Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 397

Một câu hỏi bỗng khiến Hàng Tư ngượng ngập.

Cô dường như không biết phải để tay vào đâu, đành phải nhẹ nhàng nắm lấy cốc nước, tiện thể liếc nhìn Lục Nam Thâm. Thấy ánh mắt anh rực cháy như lửa, cô cũng không dám ngắm nhìn quá lâu, nhanh chóng ngoảnh đi nơi khác.

Cô nói một câu bâng quơ, “Em trốn lúc nào? Em mà trốn tránh lẽ nào lại có mặt ở đây?”

Lục Nam Thâm không cho phép cô trả lời qua quýt, “Phải, em không trốn tránh ngoài mặt, mà trốn tránh trong lòng.”

Hàng Tư liế.m môi rồi uống một ngụm nước mang tính chiến thuật, “Nói linh tinh gì vậy.”

“Vậy được.” Lục Nam Thâm dường như hơi thỏa hiệp trước sự nhấn mạnh của cô, không bám lấy vấn đề trốn tránh hay không nữa, “Trở lại dàn nhạc, không được tùy ý rời khỏi đó khi chưa được anh cho phép, muốn đi đâu hãy nói với anh.”

Hàng Tư cúi mặt, mím môi không nói câu nào.

Từ sau khi Phương Sênh gặp nạn, suốt ba năm nay, cách tương tác của ba người họ rơi vào một trạng thái vẫn rất tự nhiên nhưng lại khá kỳ lạ. Bình thường họ rất ít liên lạc, những buổi tụ tập như hôm nay càng hiếm hoi hơn. Thế nhưng chỉ cần ai đó có chuyện quan trọng, những người khác chắc chắn sẽ có mặt.

Ví dụ như mỗi trận thi đấu của Niên Bách Tiêu, Lục Nam Thâm thì khỏi phải nói, anh chắc chắn phải làm người dẫn đường bảo vệ cho Niên Bách Tiêu; Còn Hàng Tư thì lần nào cũng âm thầm xuất hiện, nhưng không bao giờ ngồi hàng ghế khách mời mà ngồi chung với nhiều khán giả khác, chỉ là sẽ quan tâm tới sự an toàn của Niên Bách Tiêu hơn bất kỳ ai khác.

Hàng Tư chưa bao giờ giấu giếm nguyên nhân thật sự khi quan tâm tới Niên Bách Tiêu. Cô thẳng thắn chia sẻ, “Nhìn anh, em như nhìn thấy Phương Sênh, thế nên anh không được phép xảy ra chuyện nữa.”

Bầu không khí tương đối nặng nề.

Niên Bách Tiêu cũng thầm trách bản thân lại chọc vào chủ đề này. Anh ấy hắng giọng, quyết định chữa cháy, “Tôi cảm thấy cô ấy chưa từng làm hỏng bất cứ buổi diễn trọng đại nào, như vậy là được rồi.”

Anh ấy muốn nói thêm với Lục Nam Thâm rằng: Cậu cũng không cần cưỡng ép cô ấy như vậy.

Chẳng hiểu sao bây giờ nhìn Lục Nam Thâm, Niên Bách Tiêu luôn có chút ngẩn ngơ. Càng ngày Lục Nam Thâm càng phát triển theo hướng mạnh mẽ hơn, không biết có liên quan tới việc dàn nhạc dần đi vào quỹ đạo hay không.

Hai năm trước, dàn nhạc D trở lại với khán thính giả.

Họ không chỉ mang cả dàn nhạc trở lại mà còn mang Ode to soul quay về. Màn trình diễn sau rất nhiều năm đã khiến cả những người chuyên nghiệp và nghiệp dư đều phải sửng sốt.

Ode to soul trở lại với một diện mạo khí thế hơn, hoành tráng hơn, cũng toát lên sự bi tráng, tang thương vô tận tới từ trời đất.

Cộng thêm việc bản thân Ode to soul trước nay đã quá kịch tính và nhiều “drama” nên topic về dàn nhạc D bỗng chốc bùng nổ toàn cầu, giới báo chí cũng lập tức bám theo kiếm bài viết.

