Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 284

Toàn bộ nhạc phổ của Ode to soul đã khắc sâu trong lòng Hàng Tư, cô ghi nhớ nằm lòng, thế nên khi biểu diễn, Hàng Tư hoàn toàn không cần nhìn nhạc phổ.

Nhưng toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn cả vào việc kiểm soát nhịp phách, thế nên trước giờ vẫn liên tục sai sót. Sau vài lần trình bày vẫn liên tục mắc lỗi, Lục Nam Thâm đã kêu ngừng.

"Hàng Hàng, tôi có lời khuyên rằng cứ để mọi thứ đi theo cảm xúc của em. Hay nói một cách khác, giả sử như em là người sáng tác bản nhạc Ode to soul này, em sẽ biểu diễn nó như thế nào?"

Câu nói của Lục Nam Thâm đã khiến Hàng Tư thảng thốt, "Biểu diễn dựa theo cảm xúc của tôi? Như vậy... sao được chứ?"

Hiện tại cô đã tham gia vào nhóm chung của dàn nhạc, cũng nắm được khá nhiều thói quen và quy tắc của Lục Nam Thâm ở trong dàn nhạc. Nói theo lời của các thành viên kỳ cựu thì Mr. D là một người yêu cầu rất khắt khe, trong quá trình biểu diễn không cho phép bất cứ khiếm khuyết hoặc sai sót nào, chung quy vẫn vì đôi tai của cậu ấy quá nhạy bén, bất kỳ ai dù chỉ sai một lỗi rất nhỏ cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Trước nay dàn nhạc luôn đề cao sự đồng đội và tinh thần tập thể, sao có thể vì một mình cô mà làm ảnh hưởng tới mọi người?

Lục Nam Thâm nhìn ra được tâm sự của cô, cười nói, "Em đang cảm thấy để tất cả mọi người nhân nhượng với em, em sẽ thấy ái ngại?"

"Đương nhiên." Hàng Tư nói, "Một bản nhạc Ode to soul lừng danh như vậy một khi bị tôi sửa đổi, những thành viên khác trong dàn nhạc sẽ suy nghĩ thế nào?"

"Vậy thì em hãy khiến họ tâm phục khẩu phục đi." Lục Nam Thâm đáp nhẹ tênh.

Hàng Tư sững người, "Gì cơ?"

"Nếu em đang làm một việc gì đó mà dù là khung cảnh hay tiết tấu đều khiến em không thoải mái thì em cần thay đổi hoặc tiết tấu hoặc hoàn cảnh đó, để những nhân tố ngoại cảnh này hướng theo ý mình. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải có bản lĩnh để sửa đổi những nhân tố này, có năng lực để khiến người khác tâm phục khẩu phục." Lục Nam Thâm nói, "Dàn nhạc này do một tay tôi lập nên, tôi sẽ không bao giờ vùi dập khả năng sáng tác và những ý kiến khác biệt đối với âm nhạc của bất kỳ thành viên nào, điều kiện tiên quyết là họ phải thuyết phục được tôi, khiến tôi tâm phục khẩu phục mới được."

"Em cũng vậy thôi, tôi muốn em biểu diễn theo cảm giác của mình là vì tôi phát hiện ra có thể nhịp phách này không thích hợp với em. Vậy thì em cần chứng minh cho tôi thấy phiên bản mà em biểu diễn là hay hơn, khiến tôi tâm phục, hơn thế nữa còn phải khiến các thành viên khác trong dàn nhạc thoải mái chấp nhận."

Hàng Tư cúi mặt suy nghĩ rất lâu rồi nói, "Đây là một nhiệm vụ lớn đầy gian nan. Tôi chưa rõ về các thành viên khác trong dàn nhạc, nhưng anh là một thiên tài âm nhạc, có thể khiến anh gật đầu không dễ dàng."

"Em có thể suy nghĩ từ một góc độ khác, nếu em hạ gục được cả tôi thì lẽ nào những người khác lại không tâm phục khẩu phục? Việc này chắc dễ dàng hơn bắt em đi thuyết phục từng người một chứ?" Lục Nam Thâm cười nói.

