Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 405

Cái tên “Tiểu Hàng” có thể thốt ra từ một người như Lục Đông Thâm, chắc hẳn đã trải qua một sự suy luận logic ngắn gọn và nhanh chóng.

Tuy ngoài mặt, Niên Bách Ngạn tỏ ra bình thản, điềm tĩnh nhưng ánh mắt liếc về phía Lục Đông Thâm lại rất nhiều ý vị. Anh ấy không nhìn biết về cú đá của Tưởng Ly, nhưng lại hiểu khá rõ Lục Đông Thâm, có vẻ xưng hô cuối cùng kia đã ngốn của Lục Đông Thâm không ít nơron thần kinh.

Gọi là cô Hàng thì xa cách, gọi là Hàng Tư thì cứng rắn, trong lúc gấp gáp mới buột miệng gọi “Tiểu Hàng”. Niên Bách Ngạn rất tinh tường, nghĩ bụng: Nói ra danh xưng này, không chỉ mình Lục Đông Thâm cảm thấy gượng gạo mà sợ rằng chính cô gái ở trước mặt đây cũng không thoải mái cho lắm.

Niên Bách Ngạn vẫn nghĩ hơi nông.

Không phải Hàng Tư không thoải mái, cô chỉ thấy căng thẳng. Nghe Lục Đông Thâm gọi như vậy, chẳng hiểu sao tóc gáy cô dựng đứng lên, một cơn gió mát lùa sau lưng. Cô thận trọng nhìn Lục Đông Thâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tâm trí cô trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì Lục Đông Thâm đã nói.

Lục Nam Thâm hiểu rất rõ suy nghĩ của Hàng Tư, dù không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi lo lắng của cô về anh trai mình. Anh nhẹ nhàng kéo tay Hàng Tư qua và nói: “Thả lỏng đi.”

Tưởng Ly trừng mắt một cái với Lục Đông Thâm.

Tuy Lục Đông Thâm có thể kiểm soát được biểu cảm nhưng trong lòng vẫn thở dài: Tại sao không ai nhìn ra anh cũng đang căng thẳng?

Là người đứng đầu nhà họ Lục, bữa tiệc hôm nay có ý nghĩa vô cùng to lớn. Càng hiểu rõ tầm quan trọng của nó, Lục Đông Thâm càng đau đầu. Cũng không phải anh ấy chưa từng tiếp xúc với Hàng Tư. Tính cách của cô rất kỳ lạ, nói thật, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, anh ấy vẫn không tìm được cách nào thích hợp nhất để hòa hợp với cô.

Nếu không cẩn thận khiến cô bé này ghét mình, há chẳng phải Nam Thâm sẽ nổi điên với anh ấy?

Tưởng Ly lên tiếng: “Tiểu Tư, buổi biểu diễn của em hôm nay thế nào? Chị nghĩ chắc em sẽ không gặp vấn đề gì.”

Bắt đầu từ những câu chuyện đơn giản trước.

Hàng Tư nhạy cảm nhận ra Tưởng Ly đã đổi xưng hô, nhưng gọi như vậy cô cũng thấy khá thoải mái, sự căng thẳng của cô cũng được giải tỏa đôi chút. “Em vẫn ổn ạ.”

Cổ Sơ vốn định quan sát Hàng Tư thêm một lát rồi mới nói, nhưng khi thấy vẻ căng thẳng lộ rõ của cô thì lại thấy cô gái này thật thú vị. Đôi mắt quá đẹp, trông có vẻ thận trọng, nhưng bản chất vẫn là một sự bướng bỉnh.

Quan trọng hơn là ánh mắt Tưởng Ly nhìn Hàng Tư.

Ánh mắt ấy sáng ngời, lấp lánh như khảm kim cương. Chị dâu là người như thế nào chứ? Thật ra không có quá nhiều người có thể khiến chị ấy hứng thú. Chị ấy nhiệt tình với Hàng Tư như thế, xem ra cô nhóc này không hề tệ.

Cố Sơ lên tiếng: “Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc mà đã xuất hiện chủ đề tìm kiếm nóng rồi. Mọi người đều đang bàn tán về việc nghệ sĩ violin chính thức bí ẩn của dàn nhạc D đã làm khán giả kinh ngạc, cho nên câu ‘Em vẫn ổn ạ’ của em chỉ là khiêm tốn thôi.”

Trên chiếc bàn này, ngoại trừ Lục Nam Thâm, thì Cố Sơ là người khiến Hàng Tư cảm thấy ít áp lực nhất. Cố Sơ nói chuyện rất nhẹ nhàng, gương mặt trìu mến như một chị gái thân thiện nhà hàng xóm.

Đương nhiên, không phải những người khác mang thái độ công kích, mà là thân phận và chức danh của bọn họ đều rất đáng sợ. Kể cả là Tưởng Ly, chị ấy chẳng phải là Tưởng gia quát gió gọi mây một thời sao?

Hàng Tư mỉm cười với Cố Sơ, còn chưa kịp trả lời về chuyện khiêm nhường thì Lục Bắc Thần đã lên tiếng, “Nếu đã có năng khiếu về âm nhạc thì đừng để phí phạm. Nói cho cùng, dàn nhạc D cũng là của nhà, không thể để mặc sân khấu của chính mình được.”

Hàng Tư liếc nhìn Lục Bắc Thần, há hốc miệng, nhưng rất lâu không biết nên nói gì. Lục Đông Thâm nghiêm nghị, Lục Bắc Thần xa cách, dù ai trong hai người này nói chuyện với cô, cô cũng cảm thấy căng thẳng.

