Không ai biết lý do tại sao dàn nhạc D đột nhiên phải biểu diễn thêm, bao gồm tất cả các thành viên.
Khán giả không quan tâm đến lý do, họ chỉ muốn nghe bài hát Ode to soul nổi tiếng nhất của dàn nhạc D. Vì vậy, quy định là phải đến trước giờ biểu diễn mười lăm phút, nhưng trước đó nửa tiếng,, khán giả đã đông nghẹt.
Một nghệ sĩ vĩ cầm đã bí mật đi xem tình hình trước biểu diễn, rồi trở về kể lại cho mọi người nghe một cách đầy xúc động: Khán giả của chúng ta vẫn là những người nhiệt tình nhất.
Khương Dũ với tư cách là nghệ sĩ cello chính thức đã làm việc rất tốt với dàn nhạc D trong hai năm qua. Anh ta là một người có tài năng và hiện tại đang là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong dàn nhạc.
Anh ta không quá phấn khích như những người khác, chỉ liếc nhìn vị trí của nghệ sĩ violin chính thức.
Một thành viên hờ hững thở dài: “Không biết tối nay nghệ sĩ Hàng có đến không.”
Sau câu nói ấy, những thành viên khác đang đọc nhạc phổ đều quay qua nhìn người đó đến mức người đó phải thấy sởn gai ốc.
Cụm từ “nghệ sĩ Hàng” gần như đã trở thành một từ cấm kỵ trong dàn nhạc D. Không phải là không được phép nhắc đến, nhưng mỗi lần nhắc đến, họ luôn nhìn vào chiếc ghế trống đó và run rẩy vì sợ hãi.
Không phải vì họ có vấn đề với Hàng Tư, ngược lại, họ khá lo lắng cho Hàng Tư. Mặc dù Lục Nam Thâm vẫn giữ cho cô vị trí nghệ sĩ diễn chính, nhưng “sự bình thường” này có thể kéo dài được bao lâu?
Tuy họ cũng biết về mối quan hệ giữa Hàng Tư và Lục Nam Thâm, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tình yêu này phai nhạt?
Khương Dũ lại vô thức liếc nhìn Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm đang ngồi chỉnh tai nghe ngay gần đó.
Anh là nhạc trưởng, là linh hồn của dàn nhạc. Khi ở trên sân khấu, âm thanh quá gần và quá lớn đối với anh. Anh phải kiểm tra tình trạng nút tai của mình mỗi lần biểu diễn để đảm bảo rằng âm thanh của buổi biểu diễn sẽ không làm tổn thương màng nhĩ nhưng vẫn cho phép anh chỉ huy chính xác.
Nghe xong, Lục Nam Thâm ngước mắt lên, động tác không hề dừng lại.
Anh chỉ hờ hững nói một câu, “Sẽ trở về.”
Cả đám sững sờ, bao gồm cả Khương Dũ, tất cả đều ngẩn người nhìn Lục Nam Thâm.
Trước đây, Lục Nam Thâm lúc nào cũng im lặng nhìn chiếc ghế trống kia, không rõ anh có biết quyết định của Hàng Tư hay không.
Thế mà chỉ cần Hàng Tư trở về, Lục Nam Thâm sẽ đích thân ra đón, rõ ràng là rất vui vẻ.
Nhưng lần này, Lục Nam Thâm không những thông báo rõ ràng Hàng Tư sẽ tới mà anh nói rằng: Sẽ trở về.
Câu trả lời “Sẽ trở về” mang rất nhiều hàm ý.
Không những là đến mà là trở về.
Sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều háo hức. Lục Nam Thâm kịp thời ngăn cản sự phấn khích của họ và nói: “Mọi người tự kiểm tra lại nhạc cụ của mình đi.”
***
Còn mười lăm phút nữa là tới giờ biểu diễn, cuối cùng Khương Dũ cũng không ngồi yên được nữa.
Dưới sự “khuyến khích” của những người đồng nghiệp khác, anh ta đi đến bên Lục Nam Thâm, ngồi xuống. Lục Nam Thâm vừa hoàn thành việc điều chỉnh thiết bị cuối cùng với nhân viên, anh cầm cốc lên, uống một ngụm nước, khi đặt cốc xuống, anh nhìn thẳng về phía trước và nói, “Hỏi về Hàng Tư?”
Khương Du nói thẳng, “Đúng, hôm nay cô ấy vẫn chưa đến được đúng không, sắp lên biểu diễn rồi.”
Tuy rằng giọng Lục Nam Thâm mang thái độ khẳng định, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia, cho dù Hàng Tư có đến, cũng sẽ không đợi đến khi mọi việc đã rồi, huống chi hôm nay chỉ là một buổi biểu diễn đột xuất mà thôi.
Lục Nam Thâm nhìn xuống điện thoại, ngón tay đặt hờ trên bàn gõ liên tục, nhưng lông mày không nhíu lại: “Chờ thêm một chút nữa.”
Khương Dũ sửng sốt.
Đợi thêm chút nữa ư?
Anh ta hỏi dò: “Ý anh là… khi nào cô ấy đến, chúng ta mới bắt đầu?”
“Đúng.”