Đây mới là chuyện mà Hàng Tư cảm thấy khò nhằn. Những người khác trong dàn nhạc đều rất dễ nói chuyện, còn Lục Nam Thâm này lại là người cố chấp có tiếng về chuyên môn.

"Anh xem thường bản thân mình quá rồi, anh rất khó bị hạ gục đấy."

Lục Nam Thâm đùa giỡn, "Hay em thử dùng mỹ nhân kế xem sao?"

Vào lúc này rồi vẫn đùa giỡn được, Hàng Tư quả thật khâm phục. Cô vốn định nhắc anh nghiêm túc một chút, lại chợt bắt được nụ cười bỡn cợt trên gương mặt anh, nhất thời cũng muốn chọc ghẹo anh. "Mỹ nhân kế hữu dụng với anh à?" Cô ghé sát vào anh, cười, "Vậy anh nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào đi."

Thật ra Lục Nam Thâm cũng không chịu được những đòn ghẹo, bị Hàng Tư đảo khách thành chủ, anh bỗng dưng đỏ ửng hai vành tai. Thấy vậy, Hàng Tư không nhịn được, bụm miệng cười, tâm trạng buồn chán bỗng chốc được xua tan đi rất nhiều.

Thấy cô đã thoải mái nở nụ cười, Lục Nam Thâm tự nhiên thấy vui trong lòng. Anh mỉm cười, nói một câu đầy ý tứ, "Nếu người đó là em thì không cần bất cứ cách thức, phương pháp nào hết."

Người thuộc cung Song Ngư quả nhiên chỉ cần chịu buông bỏ sĩ diện, cất lời là bùng nổ.

Hàng Tư quay trở lại chuyện chính, "Vậy tôi sẽ dựa vào cảm giác của mình biểu diễn thử một lần, anh nghe xem sao?"

Thật ra cô cũng có khá nhiều suy nghĩ riêng đối với bản nhạc Ode to soul này, chỉ có điều trước kia cô chưa từng nghĩ có thể điều chỉnh nó, dù sao thì đây đã là một bản nhạc hoàn thiện và được đông đảo công chúng đón nhận rồi.

Lục Nam Thâm gật đầu.

Trong lúc Hàng Tư ở bên cây đàn suy ngẫm, Lục Nam Thâm không giục giã, chỉ yên lặng chờ đợi. Cho đến tận khi Hàng Tư chậm rãi kéo lên một giai điệu du dương. Đoạn đầu không có quá nhiều sửa đổi, cảm giác đi sâu vào điều chỉnh nhịp phách chi tiết khi nghe sẽ thấy rất hợp lý.

Phần biến tấu có sự thay đổi rõ nét, dù về nhịp phách hay những nốt nhạc riêng lẻ, thậm chí cô còn sửa một chỗ mà trước đó anh từng nhận định là rất khá.

Cùng với sự rung chuyển của dây đàn vĩ cầm, những phần từ từ được thể hiện ra đã khiến đôi mắt Lục Nam Thâm sáng rực lên. Cánh cửa phòng đàn được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, gương mặt của Khương Dũ hiện ra qua khe cửa. Anh ta rón rén bước vào trong, cố gắng không quấy rầy tới quá trình kéo đàn của Hàng Tư.

Anh ta vừa đi từ ngoài về, lưng vẫn còn đeo cây đàn violon-cen của mình. Sau khi tìm đại một chỗ để ngồi xuống, anh ta đặt cây đàn violon-cen qua bên cạnh, ánh mắt xuất hiện thêm đôi chút hiếu kỳ. Căn bệnh chung của những người chơi đàn là khi gặp một giai điệu khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu, họ sẽ tự động bước tới.

Hàng Tư đã hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc, không liếc ngang liếc dọc, nói một cách chính xác là toàn bộ quá trình cô đều nhắm mắt, thế nên khi Khương Dũ vào, cô cũng không hề ngước lên. Lục Nam Thâm đã biết Khương Dũ đi vào, nhưng anh cũng không bị thu hút sự chú ý. Anh cũng dựa vào ghế, nhắm mắt lại, bàn tay lớn đặt trên đùi gõ nhịp bâng quơ theo điệu nhạc của cô.