Đương nhiên, được mọi người chú ý nhất phải kể đến người đảm nhận vị trí nghệ sĩ violon chính thức.

Khi ấy trong các bài báo, phóng viên từng miêu tả rằng: Đó là một cô gái vô danh, không tra cứu được bất cứ lai lịch nào.

Nhưng sau buổi biểu diễn đầu tiên thành công rực rỡ, giọng điệu của báo chí cũng đổi chiều: Không ngờ cô bé này còn trẻ như vậy mà vẫn thể hiện được sự bình tĩnh giữa vô vàn những cao thủ của dàn nhạc D, tự tỏa ánh hào quang.

Mọi người đua nhau nói: Đừng nghĩ cô ấy trẻ, được chọn vào trong dàn nhạc D, còn được trở thành nghệ sĩ chính thức thì bản lĩnh không tầm thường đâu.

Rốt cuộc phải là một người có lai lịch như thế nào mới chiếm lĩnh được vị trí quan trọng như thế trong dàn nhạc D?

Các thính giả hiếu kỳ, thậm chí là báo chí đều đang điều tra, nhưng thông tin cực kỳ ít ỏi.

Mọi người không hay biết, trước khi Hàng Tư lên sân khấu, mọi chuyện trong quá khứ của cô đều đã được Lục Nam Thâm xóa sạch dấu vết, chỉ để lại những thông tin không có nhiều giá trị.

Nhưng mắt của đám phóng viên cũng khá tinh tường.

Dàn nhạc D trù bị gần nửa năm, đa phần mọi người tập luyện tập trung.

Có hình ảnh tập luyện lọt ra ngoài.

Với tư cách là nhạc trưởng kiêm người phụ trách dàn nhạc, Lục Nam Thâm luôn rất khắt khe trong các buổi tập luyện. Hơn nữa, năng lực thính giác cực kỳ ghê gớm anh thể hiện ra cũng khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Trong quá trình luyện tập, có không ít người bị nhắc tên, không sai nốt thì cũng là vào sớm hoặc vào muộn, nhịp điệu không đúng. Dù đối với những người bên ngoài vẫn rất hoàn hảo thì anh vẫn có thể nghe ra vấn đề của từng loại nhạc cụ trong quá trình diễn tấu.

Một vấn đề cực nhỏ, một khi bị đôi tai của Lục Nam Thâm bắt được thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.

Đó là hình ảnh buổi tập luyện đầu tiên sau khi các thành viên dàn nhạc D chính thức gặp mặt kể từ ngày gây dựng lại. Trước đó vì chuyện ở thôn Mai Đường và chuyện của Phương Sênh, chuyện dàn nhạc tập hợp bị hoãn lại một khoảng thời gian, thế nên lần gặp đầu còn vấn đề cũng là chuyện bình thường.

Dàn nhạc còn có cả người cao tuổi, sự nghiêm khắc của Lục Nam Thâm khiến họ sắp rơi nước mắt tới nơi. Họ tỏ ý rằng đã lâu lắm rồi mới có lại được cảm giác này. Trước kia họ hay sợ Lục Nam Thâm nhíu mày, bây giờ anh trở lại như cũ, luôn khiến người ta nhớ về những tháng ngày trước đây.

Dàn nhạc mới gây dựng lại sẽ có vô vàn vấn đề, ngoại trừ Hàng Tư.

Trong những hình ảnh tập luyện ấy, tác phong biểu diễn của Hàng Tư cực kỳ vững, cô chỉ đứng đó cầm cây đàn violon cũng đã trở thành một phong cảnh đẹp.

Mọi người chú ý thấy một chuyện.

Một người nghiêm khắc như Lục Nam Thâm vậy mà lại không tìm ra được bất cứ sai sót nào từ Hàng Tư.

Kế tiếp hình ảnh tập luyện là đoạn phỏng vấn, phần này được các nhà tài trợ nhiệt liệt yêu cầu để truyền thông cho việc dàn nhạc D được gây dựng lại.

