Hàng Tư ngẩn người.
Thấy vậy, Lục Nam Thâm hơi nghiêng đầu, mỉm cười với cô: “Sao vậy? Hôm qua lúc ăn cơm, anh đã nói với em rồi mà.”
Hàng Tư ngẫm nghĩ giây lát, “Lần này chẳng phải chỉ là một buổi biểu diễn tăng cường đột xuất sao?”
Hơn nữa, anh đã nói về một chủ đề liên quan trong bữa tối hôm qua, sau đó tuyệt nhiên nhắc lại nữa, nên cô nghĩ anh đã từ bỏ ý định đó.
Các kế hoạch biểu diễn của dàn nhạc D đều đã được sắp xếp trước, thậm chí lên kế hoạch từ rất lâu trước đó, vì ban nhạc hiện đang trở nên nổi tiếng. Ví dụ như, năm nay họ đã sắp xếp các buổi biểu diễn của hai năm tới.
Nhưng Lục Nam Thâm thêm đột xuất một chương trình vào tháng Ba năm nay, quyết định đột ngột ngay trước Tết. Những trường hợp như vậy là rất hiếm gặp, hơn nữa vì lịch trình được quyết định đột ngột nên thực sự rất vội vàng.
Ở ngay tại thành phố này.
Các thành viên trong dàn nhạc không phản đối bất kỳ quyết định nào của Lục Nam Thâm, chẳng qua chỉ là thêm một buổi biểu diễn và vài buổi tập dượt mà thôi.
Ở trong mắt họ, Lục Nam Thâm là người đã cứu dàn nhạc D, cứu cả Ode to soul, thế nên sẽ chẳng có ai nghi ngờ ý tưởng của anh.
Nhưng Hàng Tư thì khác.
Lục Nam Thâm là người lên kế hoạch và sắp xếp mọi thứ rất tốt, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến dàn nhạc, anh chắc chắn sẽ không để bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Kiểu thêm các buổi biểu diễn vào phút cuối như thế này không phải là phong cách của Lục Nam Thâm.
Hàng Tư biết chuyện này nhưng không quá để tâm, vì cô sẽ không tham gia.
Suốt ba năm qua, suy nghĩ của cô khá đơn giản, cô đã nhiều lần bày tỏ với Lục Nam Thâm rằng cô muốn rời khỏi dàn nhạc.
Yêu cầu này bị Lục Nam Thâm tảng lờ.
Nhưng anh vẫn cho cô đủ sự tự do và giữ nguyên vị trí diễn chính trong dàn nhạc cho cô.
Nhưng lần này, khi Lục Nam Thâm nhắc lại chủ đề này, Hàng Tư thầm cảm thấy dường như anh muốn lấy lại sự tự do mà anh đã trao cho cô.
Nghe thấy vậy, Lục Nam Thâm mỉm cười, xoay mặt cô lại: “Đột xuất thì không phải biểu diễn sao?”
“Anh biết em không có ý này mà.” Hàng Tư nhẹ nhàng nói.
Cô tôn trọng mỗi buổi biểu diễn, chính vì quá tôn trọng nên mới không thể ngang nhiên bước lên sân khấu.
Õng ẹo ư?
Rất õng ẹo, cô biết.
Nhưng những suy nghĩ trong đầu cô giống như đôi chân không thể kiểm soát, lúc nào cũng giơ ra và đá cô vài cú.
Lục Nam Thâm nâng mặt để nhìn thẳng vào mắt cô, “Hôm đó anh sẽ đợi em cho đến khi nào em tới.”
Hàng Tư sửng sốt, “Anh đang mang buổi biểu diễn ra làm trò đùa sao?”
“Tiếp tục mặc kệ em mới là mang biểu diễn ra làm trò đùa.” Lục Nam Thâm nghiêm túc nói. “Nếu em chán ghét dàn nhạc hay việc biểu diễn, không còn hứng thú với âm nhạc nữa, thì anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em, nhưng em thì sao?”
Hàng Tư im lặng.
Lục Nam Thâm chống hai tay lên bàn đảo, Hàng Tư bị anh bao bọc trọn vẹn. Anh nhìn cô chằm chằm, “Hàng Hàng, anh hiểu rõ suy nghĩ của em, nhưng nếu em không chịu buông tha cho bản thân và tiến về phía trước, thì em sẽ giống như sa vào vũng lầy, ngày càng lún sâu hơn. Anh nghĩ Phương Sênh cũng không muốn em như vậy.”
Hàng Tư không biết phải đáp lại sao.
Sau một hồi im lặng, cô mới lắp bắp nói: “Em không cố tránh né, em chỉ cảm thấy… Em cảm thấy để có thể đạt được như ngày hôm nay dàn nhạc D đã không dễ dàng gì, em sợ mình sẽ ảnh hưởng đến dàn nhạc.”
Lục Nam Thâm, “Suy nghĩ này của em lẽ nào không phải là né tránh?”
“Em…”
“Em nghĩ tại sao anh lại để trống vị trí nghệ sĩ diễn chính?” Lục Nam Thâm hỏi lại cô, “Chỉ bởi vì em là bạn gái anh?”
Hàng Tư mím môi, cô không hề nghĩ như vậy.
Lục Nam Thâm khẽ thở dài: “Anh giữ vị trí đó cho em vì anh cảm thấy em xứng đáng.”
Hàng Tư ngước mắt nhìn anh.
Anh nhìn vào mắt cô, nói rõ từng câu từng chữ, “Em xứng đáng.”
