Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 399

Có lẽ vì tối nay họ đều uống rượu nên có những lời đã bật ra, dù theo cách tự nhiên hay gượng gạo.

“Thôi được rồi.” Hàng Tư khẽ thở dài, đầu hơi choáng váng, dựa vào vai Lục Nam Thâm. Vai anh rất rộng lớn và vững chãi, lại có sức mạnh. Khi nói những lời tiếp theo, cô đã nghĩ: Sao trước đây mình lại nghĩ anh yếu đuối nhỉ?

“Em thừa nhận thời gian ba năm qua em luôn trốn tránh.” Cô nói nhát gừng nhưng vẫn biểu đạt rõ ràng những gì suy nghĩ trong lòng, “Chuyện của Phương Sênh chỉ là một phần, phần còn lại còn vì chính anh nữa.”

Lục Nam Thâm hơi nghiêng mặt. Cô quá gần anh, anh cúi xuống sẽ không nhìn rõ gương mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ được ánh trăng mờ phác họa rõ nét của cô.

Nhẹ nhàng mở rồi khép lại, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh môi.

“Anh?” Lục Nam Thâm lẩm bẩm, chất giọng quyến rũ, một cảm giác nóng ran bốc lên nơi bụng dưới. “Vì dàn nhạc?”

Hàng Tư không hề hay biết mình đã khơi lên một chuyện phiền toái, rượu đã phát huy tác dụng, nên cô chỉ muốn xé toạc tất cả ra cho xong. Cô hơi nhỏm dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Không phải dàn nhạc, chính là anh.”

Cô đưa tay ra, dùng sức ấn ngón trỏ lên ngực Lục Nam Thâm. “Anh mang tới cho em rất nhiều áp lực… Không, nói một cách chính xác là cảm giác chèn ép.”

Lục Nam Thâm để mặc cho cô chặn ngực mình lại, hơi nhướng mày lên, rõ ràng chưa hiểu ý trong lời cô nói. Cô không chống đỡ được quá lâu, rượu bốc lên khiến cánh tay cô mềm nhũn, cơ thể chợt lảo đảo.

Cô bị Lục Nam Thâm vòng tay kéo trở lại vào lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng, còn vương một làn sương mờ. Đôi má say xỉn nhợt nhạt ửng lên chút sắc hồng khiến cô cực kỳ xinh đẹp.

Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô, cổ họng thắt lại. “Anh khiến em cảm thấy không thoải mái?”

Hàng Tư “ừm” một tiếng không hề giấu giếm. Đôi mắt say xỉn của Lục Nam Thâm sững sờ trong chốc lát, anh giơ tay vòng tay ra sau đầu cô, cười khẽ: “Cái gì?”

Vì anh không tin cô có thể nói như vậy.

Hàng Tư nhìn anh, không lớn tiếng nhưng giọng điệu đầy ấm ức, “Bề ngoài anh nói rằng anh để em tự do, như thể anh đã cho em rất nhiều tự do, nhưng đi tới đâu, em cũng trông thấy người của anh.”

Cho dù vệ sĩ của nhà họ Lục không tiết lộ danh tính, nhưng họ chỉ cần đứng giữa đám đông cũng có thể cảm nhận ra được.

“Em không nói không có nghĩa là nó không tạo cho em những rắc rối.” Mặc dù say và đang tố cáo, nhưng cô vẫn cư xử bình tĩnh, nói chuyện nhỏ nhẹ và không gây ra bất kỳ tiếng động nào. “Em không thoải mái. Nam Thâm, anh cứ làm vậy em sẽ không thể thoải mái được.”

Lục Nam Thâm nhìn cô với vẻ đau lòng hiện rõ trong ánh mắt. Anh kéo cô lại gần, thì thầm, “Hàng Hàng, anh chỉ muốn đảm bảo em luôn được an toàn. Em không ở bên cạnh anh, lại không ở cố định, lâu dài một chỗ. Anh chỉ có thể bảo vệ em bằng cách này.”

Hàng Tư ngẩng phắt lên nhìn anh, ngập ngừng định nói lại thôi. Nhưng sau cùng, cô lại nói ra những lời dối lòng, “Đoàn Ý không còn nữa, hết nguy hiểm rồi.”

Lục Nam Thâm im lặng nhìn cô.

Anh biết ban nãy cô không định nói câu này.

Rất lâu sau, Lục Nam Thâm mới khẽ nói, “Anh rất xin lỗi vì những áp lực đã mang tới cho em. Nhưng Hàng Hàng à, đây là những gì anh muốn làm.”

Hàng Tư không hiểu.

Lòng bàn tay ấm áp của Lục Nam Thâm nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, những ngón tay mảnh khảnh vu.ốt ve lông mày cô. “Sau khi không còn bọn họ, anh mới thật sự cảm nhận được thế nào là thuộc về anh, bao gồm cả em nữa. Hàng Hàng, anh sợ em rời xa, luôn muốn nắm chặt em trong tay.”

Hàng Tư hơi sững sờ, không ngờ anh lại nghĩ như vậy.

Lục Nam Thâm áp vào cô, “Thật ra anh không muốn cho em tự do, chỉ muốn em ở bên anh mãi. Anh biết suy nghĩ này không hay chút nào, nhưng anh không kìm được lòng mình.”