Thấy vậy, Lục Bắc Thần gạn hỏi thêm một câu, “Em hiểu ý của anh chứ?”

Ngụ ý rằng: Anh là anh trai, em trai anh vẫn còn nhiều điều ngại ngùng không dám nói ra, nên việc để người anh trai như anh chỉ ra là hết sức bình thường. Cô gái này ắt sẽ hiểu, chẳng qua là…

Sao ánh mắt cô lại có phần né tránh nhỉ?

Hàng Tư không ngờ Lục Bắc Thần lại hỏi nhiều như vậy, cô căng thẳng nuốt nước bọt: “Ừm… chắc là hiểu ạ.”

Cô đâu có ngốc, sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nhưng cô muốn nói với bọn họ rằng cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Nam Thần, nhưng liệu điều này có gây ra hiểu lầm không? Họ chấp nhận đến đây và gặp mặt theo kiểu này, chắc là cũng không nghĩ về cô quá xấu.

Lục Nam Thâm cũng không nghĩ Hàng Tư lại trả lời như vậy, còn đính kèm cả chữ “chăng”. Vậy rốt cuộc là hiểu hay không hiểu? Anh ấy nói chưa đủ rõ ràng ư?

Anh ấy vô thức liếc nhìn Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm cũng quay qua nhìn như có thần giao cách cảm, ánh mắt đầy cảm thông.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đồng thời nghĩ đến một khả năng: Chắc họ lạc hậu thật rồi, thật khó để hiểu được suy nghĩ của giới trẻ ngày nay.

Cố Sơ ngồi bên nhịn cười, hắng giọng: “Hay là hai người đừng nói nữa? Làm con gái chúng ta sợ kia.”

Cả Lục Đông Thâm và Lục Bắc Thần đều bày ra vẻ mặt vô tội.

Còn Hàng Tư thì hơi đỏ mặt lên.

Lục Nam Thâm mím môi cười, nắm chặt tay cô rồi dịch sát lại gần: “Đừng sợ họ, thực ra bây giờ họ đang sợ em đấy.”

Kiểu nói chuyện thì thầm nhưng âm lượng thì hoàn toàn đủ cho người bên cạnh nghe thấy.

Vành tai Hàng Tư càng nóng hơn. Cô rút tay ra đánh anh một cái, Lục Nam Thâm càng dãn mặt ra, cười sảng khoái.

Niên Bách Ngạn khẽ cười, nói, “Nam Thâm nói đúng đấy. Cô bé, bây giờ cô là một người hết sức quan trọng của Lục Môn. Trông họ có vẻ nhẹ nhàng, điềm đạm vậy thôi, thực ra đang phải thận trọng vô cùng, sợ không giữ được chừng mực sẽ khiến cô sợ quá chạy mất.”

Anh ấy nói vừa nói xong, Tố Diệp bèn bấu nhẹ vào cánh tay anh ấy một cái.

Anh ấy quay qua nhìn Tố Diệp. Tố Diệp nháy mắt ra hiệu, vẻ giận lắm mà chưa thể nói được. Anh ấy thấy khó hiểu: Khoan đã, mình nói không ổn chỗ nào chứ?

Trước khi đến, Lục Đông Thâm đã nhiều lần dặn dò rằng anh ấy phải vô tình tiết lộ thông tin cả Lục Môn đều đang vô cùng chào đón Hàng Tư.

Tố Diệp mặc kệ anh ấy luôn.

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn Hàng Tư, kinh ngạc phát hiện sắc mặt của cô đã tái nhợt. Trời đất chứng giám, anh ấy đã làm gì chứ?

Hàng Tư liên tục xua tay với anh ấy, “Không phải, không phải, các anh chị… Em… Em không sợ các anh chị…”

Càng nói càng tệ.

Niên Bách Ngạn cảm giác như có người dùng gậy đánh bộp bộp vào gáy mình, xem ra cô thật sự rất sợ bọn họ.

Tô Diệp khẽ thở dài, bắt chước giọng điệu của Cố Sơ bãn nãy: “Hay là ba người đàn ông trưởng thành các anh đừng nói gì nữa? Chúng ta ăn cái đã.”

Sau đó cô ấy nhìn qua Hàng Tư, cười nói: “Mấy ông anh trai này nói chuyện thẳng đuồn đuột ấy, thật ra là họ sốt ruột quá thôi. Em gái, đừng trách bọn họ.”

“Em không ạ, thật đấy.” Hàng Tư vội vàng giải thích, “Em cảm thấy… mọi người đều rất tốt.”

“Đúng, quan trọng là em cảm thấy tốt.” Tố Diệp mỉm cười nói.

Lục Nam Thâm cười khẽ, hạ giọng nói: “Hàng Hàng, anh trai và anh hai của anh bao gồm cả anh Niên ngồi đối diện đều nổi tiếng là nghiêm túc và nghiêm khắc với người ngoài, nhưng đối với gia đình lại rất tốt, đừng lo lắng.”

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt anh rực lửa, trái tim bỗng chốc như vọt lên tận cổ họng, đập điên cuồng.

***

Khi bắt đầu dùng bữa thực sự, bầu không khí cũng không tệ, Hàng Tư cũng dần dần thả lỏng hơn.

Có lẽ là sợ tạo áp lực quá lớn cho cô, nên mọi người đều chuyển sự chú ý từ cô sang Niên Bách Tiêu. Vợ chồng nhà họ Niên đến đây hôm nay, ngoài việc cổ vũ và hỗ trợ thêm cho nhà họ Lục, còn có một chuyện quan trọng khác.

Liên quan đến Niên Bách Tiêu.

Bình Luận (0)
Comment