Tư, "Vậy cậu ấy có biết Kiều Uyên không?"

Ánh mắt Hàng Tư ảm đạm đi vài phần, "Biết ạ."

"Ý của mẹ là..." Mẹ Từ hạ thấp giọng xuống, "Cậu ấy có biết chuyện giữa con và Kiều Uyên không?"

Biết Kiều Uyên và biết chuyện giữa con và Kiều Uyên là hai ý khác nhau. Hàng Tư ngồi dậy, quay đầu nhìn mẹ Từ. Mẹ Từ thở dài, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, "Vừa nhìn là biết cậu thanh niên đó từ nhỏ đã được lớn lên trong một gia đình giàu có, được dạy dỗ rất cẩn thận. Cũng nhìn ra được cậu ấy rất thích con, bằng không đã chẳng vì con mà chạy tới tận trại trẻ mồ côi. Cậu ấy muốn hiểu hơn về con, thân thiết với con hơn một chút, thế nên..."

"Anh ấy biết hết mọi chuyện về con, chuyện của con và Kiều Uyên, cả chuyện lúc nhỏ của con." Hàng Tư không giấu mẹ Từ, nói nhẹ nhàng.

Mẹ Từ ngẩn ra trong giây lát, rồi lập tức quay đầu nhìn Lục Nam Thâm, người đang dạy đám trẻ chơi đàn, sau đó quay lại nhìn cô, hỏi nhỏ, "Nói với cậu ấy hết rồi sao?"

Hàng Tư gật đầu.

Mẹ Từ cảm thán, "Cậu thanh niên này... thật sự không tệ, chỉ hơi trẻ tuổi một chút, không biết tâm tính thế nào."

Hàng Tư đang định trả lời thì thấy tiếng đàn ngưng bặt lại, góc nghiêng của Lục Nam Thâm bỗng dưng căng ra. Hàng Tư còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Nam Thâm đã sải bước tới, một tay đẩy mẹ Từ ra, một tay khoác tay Hàng Tư, kéo cô sang bên cạnh. Hàng Tư chỉ kịp cảm thấy có luồng gió lạnh sượt qua mang tai, rồi nghe thấy "keng" một tiếng, có thứ gì đó đâm lên cây đàn dương cầm.

Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, Hàng Tư vừa định ngẩng đầu thì nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ ngoài vườn vọng vào, hoảng sợ tột độ. Lục Nam Thâm buông Hàng Tư ra, lập tức lao ra ngoài, đại não của cô ù hẳn đi, cô cũng loạng choạng bám theo sau.

Đó là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, đang ngồi bệt dưới đất òa khóc. Mọi người trong trại trẻ mồ côi đều hoảng hốt. Lục Nam Thâm nhanh nhẹn chạy tới bế đứa trẻ ấy lên, và nói với những người vừa vội vàng có mặt, "Phía Đông Nam, trong khu rừng nhỏ, kẻ đó cầm nỏ chạy men theo dòng sông, mọi người có thể đuổi kịp hắn, mau."

Mấy người đó nhận lệnh, đuổi theo một cách nhanh nhẹn, dứt khoát.

Mấy người trong trại trẻ đều ngây cả ra, đặc biệt là mẹ Từ, hoàn toàn không rõ mấy người kia từ đâu xuất hiện, rõ ràng là chưa gặp họ bao giờ, còn nữa, vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Tuy đầu óc của Hàng Tư hỗn loạn nhưng cũng đã nghe thấy Lục Nam Thâm nhắc đến một vật: Nỏ, cô giật mình nghĩ tới một khả năng, hung thủ đã thật sự nhắm vào cô.

Mẹ Từ vội vàng bế đứa trẻ lên, ra sức dỗ dành, rồi lại hỏi han bảo vệ của trại trẻ tình hình, người bảo vệ cũng ngơ ngơ ngác ngác, "Tôi thật sự không rõ mọi chuyện là thế nào, chỉ thấy đứa trẻ này đang định chạy vào trong nhà thì hét ầm lên một tiếng, có vẻ như đã nhìn thấy gì đó. Giám đốc, không lẽ... trại trẻ không sạch sẽ?"

Người bảo vệ này mới tới làm, nói năng không kiêng kị, mẹ Từ nghe xong bèn quát nạt, "Ở trước mặt con trẻ, nói lung tung gì vậy?"

Lục Nam Thâm tiến lên quan sát Hàng Tư, "Có bị thương không?"

Hàng Tư lắc đầu, sắc mặt thì rất nhợt nhạt, cô nghĩ tới âm thanh vừa nghe thấy, "Đợi tâm trạng của đứa trẻ bình tĩnh lại rồi hỏi thăm xem, trở vào trong xem sao đã."

Bình Luận (0)
Comment