Khương Dũ thảng thốt, đứng phắt dậy.
Những người khác cũng đã nghe được câu trả lời của Lục Nam Thâm, tất cả dừng hết việc lại, nhìn Lục Nam Thâm như nhìn một loài động vật sắp tuyệt chủng.
Như mọi người đều biết, Lục Nam Thâm coi trọng nhất là biểu diễn, dù có dao từ trên trời rơi xuống, anh cũng sẽ lên sân khấu đúng giờ.
Nhưng anh vừa nói gì cơ?
Lục Nam Thâm liếc nhìn mọi người rồi đứng dậy, đút tay vào túi quần, nói: “Sẽ không làm chậm trễ buổi biểu diễn đâu, cô ấy sẽ đến.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau còn Khương Dũ thì nhìn Lục Nam Thâm đầy nghi hoặc.
Hôm nay Lục Nam Thâm bị trúng gió gì vậy?
Trước đây, nếu Hàng Tư không tới tức là không tới, Lục Nam Thâm dường như cũng không để ý lắm, nhưng hôm nay lại khá bất thường.
Giang Dũ liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Vẫn còn mười phút nữa. Đi bộ từ sảnh tầng một đến phòng biểu diễn mất khoảng năm phút.”
Ngụ ý là, chưa nói đến việc cô sẽ không đến, cho dù cô có đến thì sao có thể lên sân khấu vội vã như thế?
Lục Nam Thâm đáp nhẹ tênh, “Vậy thì đợi thêm năm phút.”
Khương Dũ câm nín.
Cứ thế, từng giây từng phút trôi qua.
Mọi người không làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường. Chưa kể đến kim phút, ngay cả khi kim giây nhảy một cái, trái tim của mọi người sẽ đập một nhịp.
Cho đến năm phút sau.
Cánh cửa phòng tổng duyệt được đẩy ra.
Mọi người chuẩn bị phấn khích thì phát hiện ra đó là một nhân viên. Người đó bước vào phòng và hỏi Lục Nam Thâm rằng anh có thể chuẩn bị lên sân khấu không, rồi nhìn quanh một lượt với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta không biết đám người trước mặt này có vấn đề gì, trông họ rất phấn khích, nhưng có thể nhìn thấy ngọn lửa ấy tắt lịm bằng mắt thường.
Lục Nam Thâm đứng yên ở đó, mỉm cười hỏi một câu, “Chuẩn bị xong chưa?”
Cả đám ngơ ngác, nhưng vẫn có vài ba người trả lời lại.
Nhưng rõ ràng Lục Nam Thâm không hề hỏi họ.
Bỗng dưng có một giọng nói vang lên sau lưng người nhân viên, “Chuẩn bị xong rồi.”
Chất giọng giòn tan.
Cả đám hân hoan nhìn theo, quả nhiên là Hàng Tư.
Cô tới rồi.
Đeo chiếc đàn violon sau lưng, xuất hiện một cách sống động.
Người nhân viên không hề ngạc nhiên, rõ ràng anh ta biết cô đang đứng sau lưng mình. Anh ta mỉm cười và nói: “Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng”, sau đó rời đi.
Khi quay qua Lục Nam Thâm, anh đang mỉm cười, không hề kinh ngạc. Khương Dũ thầm mắng mình ngốc, nghĩ rằng Lục Nam Thâm thính tai như vậy, chắc chắn đã cnghe được tiếng bước chân của cô.
Hàng Tư nói, “Chỉnh dây đàn làm lỡ chút thời gian.”
Lục Nam Thâm nhìn cô chăm chú, mỉm cười, “Em còn hai phút để thay trang phục.”
“Đủ rồi.” Hàng Tư lập tức tiến vào phòng thay đồ.
Lục Nam Thâm nhìn cô từ phía sau, trong mắt như tràn ngập ánh nắng. Khương Dũ nhìn theo, thở dài, không biết giữa hai người rốt cuộc ai đang nắm thóp ai.
***
Buổi biểu diễn vẫn thành công như mọi khi, thậm chí lần này Hàng Tư còn không tham gia tập dượt.
Sau bài hát cuối cùng, khán giả vỗ tay như sấm, những bó hoa lớn ngay lập tức được mang lên sân khấu.
Sau khi hạ màn, Hàng Tư trở lại hậu trường sớm hơn mọi người, đây là thói quen của cô, một màn biểu diễn thành công là công lao của toàn bộ dàn nhạc, cô không cần phải tự mãn.
Thay đồ xong, các thành viên ban nhạc lần lượt trở về hậu trường. Hoa và quà được chuyển từ sân khấu vào. Mặc dù đây chỉ là buổi biểu diễn đột xuất, nhưng không thể coi thường sự nhiệt tình của khán giả.
Hôm nay Hàng Tư đến là vì có chuyện muốn nói với Lục Nam Thâm. Sau khi chào hỏi mọi người một chút, thấy Lục Nam Thâm trở về hậu trường, cô liền bước tới, không ngờ Lục Nam Thâm lại nhanh hơn cô một bước.
Anh nắm lấy tay cô, khẽ nói, “Đi gặp một vài người với anh, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”