Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 404

Trong ba năm qua, Hàng Tư đã gặp một số thành viên nhà họ Lục, nhưng chỉ thỉnh thoảng.

Không đầy đủ như tối nay.

Sau buổi biểu diễn, Lục Nam Thâm vẫn từ chối trả lời phỏng vấn của giới truyền thông như thường lệ và rời khỏi địa điểm tổ chức cùng Hàng Tư.

Không gọi tài xế, đích thân Lục Nam Thâm lái xe. Hàng Tư ngồi ở ghế lái phụ, nhìn cảnh đêm rực rỡ lướt qua bên ngoài cửa sổ, vô cùng kinh ngạc trước mọi hành động của anh đêm nay.

Cô hỏi, “Chúng ta đi gặp ai đây? Đi ăn cơm cùng ai vậy?”

Lục Nam Thâm vươn cánh tay qua nhẹ nhàng siết lấy tay cô, “Đáng lẽ nên bàn bạc với em trước về chuyện này, nhưng anh lại sợ em bị áp lực, không chịu xuất hiện.”

Nghe xong câu này, Hàng Tư cũng ngẫm ra một vài ẩn ý, “Người thân và bạn bè… của anh?”

“Người nhà của anh.” Lục Nam Thâm cười nói, “Nhà họ Lục đông con nhiều cháu, nếu phải đi gặp thật, anh sợ em đau đầu chết mất.”

Hàng Tư bỗng dưng thấy lo lắng. Người nhà ư…

“Nam Thâm, em…”

“Thật ra hầu hết em đều đã gặp rồi.” Lục Nam Thâm cười.

Là căng thẳng thật sự, anh còn nghe được tiếng trái tim cô đập rộn ràng.

Anh bổ sung thêm một câu, “Cả Niên Bách Tiêu cũng tới.”

Nhịp tim của Hàng Tư quả thực đang tăng nhanh, cô có dự cảm mơ hồ, nhưng lại sợ hỏi sẽ gây ra hiểu lầm nên nhất thời không biết nên nói gì.

Rất lâu sau, cô mới lẩm bẩm một câu, “Dù có định làm gì anh cũng nên báo trước với em một tiếng.”

“Anh sai rồi.” Lục Nam Thâm thừa nhận lỗi lầm với thái độ rất thành khẩn, sau đó nắm chặt tay cô và thì thầm, “Thật ra anh cũng hồi hộp lắm, sẽ lo lắng.”

Hàng Tư quay đầu nhìn anh còn anh thì nhìn thẳng về phía trước. Góc nghiêng hướng về phía cô của anh được đèn đường chiếu sáng, đôi mắt sáng lên lấp lánh trong bóng tối, từ góc độ này trông anh rất đẹp trai.

Và khiến cô vô thức tha thứ cho hành vi “tiền trạm hậu tấu” của anh.

Hàng Tư hỏi, “Anh lo lắng điều gì?”

Lục Nam Thâm hơi mím môi, tranh thủ lúc rẽ để liếc nhìn cô, nhưng không nói cho cô biết anh đang lo lắng điều gì. Chỉ là trong mắt anh ánh lên nụ cười, khiến người ta cảm thấy như gió xuân.

Hàng Tư nhẹ nhàng nói: “Lục Nam Thâm, anh rất giỏi phát huy thế mạnh của mình.”

Lục Nam Thâm tò mò, “Thế mạnh gì?”

“Anh có một đôi mắt ngây thơ nên khi không muốn giải thích sẽ lợi dụng sự ngây thơ của mình để khiến những người muốn nghe giải thích cảm thấy tội lỗi.” Trong lời nói của Hàng Tư có chút oán giận.

Nghe xong, Lục Nam Thâm không nhịn được, bật cười.

Một khi anh cười, lại càng giống hoa xuân nở rực rỡ.

Thôi đành, Hàng Tư nghĩ mình không thăm dò được gì rồi.

Nhưng không hỏi được không có nghĩa là cô sẽ không quan sát. Đêm đầu xuân, tiết trời vẫn chưa quá ấm áp. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu đen bên trong, khoác một chiếc áo gió màu đen cắt được may vừa vặn bên ngoài. Nếu chỉ nhìn riêng từng món đồ, trông có vẻ giản dị, nhưng khi kết hợp chung lại toát lên vẻ trang trọng và nội hàm.

Hàng Tư vô thức tự nhìn lại mình.

Sau khi thay bộ đồ biểu diễn, cô mặc một chiếc áo nỉ trùm đầu màu trắng kem rộng rãi, đơn giản và thoải mái, kết hợp cùng chiếc quần thụng màu nâu nhạt và giày thể thao trắng. Vẫn là mái tóc xoăn dài tự nhiên nhưng cô không muốn phải bận tâm bên đã búi cao. Tóc cô vừa dài vừa dày, búi tóc khá lớn khiến khuôn mặt cô gần như biến mất.

… Ăn mặc kiểu này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không có nhiều thành ý.

Hàng Tư tự hỏi có nên mua quần áo để thay trên đường không. Nhưng rồi cô đổi ý và quyết định không mua. Có lẽ chỉ là một bữa ăn đơn giản, không trang trọng như cô nghĩ.

Cứ thế, chiếc xe hướng về phía đường vành đai 4 phía Đông.

Sau nhiều lần vòng vèo, Hàng Tư không rõ Lục Nam Thâm muốn đi đâu cho đến khi nhìn thấy cánh cổng sơn son cách đó không xa.

Chiếc cổng mang phong cách cung điện hoàng gia, sư tử đá canh giữ rất ấn tượng.,m Cổng chính được sơn màu đỏ, có hai cửa phụ. Khi từ từ mở cổng chính ra sẽ nhìn thấy kiểu kiến trúc tứ hợp viện truyền thống của Trung Quốc ở bên trong.

