Hàng Tư không ngờ một câu nói vu vơ trên xe mà anh nhớ tới tận lúc này.
Nhưng thật ra anh hiểu lầm rồi, hoặc có thể nói anh hơi nhạy cảm rồi.
“Em nói về chuyện chứ không nói về anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Lục Nam Thâm khẽ mỉm cười, môi anh nhẹ nhàng chạm vào má cô rồi từ từ trượt xuống tai, “Thế tức là, em vẫn có hứng thú với anh, đúng không?”
Hàng Tư cảm thấy máu nóng trong người sục sôi.
Rượu đúng là một chất xúc tác đỉnh cao.
Cô “ừm” một tiếng.
Nhưng Lục Nam Thâm vẫn cúi thấp mặt xuống, “Em nói gì cơ?”
Hàng Tư biết anh cố ý nên đẩy anh ra, nhưng không đẩy được. Lục Nam Thâm giữ lấy cổ tay cô, bẻ quặt ra sau lưng.
Tư thế này nhìn kiểu gì cũng có chút cưỡng ép.
Anh không dùng quá nhiều sức, nhưng dù muốn cô vẫn không thoát ra được. Một động tác có thể coi là cử chỉ lãng mạn giữa những người yêu nhau, nhưng sau những gì xảy ra với Kiều Uyên, Hàng Tư sẽ thấy luôn thấy căng thẳng theo bản năng khi đối mặt với hành vi mất kiểm soát này.
Sau đó, cô ra sức tự nhủ với bản thân: Anh là Lục Nam Thâm, không sao đâu.
Cả căn phòng tối om, nguồn sáng duy nhất tới từ cửa sổ. Trăng đêm nay rất sáng, bị lôi cùng ánh sáng đèn đường tràn vào phòng.
Lục Nam Thâm mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vẫn rất hứng thú chờ đợi câu trả lời của cô. Hàng Tư bị nhìn đến mức môi lưỡi khô khốc, đôi mắt anh lúc cười luôn quyến rũ như vậy.
Chính là kiểu mắt đào hoa, nhìn con chó cũng nồng nàn tình cảm.
Hàng Tư sát lại gần anh, thì thầm một câu vào tai anh, “Phải, có hứng thú với anh.”
Nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng, khóe môi Lục Nam Thâm rướn lên, sau đó anh bế bổng cô lên.
Khi những con sóng tung bọt trắng xóa trên giường, Hàng Tư nghĩ, sao cô có thể nghi ngờ anh được?
Cơ thể cô luôn chấp nhận anh một cách tự nhiên, tình cảm của cô cũng dựa dẫm vào anh một cách tự nhiên. Mọi nghi ngờ và lo lắng trong lòng cô đều tan biến khi làn da họ chạm vào nhau, dịu dàng và gần gũi.
***
Hàng Tư đã nhìn thấy Lục Nam Thâm.
Trên một sân khấu rộng lớn.
Trên hàng ghế khán giả không có một ai, trên sân khấu cũng trống trải, chỉ có một mình Lục Nam Thâm. Anh ngồi trên một chiếc ghế chân cao, kéo cây đàn violon.
Tất cả mọi ánh sáng trên sân khấu đều chiếu thẳng vào anh. Tiếng đàn du dương nhưng lại toát lên sự cô đơn. Ngay cả góc nghiêng của anh dường như cũng thấm đẫm sự cô đơn của những nốt nhạc.
Hàng Tư yên lặng ngồi dưới sân khấu lắng nghe, đây không phải là một đoạn nhạc nào thuộc bài Ode to soul, có lẽ là một bản nhạc anh kéo tùy hứng, giai điệu ở một trình độ rất cao.
Cô nghĩ, quả nhiên là Lục Nam Thâm, chỉ là một bản nhạc anh kéo vu vơ mà cũng tao nhã đến tột cùng như thế.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại.
Hàng Tư muốn đi lên hỏi anh đang chơi bài gì, nhưng vừa đi được vài bước liền cảm thấy có gì đó không ổn. Lục Nam Thâm ngồi bất động trên ghế, ngay cả đàn vĩ cầm cũng không buông xuống.
Cô cảm thấy kỳ lạ bèn gọi tên anh.
Lục Nam Thâm làm như không nghe thấy.
Hàng Tư từ cầu thang bên hông bước lên sân khấu, xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng chói lóa ở giữa sân khấu. Lục Nam Thâm bị thứ ánh sáng đó bao phủ, toàn thân anh sáng lên.
Cảnh tượng này bỗng rùng rợn một cách khó tả.
Hàng Tư đứng trong bóng tối, nhìn Lục Nam Thâm ở giữa sân khấu. Nhìn từ góc độ của cô, Lục Nam Thâm trắng bệch như ma-nơ-canh.
Cô lại gọi tên anh lần nữa, âm thanh bật ra khỏi cổ họng rất nhỏ và thận trọng.
Lục Nam Thâm vẫn không có phản ứng gì.
Hàng Tư không kìm được lòng, bước từng bước tới gần anh, càng tới gần, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Đến tận khi đi đến trước mặt anh, cô mới biết cảm giác lạ thường đó xuất phát từ đâu.
Hóa ra Lục Nam Thâm ở trên sân khấu thật sự là người giả.
Hàng Tư sửng sốt, sao có thể như vậy? Rõ ràng vừa rồi anh vẫn đang chơi đàn violin, cô chưa từng rời đi, tức là người trên sân khấu không có khả năng đi đâu khác.
Một con rối đang chơi đàn violin? Điều này thậm chí còn khó tin hơn.
Cô cũng chơi đàn violin. Bản nhạc vừa rồi chơi tràn đầy cảm xúc và tính nghệ thuật mạnh mẽ. Chưa nói đến chuyện con rối chơi đàn, ngay cả một nghệ sĩ violin có nhiều năm kinh nghiệm cũng chưa chắc có được năng khiếu như vậy.
Nhưng ở khoảng cách này, Hàng Tư có thể thấy rõ ràng trước mắt là một con rối, mặc dù rất giống người thật, nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, không tập trung.
Bỗng nhiên, Hàng Tư lại phát hiện ra điều gì đó.
Hình như có thứ gì trên cơ thể con rối này.
Cô sát lại gần.
Ở khoảng cách này có thể thấy rõ đó là một sợi dây.
Sợi tơ mỏng, gần như trong suốt đó sẽ không thể bị người ngoài phát hiện nếu không có sự phản chiếu. Không chỉ là một hoặc hai, mà là vô số sợi, không chỉ lôi kéo tứ chi mà còn ảnh hưởng đến đường nét khuôn mặt của con rối.
Nói cách khác, biểu cảm mà cô vừa nhìn thấy trên khuôn mặt anh dưới khán đài là do những sợi tơ này điều khiển sao?
Hàng Tư thảng thốt lùi lại hai bước, cảm thấy da đầu căng cứng.
Có vô số sợi tơ tụ thành một đường thẳng, Hàng Tư dọc theo đường thẳng ngẩng đầu nhìn, muốn tìm người điều khiển, nhưng tuyệt vọng thay, đầu dây bên kia như biến mất, hoàn toàn không tìm ra được điểm xuất phát.
“Là ai!” Có một khoảnh khắc, Hàng Tư gần như suy sụp, “Ai đang ở đó!”
Đáp lại cô chỉ có sự im ắng.
Đột nhiên, có tiếng động vang lên phía sau.
Quay đầu lại thì thấy con rối đã ngã khỏi ghế cao. Hàng Tư giật mình, định tiến lên liền phát hiện sợi tơ trên con rối đang dần tan chảy và biến mất. Cùng với đó, ngũ quan trên mặt con rối cũng dần biến dạng…
Hàng Tư sợ hãi, muốn hét lên nhưng không thể.
Đến khi hét lên được thành tiếng, cô mở mắt và nhận ra đó là một giấc mơ.
Khi Hàng Tư mở mắt ra, trán cô vã mồ hôi, tim đập thình thịch, âm thanh mà cô cố gắng hét lên trong mơ, hóa ra ngoài đời thực chỉ là tiếng thở hổn hển.
Mặt trời đã lên cao.
Cô ngủ rất say. Không biết do mấy tháng nay lang thang bên ngoài hay vì đêm qua, sau khi cuộn mình trên giường, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng, Hàng Tư bỗng thấy toàn thân lười biếng.
Bên kia giường hoàn toàn trống trải.
Hàng Tư hơi nhỏm dậy, nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay của nam giới trên tủ đầu giường bên kia, biết Lục Nam Thâm vẫn đang ở nhà. Anh cũng không để lại lời nhắn, khả năng cao là vẫn còn ở trong biệt thự.
Cô lại nằm xuống.
Trên chăn vẫn còn mùi của đàn ông, giống như rừng cây sau cơn mưa, tươi mát dễ chịu, chính là mùi hương thường ngày của Lục Nam Thâm. Nhưng không hiểu sao, sau khi mùi hương nhàn nhạt, thoảng qua này xộc vào hơi thở, nó luôn mang theo một sức công kích khó có thể diễn tả.
Hàng Tư gạt bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.
Nhưng cô lại vô thức chìm đắm vào cảnh tượng trong mơ. Đó có phải là ác mộng không? Cô không thể phán đoán được bản chất của nó, nhưng sự tuyệt vọng và bất lực ấy cứ lan rộng, ám ảnh cô mãi.
Niên Bách Tiêu gọi điện thoại đến, hỏi họ tình hình tối qua thế nào.
Mặt Hàng Tư tức giận đỏ bừng, cô hắng giọng hỏi anh ấy: “Anh cảm thấy hỏi như vậy có hợp lý không? Anh hy vọng nhận được câu trả lời gì?”
Niên Bách Tiêu thực sự không nghĩ tới chuyện gì khác: “Anh chỉ lo hai người cãi nhau thôi.”
Nghe xong, Hàng Tư bật cười, “Sao cãi nhau được chứ?”
“Bởi vì thái độ của Nam Thâm lần này rất cứng rắn, quá lộ liễu. Cậu ta không muốn em sống cuộc sống như trước nữa.” Niên Bách Tiêu ở đầu dây bên kia hạ giọng xuống, “Anh quên hỏi, cậu ta có đang ở bên cạnh em không?”
“Anh ấy không ở đây.”
Niên Bách Tiêu “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Đương nhiên, anh cũng hy vọng em trở lại được cuộc sống bình thường, yên ổn làm việc trong dàn nhạc, nhưng anh sợ em sẽ cảm thấy không thoải mái, sau đó hai người sẽ cãi nhau.”
Ngay sau đó, anh ấy lại chợt ngập ngừng, “Nam Thâm…”
“Anh ấy sao ạ?”
“Chắc tại anh nghĩ nhiều, anh cảm thấy bây giờ Nam Thâm đã thay đổi nhiều, bao gồm cả tính cách càng ngày càng cưỡng ép của cậu ta.”