Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 285

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ các thành viên trong dàn nhạc D đều đã biết chuyện Ode to soul được chỉnh sửa lại, không cần tả cũng biết họ sửng sốt đến mức nào. Trong nhóm họ tỏ ra trời yên biển lặng, gần như đồng loạt phản hồi một cách bình thản: Đã biết. Nhưng ngay sau đó nhóm phụ liền nổ tung. Tất cả đều lần lượt @ Hàng Tư, gửi cho cô icon giơ con tay cái ngợi khen.

[Được đấy, bản nhạc của Mr. D mà cũng dám sửa.]

[Cô biết không, năm xưa có nhóm nhạc to gan dám sửa lại Ode to soul thành một bản nhạc trending, chỉ sửa có một đoạn nhỏ xíu thôi thì phải nhưng đã bị Mr. D kiện ra tòa đấy. Mr. D coi Ode to soul còn quan trọng hơn cả chính con cái của mình nữa.]

[Chuyện đó chắc chắn là khác rồi, nhóm nhạc năm đó là sửa linh tinh, không tôn trọng bản quyền.]

[Hàng Tư, cô biết không? Phần của violon và violon-cen là hai phần được Mr. D xem trọng nhất, đồng ý để cô sửa thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây đó.]

...

Trong lúc mọi người ồn ào bàn tán, Hàng Tư đã bắt đầu thu demo rồi, sớm hơn rất nhiều so với thời gian Lục Nam Thâm giao hẹn.

Sau khi nhận được, Lục Nam Thâm nhìn cô, nói nhẹ nhàng, "Thật ra không cần gấp vậy đâu, có những chuyện vội vàng quá thành ra đổ bể."

Cô đã thức trắng cả đêm.

Một tính cách rất ngang bướng.

Sau khi mang máy tính vào phòng đàn, cô đóng cửa lại, bắt đầu thu demo. Dáng vẻ đó giống như một con gà chọi chuẩn bị ra sân chiến đấu vậy, đến cả Lục Nam Thâm cũng bị chặn ngoài cửa.

Lục Nam Thâm thật ra có thể nghe rõ tình hình của cô dù ngồi trong phòng riêng, dù sao thì tiếng đàn violon vốn dĩ đã dễ được anh nắm bắt hơn là tiếng trò chuyện.

Hàng Tư cũng rất tỉ mỉ và cầu toàn, dựa theo cảm giác của bản thân đã điều chỉnh nhiều lần, có vẻ rất nghiêm túc.

Nghe xong câu nói của Lục Nam Thâm, Hàng Tư hơi ngước cằm lên, tỏ ý, "Vậy anh nghe thử demo đi, xem tôi có dục tốc bất đạt không?"

"Không cần nghe." Lục Nam Thâm cười nói, "Tôi cho rằng cảm giác sau khi em điều chỉnh xong gần như đã đạt tới độ hoàn hảo."

Suýt chút nữa thì Hàng Tư quên mất là anh có thể nghe được.

"Gần đạt tới độ hoàn hảo?"

Lục Nam Thâm khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, tươi cười nhìn cô, "Trên đời này không có thứ gì hoàn hảo cả, bao gồm cả âm nhạc, chẳng qua cũng chỉ là chín người mười ý mà thôi. Thêm nữa, trong demo chỉ có phần của đàn violon, còn phải kết hợp biểu diễn cùng các nhạc cụ khác, như vậy kiểu gì cũng còn không gian để điều chỉnh."

Hàng Tư sát lại gần anh, "Đến bây giờ tôi vẫn chưa dám tin, cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy."

Ngày trước, cô luôn nhìn Ode to soul với một sự ngưỡng vọng. Bản nhạc giao hưởng làm rung động thế giới ấy bây giờ lại được chính cô điều chỉnh.

Lục Nam Thâm như trêu chọc cô, "Vậy làm sao mới khiến em tin đây không phải là giấc mơ?"

Anh nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô bằng ánh mắt khác lạ, sáng lấp lánh như một vì sao, dù ai nhìn thẳng vào mắt anh đều sẽ vô tình đắm chìm lúc nào không rõ. "Hoặc, tôi có cách này..."

Nói rồi, anh hơi cúi mặt xuống, ánh mắt lướt từ sống mũi xuống đôi môi hồng của cô. Cả hai đứng rất gần nhau, nhịp tim của Hàng Tư tăng cao. Lục Nam Thâm giơ tay, ngón tay mảnh dẻ chạm nhẹ lên môi cô, cảm nhận từng chút run rẩy của cô.

Anh bật cười, đáy mắt sâu hút, gương mặt điển trai từ từ hạ thấp, Hàng Tư đứng đờ ra như bị ai điểm huyệt, một cảm giác khác lạ len lỏi từ tận đáy lòng, không thể miêu tả rõ ràng được.

Vào lúc hai đôi môi chuẩn bị dính vào nhau, di động của Hàng Tư đột ngột đổ chuông. Trong khoảnh khắc như được giải huyệt, cuối cùng Hàng Tư cũng động đậy được.

Nhưng Lục Nam Thâm dường như không có ý định cho cô nhận điện thoại. Anh hạ thấp mặt xuống, muốn tiếp tục hôn cô. Cô đưa tay khẽ chống lên ngực anh, "Tôi nghe điện thoại một chút."

Là cuộc gọi của mẹ Từ.

Bà hỏi Hàng Tư năm nay sẽ đón Tết ở đâu.