Hàng Tư nhìn thấy nỗi đau khổ trong mắt anh, khoảnh khắc này, cô biết tất cả những điều anh đang nói là sự thật.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, anh vừa giống Lục Nam Thâm của ngày xưa, ngây thơ và yếu đuối, khi khẽ nhíu mày, anh trở thành một đứa trẻ lạc đường, hoặc có lẽ anh giống một người sợ bị bỏ rơi.

Cô nghĩ đến trải nghiệm bị bắt cóc của anh, nghĩ đến những điều không thể chịu đựng được mà anh đã trải qua, khiến anh bị chia cắt thành nhiều nhân cách, trái tim cô trở nên mềm yếu.

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhẹ nhàng ôm chặt anh, “Nam Thâm, anh say rồi, về nhà cố gắng nghỉ ngơi đi.”

Cô quên rằng anh cũng uống rượu, chắc cảm xúc cũng sẽ bị hơi men phóng đại.

Lục Nam Thâm vùi mặt vào hõm cổ của cô, thì thầm, “Em theo anh về, ở chỗ anh.”

Hàng Tư khẽ đẩy anh ra, “Em đâu phải không có chỗ ở.”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Nam lại hiện lên nụ cười, vẻ đáng thương kia đã biến mất. “Em lang thang bên ngoài mấy tháng rồi, giường chiếu trong ký túc xá đều chưa dọn dẹp gì đúng không, em chắc là ở được chứ?”

Hàng Tư á khẩu.

Đúng vậy, năm ngoái sau kỳ nghỉ hè, cô mang theo hành lý đi biệt cho đến tận mùa xuân. Có hai lý do khiến cô quay lại, một là vì năm học mới bắt đầu, hai là vì giải đua của Niên Bách Tiêu.

Lục Nam Thâm lại vùi mặt vào cổ cô, liên tục hét lớn: “Hàng Hàng, anh đau đầu.”

***

Hàng Tư cũng đau đầu.

Đau dữ dội.

Thái dương giật lên từng cơn.

Đặc biệt là khi dìu Lục Nam Thâm từ hầm để xe vào nhà. Cô nói, “Lúc ở trên xe cũng không thấy anh say cỡ này.”

Bước chân Lục Nam Thâm hơi lảo đảo, “Rượu bốc chậm.”

Thôi được rồi.

Thực ra cô cũng đang rất cần một chiếc giường lớn để ngã thẳng xuống và quên đi mọi lo lắng.

Sau khi sự việc của Đoàn Ý kết thúc, Lục Nam Thâm lại tìm một căn nhà khác ở một nơi khác, cũng là một khu biệt thự, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, không khác gì quản lý quân sự.

Mặc dù hiện tại anh bay khắp thế giới nhưng đây vẫn là đại bản doanh của anh. Anh còn đầu tư vào một nhà hát lớn sắp đóng cửa gần đó. Ban đầu, đó là nơi tiện cho các buổi tập của dàn nhạc. Sau đó, anh nghĩ rằng mình có thể biểu diễn một số vở kịch trong thời gian rảnh rỗi, nào ngờ nó lại trở thành một nghề tay trái.

Nhà hát hoạt động rất hiệu quả, một điều rất hiếm thấy trong thời đại “thức ăn nhanh” ngày nay. Tuy nhiên, điều này lại trái với ý định ban đầu của Lục Nam Thâm. Anh đã nhiều lần muốn đóng cửa nó, nhưng chính Hàng Tư đã thuyết phục anh rằng có thể thuê một đội ngũ chuyên nghiệp để tiếp tục quản lý.

Lục Nam Thâm làm theo.

Trong lúc nhà hát hoạt động tốt, anh đã lựa chọn một địa điểm khác cách đó không xa làm nơi tập luyện.

Một khu biệt thự gần trường của Hàng Tư, một trong những lý do quan trọng khiến Lục Nam Thâm kiên trì lựa chọn nơi ấy cũng là vì Hàng Tư.

Đêm xuân ấm áp.

Khi bước vào phòng, cửa sổ không đóng, gió đêm hiu hiu thổi vào trong. Cái se lạnh ập vào cái ấm áp, làm dịu bớt rất nhiều mùi rượu. Trong không khí còn thoang thoảng hương hoa, hương đào, mận, lan tươi mát và mùi tử đinh hương đầu mùa, khiến người ta ngứa ngáy.

Hàng Tư tỉnh táo hơn quá nửa.

Cô đang định đi nấu canh giải rượu, bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt, ngay sau đó cô bị Lục Nam Thâm dồn vào tường. Trong bóng tối, Lục Nam Thâm tràn đầy khí thế, sốt sắng hôn lên môi cô.

Hàng Tư không từ chối, ba năm nay, cô dường như đã quen với một Lục Nam Thâm nhiệt tình như thế này. Nhất là mỗi lần gặp lại sau nhiều tháng xa cách, Lục Nam Thâm luôn dùng hành động để chứng minh cho cô một sự thật: Anh rất nhớ cô.

Đêm nay Lục Nam Thâm say rượu, không kiểm soát được sức lực, làm Hàng Tư bị đau mấy lần, mãi đến khi cô kêu lên mới buông ra.

Trán anh nhẹ nhàng áp vào trán cô, hơi thở nóng bỏng của họ hòa vào nhau, giọng anh trầm khàn, gợi cảm và dễ chịu. “Ở trên xe, em nói không còn hứng thú với điều gì, vậy với anh thì sao?”

Anh khẽ ngước lên, bờ môi mỏng chạm vào sống mũi cô, anh gạn hỏi, “Em mất hứng với cả anh rồi ư?”

Bình Luận (0)
Comment