***
“Cậu đi rồi, mình phát hiện ra mình mất luôn cả khả năng kết giao bạn bè.”
Tại nghĩa trang, Hàng Tư mang theo loại hoa Phương Sênh thích nhất và giãi bày với cô ấy cả một bụng tâm sự.
Bia mộ rất sạch sẽ, Niên Bách Tiêu đã tốn rất nhiều công sức để tìm được vị trí phong thủy tốt trong nghĩa trang. Ngôi mộ khá lớn, khi chôn cất, rất nhiều đồ vật mà Phương Sênh yêu thích khi còn sống đều được chôn cùng.
Anh ấy muốn cho cô ấy tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này. Nếu Phương Sênh không gặp nạn, Hàng Tư nghĩ, chắc bây giờ cô ấy sẽ được Niên Bách Tiêu yêu thương trân trọng lắm?
Hàng Tư ngồi trước mộ, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với Phương Sênh, có lúc lại im lặng, ngơ ngác nhìn hoa anh đào xung quanh.
Niên Bách Tiêu đã vận chuyển bằng đường hàng không tới rất nhiều cây anh đào cổ thụ và trồng chúng xung quanh đây, nhờ đó tại đây có thể chiêm ngưỡng cảnh sắc bốn mùa.
Trước mắt, cảnh hoa rơi rụng rất đẹp, trong không khí còn thoang thoảng hương xuân ấm áp, ngay cả trong nghĩa trang này, mọi thứ đều tràn đầy sức sống.
Hàng Tư cảm thấy khó chịu, sao Phương Sênh lại ngủ một giấc dài mãi mãi chứ?
“Vậy nên cậu thấy đấy, có tâm sự mình cũng không biết phải nói với ai.” Hàng Tư thở dài, “Mình không thể cứ nói chuyện với Lục Nam Thâm hay Niên Bách Tiêu được.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Thật ra, sau nhiều năm như vậy, mình vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng cậu đã ra đi. Mình luôn cảm thấy cậu vẫn ở đây, có thể là tới lớp học, hoặc là đến căng tin, như thế cứ tiếp tục chờ đợi, cậu sẽ xuất hiện vậy.”
Không chịu chấp nhận, tức là không thể buông bỏ.
“Nam Thần muốn mình buông bỏ, nhưng mình không muốn.” Hàng Tư nhẹ nhàng vu.ốt ve bức ảnh trên mộ, “Mình sợ rằng sự buông bỏ của mình đối với cậu chính là phản bội. Chúng ta đều đến thôn Mai Đường, bọn mình đã trở về cả rồi, chỉ còn mình cậu ở lại, mình không dám bình thản đối mặt. Một khi mình bình thản, cậu sẽ cô đơn.”
Nói tới đây, Hàng Tư ngừng lại cho dịu cảm xúc.
Khi Phương Sênh vừa ra đi, mỗi lần đến cô đều khóc đến sưng mắt, sau đó, lần nào có chuyện buồn, cô lại tới đây kể với cô ấy, kể mãi kể mãi rồi lại khóc đến chết đi sống lại.
Bây giờ cảm xúc của Hàng Tư đã được kiểm soát, mũi đau rát, cổ họng tắc nghẹn, không phải là cô không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Cậu bảo, mình có nên tới không?”
Cô co chân lên, khoanh tay trước đầu gối, nhìn Phương Sênh hỏi: “Mình không biết vì sao Nam Thâm lại cố chấp tổ chức buổi biểu diễn đột xuất này, nhưng mình luôn cảm thấy ngày đó nhất định sẽ có chuyện xảy ra.”
Nói tới đây, cô cười khổ, “Mình thật là một đứa mâu thuẫn, cậu bảo phải không.”
Cái gì cũng muốn, chính cô còn ghét một bản thân như vậy.
Một cơn gió thổi qua, rất nhiều hoa anh đào rơi xuống, không biết có phải do hướng gió hay không, tất cả đều bay về phía cô, rơi vào trong lòng cô.
Hàng Tư cúi đầu nhìn chỗ hoa anh đào đến ngẩn người.
Mắt cô chợt đỏ rực lên.
Cô khẽ hỏi, “Sênh Sênh, là cậu phải không?”
***
Mặc dù là một buổi diễn đột xuất, nhưng vé cho buổi biểu diễn này của dàn nhạc D đã được bán hết. Dàn nhạc D không tăng giá vé vì thiếu nguồn cung, và tất nhiên, họ không cho phép những kẻ đầu cơ có cơ hội lũng đoạn.
Khi phòng hòa nhạc lớn nhất thành phố biết rằng dàn nhạc D sẽ bổ sung thêm một buổi biểu diễn, họ đã ngay lập tức tới mời Lục Nam Thâm và thảo luận các điều khoản, tỏ thái độ cực kỳ coi trọng.
Phải biết rằng nhà hát thuộc quản lý của phòng hòa nhạc này thuộc tổ hợp nhà hát lớn nhất châu Á, mọi lịch trình đều được lên kế hoạch từ trước và không dễ để lựa một thời điểm vắng người. Nhưng đối với dàn nhạc D, họ vẫn ngập tràn chân thành.
Đương nhiên, cũng có những rạp hát khác đến đàm phán, nhưng Lục Nam Thâm không cân nhắc bất kỳ rạp nào, anh quyết tâm tổ chức buổi biểu diễn tại rạp hát của mình.
Xét về quy mô, nó không phải là lớn nhất nhưng tự Lục Nam Thâm có cân nhắc riêng.
Cứ như vậy, ngày biểu diễn đã tới.