Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 396

Trác Tiêu chính là kẻ nội gián.

Nhưng dùng hai chữ “nội gián” để định nghĩa Trác Tiêu vẫn chưa chính xác. Phải nói chính xác là Trác Tiêu chỉ nhắm vào Niên Bách Tiêu. Cậu ta muốn chèn ép Niên Bách Tiêu, muốn khiến Niên Bách Tiêu thực sự không thể trở lại trường đua nữa. Nhưng một khi Niên Bách Tiêu bị ảnh hưởng thì danh dự của cả đội xe cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Trong cuộc đua vào giải mùa Xuân ba năm trước, không ai ngờ được Niên Bách Tiêu sẽ xuất hiện trên trường đua. Trước khi tìm được Niên Bách Tiêu, huấn luyện viên và Cảnh Tử Nghiêu đã nghĩ, bất luận thế nào cũng phải khuyên anh ấy tập trung tinh thần vào chuyện đua xe. Nhưng sau khi tìm ra, họ lại nghĩ phải ngăn cản anh ấy tham gia giải đua bằng mọi giá.

Trạng thái của Niên Bách Tiêu lúc ấy tệ hại từ đầu tới chân, lao vào trường đua như muốn bỏ mạng vậy. Thế nên năm đó khi anh ấy trở về trường đua, người của đội xe đều rất lo lắng và kinh hãi.

Chỉ có một ngoại lệ là Trác Tiêu.

Cậu ta biết đã có chuyện gì xảy ra với Niên Bách Tiêu, thế nên nhắm chắc anh ấy sẽ rất mong manh khi ở trên trường đua, một khi bị kích động sẽ rất mất kiểm soát.

Tuy rằng cậu ta đã gia nhập đội xe G4 nhưng vẫn còn ghi thù về chuyện của Báo săn. Chỉ cần đẩy được Niên Bách Tiêu ra khỏi đội xe, khiến cái tên của anh ấy bị loại ra khỏi bảng xếp hạng thế giới thì Báo săn có chết cũng được nhắm mắt.

Trác Tiêu cấu kết với những người khác trong đội xe, bao vây lấy Niên Bách Tiêu trên trường đua. Đến khi quản lý của đội xe G4 phát hiện ra thì đã muộn, đành phải giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Có điều Trác Tiêu không ngờ được rằng, Niên Bách Tiêu không còn suy sụp như trước đó. Anh ấy không những cực kỳ bình tĩnh mà còn khéo léo né được vòng vây công kích của vài chiếc xe.

Họ quên mất rằng Niên Bách Tiêu đã vượt qua vô số cục diện sinh tử trên trường đua, đã sớm đối phó lão luyện với vô vàn chiêu trò như thế này. Huống hồ, sau lưng anh ấy còn có một người dẫn đường mạnh mẽ.

Xét về thính lực, ai đối phó được với Lục Nam Thâm đây?

Ngay khi thấy có Trác Tiêu có vấn đề trên trường đua, Lục Nam Thâm đã dựa vào tiếng động cơ, tiếng bánh xe và các âm thanh khác để phán đoán chuẩn xác.

Trên trường đua, Niên Bách Tiêu trước giờ vẫn luôn là một người rắn mặt. Người khác động vào anh ấy ba phần, chỉ cần anh ấy muốn, khi có cơ hội đáp trả, anh ấy sẽ trả lại bảy phần.

Khi Cảnh Tử Nghiêu trông thấy chiếc xe của Trác Tiêu lật nhào đã nghĩ bụng: Trời! Cậu nói xem, đang yên đang lành chọc vào Niên Bách Tiêu làm gì chứ?

Trác Tiêu bị gạch tên vì gian lận, khó tiếp tục tham gia cuộc thi là vì cậu ta đã bị thương không hề nhẹ. Không chỉ cậu ta, mấy người bắt tay cùng cũng nhận về kết cục hối không kịp.