Chuyện này không có gì sai, dẫu sao cũng là một cơ hội tốt để truyền thông cho các thành viên trong dàn nhạc. Nhưng anh vẫn có yêu cầu. Đưa tin các hình ảnh buổi tập nên giới hạn trong phạm vi cụ thể, không được ép buộc các thành viên nhận các cuộc phỏng vấn và anh sẽ không xuất hiện trước ống kính.

Thế nên sau khi hình ảnh được tung ra, có rất nhiều ý kiến khác nhau.

Phải là một cô gái như thế nào mới có thể khiến một Lục Nam Thâm yêu cầu cực kỳ khắt khe với âm nhạc không soi được một lỗi nào?

Cho đến khi có một hình ảnh lướt qua.

Đó là cảnh sau buổi tập, trong phòng chờ, Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ôm lấy vai Hàng Tư.

Cảnh ấy chỉ ngắn khoảng một, hai giây nhưng vẫn bị người ta lôi ra bàn tán.

Có người nói: Cái gì mà không soi được lỗi? Có mà thiên vị nên chẳng sợ gì thì đúng hơn.

Chẳng trách còn trẻ như vậy đã được vào dàn nhạc D, một gương mặt xinh đẹp quả thực rất có sức sát thương.

Nhưng lập luận này sớm nhận lại những chỉ trích.

Người của dàn nhạc liên tục ra mặt, bày tỏ rằng Hàng Tư tuy còn nhỏ tuổi nhưng cực kỳ chuyên nghiệp. Quan trọng hơn là, cô rất có năng khiếu, là người sinh ra để làm âm nhạc.

Mọi người không chỉ hô hào cổ vũ cho Hàng Tư mà còn cắt riêng phần độc tấu của Hàng Tư ra. Sau khi nghe xong, cho dù là những người không hiểu về âm nhạc cũng có thể nhận ra được năng lực cao thấp thế nào, dùng cách trực diện nhất để vả vào mặt những kẻ khua môi múa mép.

Đó là lần đầu tiên Hàng Tư chính thức tham gia buổi tập luyện của dàn nhạc, cũng là một trong hai lần duy nhất.

Suốt hai năm qua, dàn nhạc tổ chức nhiều buổi tập lớn nhỏ, nhưng Hàng Tư chỉ từng tham gia hai lần.

Và trong rất nhiều buổi biểu diễn lớn nhỏ của dàn nhạc D, cô sẽ chỉ xuất hiện với tư cách nghệ sĩ violon chính thức trong các buổi biểu diễn lớn.

Không phải cô tự nhận mình thanh cao mà cô cảm thấy mình chẳng xứng chút nào.

Trong cảm nhận của cô, mọi vẻ vang cô nhận được lúc này đều nhờ Phương Sênh dùng tính mạng đổi lấy, cô không xứng nhận về nhiều ngợi khen và hào quang như thế.

Đây là một nút thắt khó cởi trong lòng.

Cho dù tất cả mọi người đều nói với cô rằng chuyện Phương Sênh gặp nạn không liên quan đến cô. Nhưng thật ra trong thâm tâm, cô lại nghĩ nếu Phương Sênh chưa từng quen biết cô, hoặc khi ấy không tới thôn Mai Đường thì đến bây giờ, Phương Sênh sẽ vẫn bình an vô sự.

Trong ba năm qua, ba tháng đầu cô dành toàn bộ thời gian để tìm lại Phương Sênh. Sau khi tìm được Phương Sênh, cô đã sống thẫn thờ, đờ đẫn gần nửa năm.

Hai năm nay, trong các buổi biễu diễn của dàn nhạc D, lần nào cần góp mặt cô mới tham gia, thời gian còn lại cô dành cho việc học hoặc đi dã ngoại, cũng có thể là tới trại trẻ mồ côi, hoặc ở bên cạnh bố mẹ Phương Sênh.

Không thể buông tha cho chính mình.

Cả ba người họ đều giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment