Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 401

Hàng Tư ngẩn ra giây lát.

Hóa ra không phải ảo giác của cô.

“Có thể là liên quan đến dàn nhạc, dù sao thì anh ấy cũng phải lo toan nhiều chuyện.” Cô tìm lý do.

Để thuyết phục Niên Bách Tiêu, cũng là tự nhủ với chính mình.

Niên Bách Tiêu thở dài, “Trước đây toàn sống trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc mà.”

Hàng Tư im lặng không nói nữa.

Cô hiểu ý của anh ấy, những ngày tháng như bước trên dây cước còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều, về lý mà nói bây giờ Lục Nam Thâm phải càng thoải mái hơn mới phải.

“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, coi như là anh lo hão đi.” Niên Bách Tiêu không muốn câu chuyện trở nên ầm ĩ, quyết tâm b.óp ch.ết nỗi lo lắng không rõ ràng kia. “Không cãi nhau thì tốt, nhưng tên nhóc Nam Thâm đó không hổ là người nhà họ Lục, mở đại một cái nhà hát mà cũng kiếm được bộn tiền. Có duyên kinh doanh như vậy mà không theo nghiệp, thật đáng tiếc.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hàng Tư cẩn thận phân tích lời Niên Bách Tiêu nói. Trước đó cô không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng sự phát triển của rạp hát chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng dần dà những sản phẩm liên quan đến dàn nhạc cũng bắt đầu được ưa chuộng.

Đúng như lời Niên Bách Tiêu nói, mọi hành động và ý tưởng của Lục Nam Thâm đều ẩn chứa cơ hội kinh doanh vô cùng lớn.

Là Lục Nam Thâm có duyên kinh doanh hay đây là bản năng của anh?

Trường hợp trước đó thì quá tâm linh, không cần nhắc đến, còn trường hợp sau đó, bản năng của anh là di truyền từ nhà họ Lục hay từ chính bản thân anh?

Hàng Tư vô tình nghĩ đến Kiều Uyên, một kẻ hoang tưởng và điên rồ, nhưng hắn thực sự có bàn tay vàng trong kinh doanh. Sau này, Lục Nam Thâm liệt kê từng sản nghiệp của hắn. Kiều Uyên chỉ mới xuất hiện hai năm ngắn ngủi thế mà sợi dây kinh doanh đã được hắn nối rất dài.

Hàng Tư vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn này. Không, Kiều Uyên đã chết rồi. Không chỉ Kiều Uyên, mà rất nhiều nhân cách phụ khác cũng không còn.

Lục Nam Thâm đã giết tất cả các nhân cách phụ.

Giết chết… mọi nhân cách phụ.

Hàng Tư nhẩm đi nhẩm lại câu nói này, rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm sẽ cảm thấy đây là chuyện lớn.

Hệ trọng hơn cả cái chết của Đoàn Ý.

Có hai chuyện khiến Lục Nam Thâm bận tâm một thời gian, một là vụ án cũ, hai là chứng đa nhân cách. Năng lực chiến đấu của Đoàn Ý không cao, lại dám thòng một sợi dây dài để trả đũa, chẳng qua là ôm tâm trạng chết thì cùng chết, đương nhiên trí tuệ của hắn cũng không thấp.

Nhưng trong số những nhân cách phụ, có người thông minh, có người biết võ, mặc dù đều có âm mưu riêng, nhưng khi đối mặt với thời khắc sinh tử, bọn họ vẫn phải hợp tác với nhau, Lục Nam Thâm làm sao có thể một mình giết chết bọn họ?

Lục Nam Thâm chưa từng kể chi tiết với cô anh đã giết các nhân cách phụ như thế nào. Cô từng hỏi nhưng Lục Nam Thâm nói rằng anh không muốn nhớ lại nữa vì đó là một trải nghiệm không vui vẻ gì.

Sau lần đó, Hàng Tư không bao giờ hỏi nữa.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng động trong phòng ăn dưới tầng. Cô đi xuống và thấy Lục Nam Thâm đang chuẩn bị đồ ăn, chẳng trách một lúc lâu không thấy mặt anh.

Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi, anh thậm chí còn chẳng buồn mặc đồ ngủ vào, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo. Hàng Tư không vội vã đi vào phòng ăn mà tựa vào khung cửa như một con lười, ngắm nhìn dáng người cao lớn cường tráng dưới nắng.

Cơ bắp thật mượt mà, vai rộng, hông thon, cơ thể này chắc chắn là một tạo tác được Thượng Đế tỉ mỉ đẽo gọt.

Nhà ăn nằm kế bên vườn, có rất nhiều nắng chiếu vào, hắt thành những cái bóng loang lổ trên cửa sổ kính màu. Lúc này, không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn có tiếng vòi nước chảy xen ngang.

Vừa dậy đã được ngắm cảnh này thật là đã đời con mắt.

Lục Nam Thâm không quay đầu lại, động tác tay cũng không dừng, “Xem ra tối qua quý cô Hàng rất hài lòng với chất lượng phục vụ, nằm trên giường nhớ lại rất lâu mới chịu đi xuống.”

Hàng Tư biết, bất kể là chuyện xảy ra trên tầng hay ngay lúc này cũng không thể giấu được đôi tai anh. Cô vẫn dựa người vào đó, cười nói: “Em thấy anh càng ngày càng giỏi nói chuyện xấu hổ mà không thấy đỏ mặt.”