Một chiến thần bất khả chiến bại, một ngôi sao đường đua rực rỡ huy hoàng. Vì anh ấy, rất nhiều người không hứng thú với đua xe cũng theo dõi từng giải đấu, đội xe G4 được nở mày nở mặt.

Thế nhưng, mọi người không ngờ được rằng, Niên Bách Tiêu lại tuyên bố rút khỏi bảng xếp hạng thế giới vào thời khắc huy hoàng nhất.

Khi cả cõi mạng, thậm chí là toàn bộ giới đua xe đều đang bùng nổ thì ba người Niên Bách Tiêu, Lục Nam Thâm và Hàng Tư đã đi tới nghĩa trang.

Niên Bách Tiêu không chủ động chia sẻ về quyết định của mình, Lục Nam Thâm lẫn Hàng Tư đều không gạn hỏi.

Khi tới nghĩa trang, Niên Bách Tiêu đặt chiếc cúp quán quân ra trước bia mộ của Phương Sênh. Hàng Tư đoán ngay được từ đầu, quyết định của Niên Bách Tiêu có lẽ liên quan đến Phương Sênh.

Mỗi lần Niên Bách Tiêu tới thăm Phương Sênh đều lau bia mộ sạch như lau như ly, nhất là bức ảnh trên bia, gương mặt Phương Sênh không được lem bẩn dù chỉ một chút.

Suốt ba năm nay, cho dù thi đấu ở đâu, chỉ cần giành được quán quân, Niên Bách Tiêu cũng sẽ lập tức bay đến bên cạnh Phương Sênh, ngồi xuống trước mộ, tâm sự với cô ấy rất lâu.

Khi không có giải, anh ấy vẫn là khách thường xuyên ở nơi này, có lúc sẽ ngồi từ sáng tới tối. Ngay cả nhân viên làm việc trong nghĩa trang cũng đã quen mặt anh ấy, dù tối trời cũng không giục anh ấy ra về mà chỉ xì xào âm thầm…

“Chắc là bạn gái cậu ấy, đúng là chung tình.”

“Bao năm rồi mà vẫn không buông bỏ được.”

Niên Bách Tiêu mua loại hoa mà Phương Sênh thích nhất, đặt xuống rồi nói với cô ấy, “Những gì hứa với em, anh đã làm được rồi.”

Sau này trở về trung tâm, khi cả ba cùng dùng bữa, Niên Bách Tiêu đã nói cho họ biết nguyên nhân.

Ba năm trước, ở trong sơn động tại dãy núi phía Bắc thôn Mai Đường, khi cả đám đã thoát khỏi ảo ảnh nhưng vẫn chưa ra được khỏi sơn động, lúc ấy ai ai cũng tuyệt vọng.

Phương Sênh mệt mỏi dựa vào người anh ấy và nói, “Phải ra ngoài chứ, anh còn phải giật ngôi vị quán quân thế giới nữa.”

Niên Bách Tiêu không cho rằng lúc ấy ngôi vị quán quân thế giới có gì quan trọng, nên đã giận tới mức phì cười, hỏi cô ấy, “Mạng sống hay ngôi vị quán quân quan trọng hơn?”

Ý thức của Phương Sênh hơi mông lung, không rõ vì bị ảo ảnh tác động hay vì trong sơn động quá thiếu dưỡng khí. Cô ấy nói, “Ban nãy lúc ở trong ảo ảnh, em trông thấy anh giành quán quân, phong độ khí khái, hút hồn lắm.”

Niên Bách Tiêu ôm chặt cô ấy, “Khi nào chúng ta ra khỏi đây, anh sẽ giành ngôi vị quán quân cho em.”

Anh ấy không hứa suông với Phương Sênh.

“Tôi cũng rất hy vọng còn cô ấy ở bên khi giành ngôi vị quán quân.” Trong nhà hàng, bàn tay cầm đũa của Niên Bách Tiêu run lên mấy bận, cuối cùng anh ấy đặt đũa xuống.