Cho đến khi phần của violon kết thúc.

Lục Nam Thâm chưa lên tiếng, ngược lại, Khương Dũ vô cùng tò mò và sửng sốt, "Hàng Tư, cô vừa mới... sáng tác lại sao?"

Nghe một tý là ra ngay mà? Thế nên phần nhiều Khương Dũ thảng thốt về việc cô dám chỉnh sửa lại Ode to soul.

Thấy Lục Nam Thâm im lặng, Hàng Tư có chút lo lắng. Trong âm nhạc, cô phần nhiều dựa vào cảm giác, còn Lục Nam Thâm lại sở hữu một năng lực chuyên môn mạnh mẽ.

Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ rồi quay đầu sang nhìn Khương Dũ, "Anh cũng đã nghe hơn nửa bài, cảm thấy thế nào?"

Khương Dũ là một người rất thẳng tính, bình thường cũng ít khi thăm dò tâm tư của những người xung quanh, thế nên Lục Nam Thâm hỏi sao thì anh ta đáp vậy. "Nói thế nào nhỉ, phiên bản mà Hàng Tư kéo đàn so với bản gốc có thêm một cảm giác khác."

"Cảm giác gì?" Hàng Tư hỏi.

Khương Dũ giơ tay lên tỏ ý bảo cô cứ bình tĩnh, "Để tôi nghĩ xem phải hình dung thế nào nhé."

Anh ta quả nhiên đã nghiêm túc ngồi suy nghĩ, trán nhăn tít lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi. Rất lâu sau, anh ta nói: "Ode to soul bản gốc thê lương, cô tịch, có sự hoang vu giữa trời đất và niềm thương cảm với vạn vật chúng sinh. Phần violon mà Hàng Tư chỉnh sửa lại không làm thay đổi tông điệu và phong thái của bản gốc nhưng lại có thêm nét yêu mị, tạo cho người ta cảm giác như một nguồn sức mạnh hắc ám ở nơi đất trời hỗn độn, sau đó mới dần dần tươi sáng."

Tới đây, Khương Dũ nói tiếp, "Khiến cho Ode to soul như có thêm một chút lớp lang trong phong thái."

Nghe xong, Lục Nam Thâm gật đầu, quay đầu sang nhìn Hàng Tư, cười hỏi cô, "Bản thân em thấy sao?"

Hàng Tư thành thật nói, "Tôi không biết tổng kết."

"Vậy vì sao phần biến tấu em lại giảm nhẹ đi sự mạnh mẽ?" Lục Nam Thâm hỏi.

Sự thay đổi lớn nhất nằm ở phần biến tấu. Năm xưa khi sáng tác phần này, Lục Nam Thâm đã chuyển sang nốt mạnh, thế nên về tổng thể sẽ khiến đoạn nhạc có cảm giác hoành tráng, khí thế. Còn Hàng Tư thì hoàn toàn làm ngược lại, nên cảm giác mới có sự thay đổi.

Bị anh hỏi như thế, Hàng Tư sững người, rất lâu sau mới lên tiếng, "Tôi chỉ cảm thấy phần biến tấu nên xử lý như thế, còn nguyên nhân vì sao tôi không nói được..."

Cô càng nói giọng càng lí nhí dần, chủ yếu là vì cảm thấy chột dạ.

Lục Nam Thâm phì cười vì điệu bộ của cô. Anh chợt nhớ lại khi trước còn ở trong thung lũng chết chóc, cô gái này xuất hiện với hình tượng một nữ chính mạnh mẽ, kiêu ngạo và lạnh lùng, khi đối phó với con quái thú cũng không hề run sợ, vậy mà giờ đây lại thấp thỏm, âu lo.

Thấy một Hàng Tư như thế, Lục Nam Thâm cuối cùng mới tin vào câu nói: Càng là những người trông bề ngoài khó tiếp xúc, nội tâm lại càng mềm yếu và dễ tổn thương.

Lục Nam Thâm dịu giọng hỏi, "Thế là đến bây giờ em vẫn chưa tự tin vào bản thân mình sao? Hàng Hàng, em là thiên tài, trời sinh đã có cảm giác với âm nhạc. Cũng giống như việc em hỏi vì sao mũi của chị dâu cả lại nhạy bén như thế, đó là năng khiếu bẩm sinh của chị ấy, không thể nói được nguyên nhân cụ thể."