Lục Nam Thâm tắt bếp, quay lại cười: “Anh nghĩ mình chỉ đang trần thuật một sự thật.”

Hàng Tư, “Phải, anh lợi hại vô cùng.”

Lục Nam Thâm cười nói: “Thái độ này cần phải cải thiện.” Anh đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Hàng Tư uể oải tiến lên.

Khi cô đến gần anh, anh liền vòng tay qua eo, bế cô ngồi lên bàn đảo.

Với chiều cao của anh, tư thế này mới thực sự là “bốn mắt nhìn nhau”.

Hàng Tư chậm rãi hỏi, “Không nấu cơm nữa à?”

Lục Nam Thâm áp sát gương mặt tuấn tú lại gần cô, cất giọng khàn khàn: “Anh đã hầm thịt bò mà em thích rồi. Phải mất một thời gian hầm mới nhừ được.”

Hàng Tư chống tay lên người anh: “Lục Nam Thâm, anh cố tình.”

Ai lại hầm thịt bò ban ngày ban mặt chứ?

Lục Nam Thâm kéo tay cô xuống, “Phải, anh cố tình đấy.”

“Anh định làm gì?”

Bờ môi Lục Nam Thâm sát lại, “Muốn khiến em không phút nào muốn rời xa anh.”

Trái tim Hàng Tư đập thịch một tiếng.

Lục Nam Thâm giơ tay, mỉm cười xoa đầu cô, “Yêu cầu này của anh không quá đáng chứ?”
Tuy không quá đáng nhưng nghe rất sến.

Ánh mắt Hàng Tư dừng lại ở bắp tay rắn chắc, gân xanh chằng chịt của anh, trên đó có hình xăm, khó mà không chú ý tới.

Hình một nốt nhạc.

Mỗi lần nhìn thấy hình xăm này, không hiểu tại sao trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác gì đó, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn lạ lẫm.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, Lục Nam Thâm cười hỏi cô bị làm sao. Hàng Tư nghĩ: “Lâu nay em chưa hỏi anh, sao bỗng dưng lại muốn xăm hình vậy?”

Hình xăm này bất ngờ xuất hiện sau khi anh trở lại sân khấu.

Lúc đó Hàng Tư lang bạt bên ngoài, mãi đến khi tham gia buổi biểu diễn đầu tiên của dàn nhạc mới nhìn thấy hình xăm của Lục Nam Thâm. Lúc ở dàn nhạc, anh che rất kín, hoặc cũng có thể là chẳng che, nhưng chỉ sau khi anh về nhà, thay lên bộ quần áo ngủ, để lộ bắp tay thì mới trông thấy.

Lục Nam Thâm giơ bắp tay lên: “Cũng không đột ngột lắm, anh đã có ý nghĩ này từ lâu rồi, nhưng ở nhà họ Lục, hình xăm bị coi là khiếm nhã.”

“Giờ hết khiếm nhã rồi sao?” Hàng Tư nhẹ nhàng vu.ốt ve hình xăm nốt nhạc, hình xăm này hơi hằn lên, sâu hơn hình xăm thông thường.

Lục Nam Thâm để cô chạm vào hình xăm, “Bây giờ ư?” Anh cười, “Được làm những gì mình muốn thật tuyệt.”

Hàng Tư ngước lên, va phải ánh mắt anh.

Sâu không thấy đáy.

“Em cảm thấy hình xăm này…” Cô do dự, “thật kỳ lạ, cảm giác như nó không thực sự thuộc về anh.”

Câu này khiến Lục Nam Thâm bật cười, anh buông tay xuống, vòng tay qua ôm eo cô: “Chỉ là hình xăm thôi mà.”

Phải, chỉ là một hình xăm thôi mà.

Vì sao cô phải căn ke?

“Được.” Hàng Tư không muốn nói về hình xăm, chỉ nhìn anh: “Nam Thâm, chúng ta quay lại chủ đề chính đi.”

“Được.” Nói rồi, Lục Nam Thâm hôn lên môi cô.

Hàng Tư phì cười vì tức giận, đẩy anh ra, “Đây là chủ đề chính à?”

“Không phải ư?”

Hàng Tư trừng mắt nhìn anh: “Lục Nam Thâm, nếu anh còn tiếp tục vô lại như vậy, em sẽ quay lại trường.” Nói xong, cô nhảy xuống khỏi bàn đảo.

Giây tiếp theo, cô bị cánh tay rắn chắc của Lục Nam Thâm ôm lấy, anh khóa chặt cô trong lòng, cúi đầu nhìn cô cười: “Anh để em đi chưa?”

“Ở lại để tiếp tục bị anh chọc ghẹo à?” Hàng Tư hỏi ngược lại.

Lục Nam Thâm siết chặt cánh tay, “Cô nhóc này ăn nói thật vô tâm, tối qua vì ai mà anh khổ sở, vất vả?”

“Lục Nam Thâm!” Hàng Tư đỏ mặt.

Lục Nam Thâm cười, quyết định không chọc cô nữa, “Được rồi, nghiêm túc này. Em phải tới tham gia lần biểu diễn này, bắt buộc phải có mặt.”

Bình Luận (0)
Comment