Đợi thêm một lát, anh ấy mới tiếp tục câu chuyện ba năm trước.

Phương Sênh đã kể lại ảo ảnh của mình.

“Anh giành giải quán quân, cả trường đua hò reo, ngợi khen ầm ĩ. Anh đứng lên rất cao, hình như không còn nhìn thấy em nữa. Anh giành hết giải quán quân này tới quán quân khác. Tới khi giành quán quân lần thứ tư, trong mắt anh không còn em nữa, dù em có cổ vũ hò hét ra sao, anh cũng không nhìn thấy em. Trong mắt anh chỉ còn hào quang, hoa tươi và cúp vô địch, có vô vàn những cô gái xinh đẹp vây quanh anh, chỉ là không có em thôi.”

Nói xong, Phương Sênh còn cười, “Thấy không, em nhỏ mọn quá mà. Có ai không mong bạn trai của mình càng bay càng cao chứ. Em quá nhỏ nhen, lúc nào cũng sợ không bám được theo bước chân của anh.”

Nghe tới đây, trái tim Hàng Tư thắt lại. Phương Sênh luôn là người cởi mở, thế mà cũng trở nên lo được lo mất. Quả nhiên là “chẳng biết từ đâu ta yêu nhau, chẳng hiểu khi nào đã mặn nồng”. Cô ấy đã hoàn toàn đặt Niên Bách Tiêu trong trái tim rồi.

Cũng phải, bằng không sao có thể bất chấp tính mạng như thế. “Như thiêu thân lao vào lửa” chính là để nói Phương Sênh.

Niên Bách Tiêu nói khẽ, “Khi ấy tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Phương Sênh, cảm thấy rất buồn cười. Rõ ràng chỉ là ảo ảnh, vậy mà cô ấy lại sợ đến chân thực như thế.”

Anh ấy nhấn mạnh vào những chữ “sợ hãi”, vì đến tận giờ phút này anh ấy vẫn nhớ rõ nét mặt của Phương Sênh khi kể lại, cố gắng kìm nén sự bất an, giả vờ bình thản.

“Thế nên tôi đã hứa với Phương Sênh, tôi sẽ chỉ giành ba cúp vô địch, sau đó lùi ra khỏi cuộc đua xếp hạng thế giới.”

Nghe xong, Hàng Tư rất bất ngờ.

Chỉ vì một ảo ảnh của Phương Sênh ư?

Lục Nam Thâm ở bên cạnh im lặng hồi lâu rồi nói, “Có thể hiểu được.”

Hàng Tư vô thức đưa mắt nhìn anh.

Còn Lục Nam Thâm sau khi nói câu này cũng hơi nghiêng đầu về phía cô. Khi bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn của Hàng Tư khẽ run rẩy. Cô vội cụp mắt xuống, cầm cốc lên uống nước.

Nhưng trong tim là một sự bí bách, khó chịu.

Niên Bách Tiêu đã quan sát thấy hết mọi cảm xúc của họ. Sau khi nói xong chuyện của mình, anh ấy cũng bước ra khỏi những cảm xúc quá khứ. Anh ấy nhìn lên phía đối diện, thở dài, “Rốt cuộc hai người còn định giằng co tới lúc nào?”

Bàn tay cầm cốc của Hàng Tư chợt khựng lại nhưng cô không ngước lên, càng không định phản hồi.

Ngược lại, Lục Nam Thâm thì gắp một miếng bụng cá đặt vào chiếc đĩa sứ trắng ở trước mặt Hàng Tư. “Tiếng Trung quả nhiên không dễ học, chí ít đến tận bây giờ cậu dùng từ vẫn không chuẩn chỉnh. Không nên dùng hai từ ‘giằng co’.”

Niên Bách Tiêu cố tình tỏ ra tò mò, “Vậy nên dùng từ gì?”

Lục Nam Thâm cũng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào góc nghiêng của Hàng Tư, “Còn định trốn tránh anh tới khi nào?”

Bình Luận (0)
Comment