Hàng Tư cũng là người đi nhiều, nhìn cảnh này, hắn đoán chắc là nơi ở truyền thừa của một vị hoàng tử hoặc một vị hoàng tử thời cổ đại. Tòa nhà này không phải là mô phỏng theo kiến ​​trúc cổ, mỗi một viên gạch ngói đều thể hiện sự tinh xảo.

Hàng Tư cũng là người đã xông xáo từ Nam ra Bắc, nhìn cảnh này, cô đoán chừng đây là nơi ở được truyền lại của một vị Thái tử hoặc Hoàng tử thời cổ đại. Tòa nhà này không phải là mô phỏng theo kiến ​​trúc cổ, mỗi một viên gạch ngói đều thể hiện sự tinh xảo.

Chiếc xe chậm rãi tiến vào, những tòa kiến trúc xung quanh hiện ra trong tầm mắt. Họ đi thẳng đến sảnh tiệc Trung Quốc. Sân trong là một khu vực thanh tịnh, tách biệt khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố. Bước vào sảnh, trên có mái hiên bay, được vẽ rồng vàng. Mái hiên hành lang được vẽ các hoa văn cát tường bằng vàng, ngọc và thiếp vàng, mặt đất được lát bằng đá Tam Sinh. Mỗi viên đá cuội đều được khắc một bông hoa sen, có nghĩa là hoa sen sẽ mọc theo mỗi bước chân.

Hàng Tư cảm thấy, ừm, mình ăn mặc có hơi thô kệch rồi.

***

Một sảnh một vườn.

Lục Nam Thâm dẫn Hàng Tư vào chính điện của vương phủ, ngẩng đầu nhìn thấy tấm bia đá của hoàng gia, quả thực là phồn hoa, tráng lệ đến chói mắt.

Hàng Tư không ngờ tới tình huống này, cũng không ngờ những người cô gặp đêm nay đều là những nhân vật tầm cỡ, chỉ cần vung tay là có thể làm thay đổi cục diện, khuấy động giới kinh doanh.

Hàng Tư biết rõ tình hình ông Lục, Lục Nam Thâm đã nói với cô từ trước, sức khỏe của ông không tốt lắm, hôm nay không có mặt cũng là chuyện bình thường.

Lục Nam Thâm nhắc đến người thân của mình, Hàng Tư tự nhủ thể diện của cô thì lớn được đến đâu? Khả năng cao sẽ chỉ có Lục Đông Thâm đại diện mà thôi.

Không ngờ, Lục Đông Thâm không tới một mình mà còn dẫn theo vợ con.

Cũng không chỉ có cả gia đình anh cả, Lục Bắc Thần cùng vợ con cũng có mặt đầy đủ.

Trên đường đi Lục Nam Thâm có nhắc đến Niên Bách Tiêu. Hàng Tư còn tưởng chỉ có Niên Bách Tiêu. Không ngờ Tố Diệp cũng đến, còn dẫn theo đứa nhỏ và một người nữa.

Hàng Tư chưa từng gặp mặt nhưng đã từng nghe danh.

Niên Bách Ngạn.

Trông rất giống Niên Bách Tiêu, điểm khác biệt duy nhất là gương mặt vô cùng nghiêm nghị, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.

Thật ra cũng không quá đông người.

Nhưng những người ngồi ở bàn đều là những nhân vật vô cùng quan trọng. Tim Hàng Tư đột nhiên đập mạnh hơn, gót chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà, chỉ mong sao có thể biến thành hoa sen, ẩn mình trên những viên sỏi.

Lục Nam Thâm nắm tay Hàng Tư, nhẹ nhàng nói: “Cả nhà cùng ăn một bữa cơm đơn giản thôi, đừng căng thẳng.”

Hàng Tư cảm thấy khó thở, có phải anh đang hiểu sai từ “đơn giản” không?

Một lúc lâu sau, cô mới nói trong hơi thở gấp: “Hôm nay có các cháu nhỏ, không mang lì xì, em thấy ngại quá.”

Mấy đứa nhỏ đã chạy hết ra sân chơi. Chúng được quản gia và vệ sĩ trông chừng, chơi rất say sưa.

Lục Nam Thâm không ngờ cô lại nói như vậy, sững người giây lát, rồi chợt bật cười: “Coi em kiếm cớ kìa.”

“Em không kiếm cớ đâu, còn chẳng có món quà gặp mặt.” Hàng Tư lập tức phản bác.

Lục Nam Thâm nhìn cô, rướn môi cười, “Còn nhiều thời gian mà, không vội.”

Niên Bách Tiêu nhiệt tình vẫy tay gọi cô. Ánh mắt của tất cả những người còn lại trên bàn ăn đều đổ dồn về phía cô.

Mặc dù đã từng thấy cảnh ấy, nhưng ngay lúc này cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô miễn cưỡng mỉm cười với Niên Bách Tiêu, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt của những nhà lãnh đạo doanh nghiệp hàng đầu và một vị pháp y có đôi mắt sắc hơn cả dao, bấm bụng bước vào sảnh tiệc chính.

Cô chào hỏi lần lượt từng người rồi ngồi kế bên cạnh Lục Nam Thâm.

Lục Đông Thâm lên tiếng đầu tiên, “Bố anh vì lý do sức khỏe nên không thể góp mặt trong bữa cơm hôm nay, mong em không phật lòng.”

Nói xong, anh ấy có cảm giác Tưởng Lý đang đá vào bắp chân mình, bèn đằng hắng, cố gắng dịu giọng xuống, “Tối nay không cần câu nệ điều gì đâu, Tiểu Hàng.”

Bình Luận (0)
Comment