Hàng Tư đang định nói với mẹ Từ bây giờ đã suy tính tới chuyện năm mới e rằng có hơi sớm thì phải, chỉ vừa mới kết thúc kỳ nghỉ lễ Dương lịch thôi mà. Nhưng cô chợt nghĩ lại đêm Giao thừa năm nay sẽ rơi vào cuối tháng 1, há chẳng phải chuyện ngay trước mắt sao?

Cô thật sự quên bẵng mất chuyện giao thừa.

"Tuy đã được nghỉ rồi, nhưng gần đây con đang bận việc của dàn nhạc, con chưa xem lịch nữa."

Mẹ Từ nói, "Mẹ biết con bận thế nên không thúc giục gì sớm. Mẹ nghĩ là hai năm qua con đã đón Tết ở nơi xa, các em trai em gái trong nhà cũng rất nhớ con, nếu năm nay con về nhà đón Tết, mẹ nghĩ chúng sẽ rất vui. Nhưng vẫn phải ưu tiên việc của con, nếu bận quá, hoặc con muốn vừa đi du lịch vừa đón năm mới, thì coi như mẹ Từ chỉ hỏi cho biết vậy thôi."

Nghe xong những lời này, lòng Hàng Tư man mác.

Khi còn sống ở bên cạnh bố mẹ, cô chưa từng có khái niệm đón Tết. Bố mẹ cô như thể đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với mọi người thân trong gia đình, đêm giao thừa luôn đón ở nhà, nhưng lúc nào cũng bắt đầu bằng tranh luận và kết thúc bằng cãi vã. Chẳng có bạn bè nào tới rủ cô đi chơi, nhưng dù cô muốn ở nhà xem trọn vẹn một chương trình Tết cũng khó khăn.

Sau này cô tới trại trẻ mồ côi, lần đầu tiên được cùng đón tết với nhiều đứa trẻ như vậy. Vào đêm giao thừa, họ sẽ nổ pháo ngoài sân, ăn sủi cảo, đùa giỡn vô cùng náo nhiệt.

Cô nghĩ rằng đêm giao thừa phải là như thế, cho đến một lần cô theo mẹ Từ ra siêu thị mua cá thịt vào ngày 30 Tết. Cô nhìn thấy một cô bé cũng tầm tuổi mình, mặc một chiếc váy xếp tầng đỏ rực rỡ, một tay nắm tay bố, một tay nắm tay mẹ, ríu ra ríu rít nói rằng tối nay sẽ chia đồ chơi và quà vặt cho những người thân trong gia đình... Khoảnh khắc đó, Hàng Tư mới hiểu, thật ra giao thừa nên đón như vậy mới phải.

Rất nhiều đêm giao thừa mãi về sau, cô luôn nhớ về cô bé ngày xưa ấy, nghĩ không biết sau này cô bé ấy đã đón những đêm giao thừa như thế nào? Bởi vậy, mỗi lần tới giao thừa, Hàng Tư đều rất im ắng. Cô không rõ vì mình vẫn còn để tâm tới bố mẹ ruột hay đang buồn thương vì mình chưa bao giờ được đón một đêm giao thừa đúng nghĩa.

Cho đến hai năm Hàng Tư bị giam lỏng, cô mới hiểu, những ngày tháng sống ở trại trẻ mồ côi mới là quãng thời gian cô nhung nhớ nhất.

Rất lâu sau, Hàng Tư mới nói, "Dĩ nhiên con phải đón giao thừa với mẹ Từ rồi, con cũng không định đi đâu cả, mệt lắm rồi." Cô cố gắng thả lỏng ngữ khí.

Nghe xong mẹ Từ rất vui, "Được được được, đêm giao thừa mẹ sẽ làm cho con những món ngon."

"Con cảm ơn mẹ Từ."

"À..." Mẹ Từ hơi ngập ngừng.

Không hiểu vì sao, Hàng Tư như có thần giao cách cảm, "Mẹ muốn hỏi về Lục Nam Thâm?"

"Phải đó, nghe nói gia đình cậu ấy ở nước ngoài hả? Đêm giao thừa cậu ấy sẽ về nước hay ở lại đây với chúng ta? Ý của mẹ là, nếu cậu ấy không chê thì có thể cùng con về đây đón Tết." Mẹ Từ nói nhẹ nhàng.

Hàng Tư ngẩn người, quả thật cô chưa hề nghĩ tới vấn đề này, chủ yếu là vì trước khi nhận được cuộc điện thoại này, cô còn chưa nhận ra năm mới sắp tới.

"Con chưa rõ lắm, để con hỏi lại xem." Hàng Tư nói như vậy nhưng trong lòng đã nghĩ chắc là anh sẽ về nhà đón Tết chứ, nghe nói Lục Môn cực kỳ quy củ và khắt khe.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hàng Tư quay trở về tìm Lục Nam Thâm thì phát hiện anh đã ngồi trên ghế, một tay nắm hờ lại như đang ngủ vậy.

Máy tính trên màn đã tắt màn hình. Điều này khiến Hàng Tư lấy làm lạ, với tính cách của Lục Nam Thâm, anh phải tranh thủ nghe demo trong lúc cô đi nghe điện thoại mới phải chứ.

Hàng Tư đưa tới qua, vỗ nhẹ mấy cái lên vai anh, "Nam Thâm?"

Cú vỗ ấy đã khiến anh tỉnh giấc.

Quả thực là tỉnh giấc, Hàng Tư có thể nhìn thấy rõ quá trình đôi mắt của anh chuyển từ đục ngầu sang sáng tỏ.

Nhưng Lục Nam Thâm lại tỏ ra rất ngạc nhiên, anh nhìn cô, "Hàng Hàng?"

Bình Luận (0)
Comment