Không xứng, đây là cảm giác chân thực nhất của Hàng Tư. Nhưng Lục Nam Thâm thì không chấp nhận cảm giác lý do đó. Anh đã giữ chỗ cho Hàng Tư thì vị trí nghệ sĩ violon diễn chính sẽ mãi mãi là của Hàng Tư.
Lục Nam Thâm nói với Hàng Tư, “Em là nghệ sĩ violon chính thức của dàn nhạc, chứ không phải anh. Là bạn trai của em, anh hy vọng em có thể thoải mái làm việc gì mình thích. Nhưng là nhạc trưởng của dàn nhạc, anh cho rằng người khác không thể đứng vào vị trí ấy, nó chỉ có thể là của em.”
Thế nên cho dù là lúc dàn nhạc D biểu diễn, vị trí đó vẫn luôn để trống, kê ghế để trống một cách thật sự, và khiến không ít người bàn ra tán vào.
Nhưng một khi Hàng Tư ngồi vào vị trí trống đó thì cũng đồng nghĩa với việc quy mô của buổi biểu diễn ấy rất lớn. Ban đầu còn có người già trong dàn nhạc bất mãn với kiểu sắp xếp này, cho rằng dàn nhạc D khó khăn lắm mới được gây dựng lại, thế mà vị trí nghệ sĩ violon chính thức lại không nghiêm túc luyện tập thì làm sao được?
Là nhạc trưởng của dàn nhạc, Lục Nam Thâm cần cân bằng quan hệ giữa các thành viên, thế nên anh không hề tỏ ra thiên vị, chỉ nói một câu: Nếu Hàng Tư có sơ suất gì trong quá trình biểu diễn thì sẽ được xử lý theo đúng mức độ lớn nhỏ của sai lầm.
Hoặc không được vắng mặt trong bất kỳ buổi tập nào, hoặc rời khỏi dàn nhạc.
Nhưng chỉ cần tham gia biểu diễn, Hàng Tư đều chưa một lần sai sót.
Cô cũng rất cố gắng, sau cùng đã chặn được miệng lưỡi thiên hạ.
Hôm nay, Lục Nam Thâm bày tỏ rõ thái độ, chuyển sang thế tấn công chứ không chỉ chờ đợi như trước đây nữa. Tuy rằng thái độ của anh vẫn ôn hòa, nhưng ngôn từ thì rất mạnh mẽ.
Hàng Tư không ăn nổi nữa.
So với trước đây, cô lại gầy thêm một chút, khẩu vị nhạt nhẽo, những món ngon đến mấy cô cũng chỉ ăn vài miếng tạm bợ, dần dần càng lúc càng không muốn ăn uống gì nữa.
Cô im lặng rất lâu mới lên tiếng, “Thật ra có rất nhiều nghệ sĩ phù hợp với dàn nhạc D. Anh có thể…” Nói được nửa chừng, cô bỗng cảm thấy da đầu căng ra. Khi ngước lên, cô đập ngay vào ánh mắt của Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm nhìn cô trân trân, tuy không thấy anh giận dữ nhưng ánh nhìn rất nghiêm nghị. Hàng Tư từng chứng kiến những khi anh nổi giận, nhưng một người đàn ông bình thường khá ôn hòa như anh cũng rất hiếm khí bốc hỏa.
Kiểu không nổi giận nhưng vẫn đầy uy nghiêm như thế này, cô quả thực mới gặp lần đầu. Cô không nói thêm được câu nào nữa.
Niên Bách Tiêu cũng cảm nhận được áp lực tới từ Lục Nam Thâm, bỗng dưng thấy căng thẳng hơn một chút. Không rõ cảm giác căng thẳng này xuất phát từ đâu, chính anh ấy cũng cảm thấy khó tin.
Anh hắng giọng, “Hay là chúng ta ăn cho xong bữa cơm này đi đã? Nói chuyện khác đi.”
Lục Nam Thâm vẫn chỉ nhìn chằm chằm Hàng Tư, làm như không nghe thấy những gì Niên Bách Tiêu nói. Nhưng lát sau, anh khẽ rướn môi lên, cầm đũa, gắp một miếng thịt bò đặt vào đĩa trước mặt Hàng Tư, rồi nói khẽ, “Ăn đi đã.”
Sau đó ba người họ cũng nói chuyện khá vui vẻ, bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn dường như đã tan biến trong khoảnh khắc. Họ nói về quá khứ, cũng nhắc tới Phương Sênh, nhưng may thay không ai cảm thấy đó là một chủ đề cấm kỵ.
Niên Bách Tiêu đã uống nhiều, khi nhắc đến Phương Sênh thì hốc mắt đỏ rực lên.
Hàng Tư uống đến choáng váng, nhưng vẫn không quên hỏi Niên Bách Tiêu, “Anh quyết định thật rồi ư? Những gì Phương Sênh nói với anh chỉ ảo ảnh thôi.”
Niên Bách Tiêu chống cằm, ánh mắt mơ màng, gương mặt đỏ hồng lên vì say rượu, khiến đôi mắt ửng đỏ của anh ấy trở nên mờ nhạt hơn. “Anh đã hứa với cô ấy rồi, hứa thì phải làm được.”
Hàng Tư vốn dĩ còn định hỏi anh ấy: Chẳng lẽ cả đời này cứ mãi nhung nhớ Phương Sênh, không tìm bạn gái nữa. Nhưng sau cùng cô không hỏi được thành lời.