Đôi mắt Hàng Tư lấp lánh ánh sáng, "Thế nên?"

"Thế nên ngoài một vài vị trí riêng lẻ ở đoạn trước, tôi không tán đồng cách chỉnh sửa của em ra thì các phần còn lại, đặc biệt là phần biến tấu, cảm giác của em cực kỳ ổn. Khương Dũ nói đúng lắm, khi phần biến tấu trở nên nhẹ nhàng sẽ tạo một cảm giác ma mị, nhưng chẳng phải như vậy bỗng rất hòa hợp với phong thái chung của Ode to soul sao?"

Soul, linh hồn của chúng sinh, mọi hình thức sinh linh đều xứng đáng được tôn trọng, được nhìn thấy.

Nghe xong những lời này, Hàng Tư rõ ràng có phần kích động, cô hỏi, "Nói vậy là anh công nhận phần chỉnh sửa của tôi?"

"Tôi cho là không có vấn đề gì, hơn nữa còn khiến toàn bộ bản nhạc Ode to soul trở nên mềm mại hơn, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi. Phần trước, tôi cho rằng em chỉ đang khiếm khuyết một số kỹ năng nên còn thiếu sót, đây không phải là gì quá nghiêm trọng." Lục Nam Thâm đưa ra đánh giá.

Trái tim Hàng Tư đập rộn ràng.

Phải biết rằng để được một thiên tài âm nhạc như Lục Nam Thâm công nhận không phải chuyện đơn giản.

Nhưng cô vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi thêm một câu, "Được... thật chứ? Anh không an ủi tôi đấy chứ? Hoặc là do quan hệ riêng?"

Lục Nam Thâm khóc dở mếu dở, "Hàng Tư." Anh gọi cả họ lẫn tên của cô, "Tôi gây dựng dàn nhạc D không hề dễ dàng, em nghĩ tôi sẽ mang Ode to soul ra đùa giỡn sao? Nếu em không đủ năng lực, em nghĩ tôi sẽ để em sửa tác phẩm của mình sao?"

Hàng Tư nói luôn miệng, "Phải phải phải, tôi lỡ lời rồi, anh đừng chấp nhặt."

Rồi cô lại xoay ghế về phía anh, sốt sắng hỏi, "Ý của anh là sẽ sử dụng bản này của tôi sao? Bỗng dưng ngại ghê."

Khương Dũ ngồi bên cạnh bày ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, "Tôi mà có bản lĩnh như cô thì chẳng việc gì phải ngại cả. Tôi sẽ rất vênh váo, đi ngang giữa dàn nhạc luôn."

Nghe xong, Hàng Tư càng xấu hổ hơn.

Lục Nam Thâm nói, "Khương Dũ nói không sai, đây là điểm hơn người của em, đáng để tự hào. Còn về chuyện phiên bản của Ode to soul, tôi đã nghe, cả Khương Dũ cũng đã nghe, đều cảm thấy có lớp lang hơn hẳn, cảnh giới của tác phẩm được biểu đạt trọn vẹn hơn nên việc chỉnh sửa không có vấn đề gì. Bữa nào chúng ta cần ghi lại demo để gửi vào trong nhóm, thông báo với mọi người trước một tiếng."

Hàng Tư đặt ra lo ngại, "Nếu phần violon có điều chỉnh, toàn bộ bản Ode to soul cũng phải có điều chỉnh đúng không?"

Lục Nam Thâm không giấu giếm cô, "Đúng."

Ode to soul là một bản giao hưởng lớn, liên quan tới rất nhiều loại nhạc cụ. Chỉ cần một chỗ bị thay đổi, các nhạc cụ phối hợp cùng cũng phải thay đổi theo.

"Thế thì..." Hàng Tư càng lo lắng hơn.

"Một bản nhạc được điều chỉnh trước ngày biểu diễn là chuyện rất bình thường, những chuyện này cứ để tôi giải quyết, đừng lo lắng."

Bình Luận (0)
Comment