Cô cảm thấy câu hỏi này hơi ngốc nghếch.
Mỗi người có một mối duyên phận của riêng mình, cuộc sống sau này của Niên Bách Tiêu ra sao đã có ông trời quyết định.
Việc tuyên bố rút khỏi bảng xếp hạng thế giới là một việc trọng đại. Trong bữa cơm, Niên Bách Tiêu tắt máy, đến tận khi say rồi mới mở lên. Những cuộc gọi dồn dập đổ về.
Sau cùng, huấn luyện viên và Cảnh Tử Nghiêu cùng tới nhà hàng, khiêng một Niên Bách Tiêu say mèm về.
Trước khi đi, Niên Bách Tiêu ôm chặt lấy Lục Nam Thâm, khoác vai Hàng Tư, líu lưỡi nói, “Hai người… phải thật hạnh phúc, nếu không thì… sẽ có lỗi với những gì đã trải qua ở thôn Mai Đường. Hai người… phải hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Đây là tâm nguyện của cả tôi và Củ Lạc.”
Niên Bách Tiêu sau ba năm đã tiến bộ rất nhiều về tiếng Trung, dùng từ cũng hoàn toàn chuẩn xác, tóm gọn lại được tất cả những gì họ đã trải qua ở thôn Mai Đường trong vài chữ ngắn ngủi.
Lục Nam Thâm gọi dịch vụ lái xe hộ.
Họ tụ tập tại một club gần ngoại ô, hướng tới một nơi yên tĩnh và kín đáo. Trên đường trở về trung tâm thành phố, Lục Nam Thâm im lặng ngả vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Anh cũng đã uống rượu, có lẽ vì tới thăm Phương Sênh nên hôm nay anh ăn mặc rất chỉn chu. Áo sơ mi, quần Âu, vừa đơn giản mà vẫn đầy cuốn hút.
Đêm xuống, bầu trời bên ngoài đen sì, thi thoảng có tia sáng từ những chiếc xe đi ngược chiều lướt qua. Hàng Tư nhìn bóng người đàn ông phản chiếu lên cửa kính ô tô, ngơ ngẩn trong giây lát.
Hình như càng ngày Lục Nam Thâm càng thích đi theo phong cách đứng đắn, xa dần kiểu tùy hứng như trước đây. Liên quan tới việc bây giờ anh sẽ phải đi biểu diễn khắp thế giới sao? Hàng Tư nhớ là trước đây khi chụp ảnh dàn nhạc, anh cũng mặc vest rất chuẩn chỉnh.
Thật ra… cũng không nói được anh đã thay đổi bao nhiêu, nhưng cô lại cảm thấy, anh của bây giờ đích thực đã khác.
Hàng Tư vô thức muốn rút tay về, một giây sau, cô bị anh nắm chặt tay lại. Vừa mới lên xe, anh đã tiện thể nắm lấy tay cô, nắm mãi đến tận khi nhắm mắt vào vẫn không buông.
Cô tưởng anh đã ngủ rồi.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Nam Thâm mở mắt ra, khẽ hỏi cô.
Hàng Tư cúi mặt suy ngẫm, nhưng Lục Nam Thâm không quay đi đâu cả, nhìn cô chằm chằm không rời mắt. Lát sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Nam Thâm, không phải em không thể buông bỏ chuyện ba năm trước, em chỉ cảm thấy với tình trạng hiện tại, em trở lại dàn nhạc thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện, dường như bây giờ em không còn hứng thú với thứ gì cả.”
Điều này rất đáng sợ.
Mọi người trong dàn nhạc rất tốt, chính vì vậy cô mới không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng tới những người khác.
Nghe xong, Lục Nam Thâm bật cười rất khẽ, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ quyến rũ. Anh nới lỏng tay ra một chút nhưng chưa buông hẳn tay cô ra mà hờ hững đùa nghịch nó.
“Em không có vấn đề gì cả. Em phải tin vào sự chuyên nghiệp của anh.” Anh kéo cô lại gần, tiện thể vòng tay qua ôm lấy eo cô, “Hay em cho rằng anh chưa đủ hiểu em?”
Gương mặt tuấn tú của anh sát lại, giọng nói trầm thấp, “Hàng Hàng, anh hiểu em hơn bất kỳ ai khác.”
Hàng Tư cảm thấy gò má nóng bừng lên. Cả hơi rượu và sự sát gần của anh đều khiến tim cô đập rộn ràng. Nếu Lục Nam Thâm của ba năm trước vẫn còn sự phóng khoáng của một chàng trai trẻ thì anh của ba năm sau đã chín chắn hơn nhiều qua từng cử chỉ. Cũng vì là con cháu nhà họ Lục nên ở anh có một sự nội hàm bẩm sinh.
Đừng nói là ba năm, chỉ riêng sự kiện ở thôn Mai Đường cũng đã đủ để người ta trưởng thành chỉ sau một đêm. Đừng nói là Lục Nam Thâm, hiện giờ ngay cả Niên Bách Tiêu cũng trở nên ít nói, điềm đạm hơn.
Vì vậy, sự nghi ngờ của cô là vô căn cứ. Cô cũng thử cố gắng tìm kiếm manh mối từ khuôn mặt Lục Nam Thâm, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của một nhân cách phụ mà cô chưa biết, nhưng dù nhìn thế nào, cô cũng không thể phán đoán một cách chắc chắn, anh chính là Lục Nam Thâm.