Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 406

Cuối mùa xuân năm nay, trời đã trở lạnh hiếm hoi rồi lại còn có một trận mưa lớn, khiến đất tơi xốp hơn nhiều. Lúc đó, Niên Bách Tiêu đang thi đấu ở một thành phố khác, nhưng anh ấy lại gọi điện đến nghĩa trang như thể có thần giao cách cảm. Nghĩa trang thông báo với anh ta rằng mộ của Phương Sênh vẫn ổn, nhưng trận mưa lớn đã làm gãy cành cây, các cạnh sắc của nó đã làm xước bức ảnh trên bia mộ.

Ảnh thờ bị xước xát là chuyện bình thường, vì chúng phải hứng gió đón gió ngoài trời. Những người ở nghĩa trang cũng nói với Niên Bách Tiêu rằng không có gì nghiêm trọng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được gì.

Khi tới thăm Phương Sênh, ba người họ cũng kiểm tra lại tình hình của ngôi mộ. Nó được lát men nên vết xước không quá rõ ràng. Nhưng Niên Bách Tiêu lại có rào cản tâm lý, anh ấy cảm thấy hai vết xước không sâu không nông giống như xương cá mắc kẹt trong cổ họng, khiến anh ấy khó chịu, không thể nuốt xuống hay khạc ra.

Anh ấy dự định thay lại tấm bia mộ.

Thay bia mộ chưa phải là xong. Niên Bách Tiêu định thêm cụm từ “vợ đã mất” lên bia mộ, hiển nhiên là đã quyết định rồi. Tối nay không phải là thảo luận mà là thông báo.

Nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại hợp với tính cách ngông cuồng và bất chấp của Niên Bách Tiêu.

Nhưng Niên Bách Tiêu không cho rằng đây là hành động liều lĩnh, anh ấy chân thành nói: “Em cho mình ba năm, nhưng sau ba năm, em vẫn không thể buông tay cô ấy. Mỗi lần nghĩ đến cô ấy, em đều rất đau lòng và buồn bã. Em muốn cho bản thân một danh phận, cũng là cho mối quan hệ của bọn em một danh phận.”

Danh phận là thứ không có ý nghĩa gì với người đã khuất, nhưng với Niên Bách Tiêu, máu anh ấy sôi lên khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu.

Niên Bách Ngạn không phản bác sự vô lý của anh ấy, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Em thật sự cho rằng danh phận là thứ nói đưa là đưa được sao? Đây không phải là chuyện đùa, cha mẹ cô gái kia đã đồng ý chưa?”

Niên Bách Tiêu và Niên Bá Ngạn trước kia vốn không hòa thuận. Niên Bách Tiêu luôn phản nghịch, Niên Bá Ngạn lại là người nghiêm khắc nên họ thường xuyên tranh cãi rất gay gắt.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Cũng chẳng biết vì những khó khăn mà nhà họ Niên đã trải qua hay chính vì sự ra đi của Phương Sênh.

Niên Bách Tiêu không hề tức giận, thái độ nghiêm túc và chân thành từ đầu tới cuối, “Anh, em không đùa đâu. Đây thực sự là quyết định mà em đã cân nhắc kỹ lưỡng. Em làm vậy không phải vì em cảm thấy có lỗi, mà vì em không thể buông tay cô ấy. Em đã xin phép bố mẹ Phương Sênh rồi.”

Cả phòng ăn chìm vào im lặng.

Lòng Hàng Tư như dậy sóng, cô vô thức nhìn Lục Nam Thâm, tuy rằng vẻ mặt anh không quá sửng sốt, nhưng trong đáy mắt cũng thoáng chút ngỡ ngàng, rõ ràng anh cũng không biết gì giống như cô.

Lục Đông Thâm và Lục Bắc Thần đều không nêu ý kiến, đây là chuyện liên quan đến nhà họ Niên, dù có thân thiết đến đâu họ cũng không tiện xen vào.

Nhưng họ là họ, Hàng Tư thì khác.

Cô lên tiếng, “Niên Bách Tiêu, nếu Phương Sênh ở dưới kia có linh thiêng chắc chắn sẽ không muốn anh làm như vậy, anh phải nhìn về tương lai chứ.”

“Anh đưa cô ấy cùng hướng về tương lai không tốt hay sao?” Niên Bách Tiêu đáp nhẹ tênh, nhưng thái độ thì rất kiên định, “Chuyện này anh đã quyết định rồi, thế nên mọi người không cần khuyên đâu.”

Lòng Hàng Tư rối bời vô số những cảm xúc, nhưng không nói rõ được cụ thể là cảm xúc gì.

Nếu nói là phản đối thì Hàng Tư chắc chắn muốn phản đối. Phương Sênh là bạn tốt của cô và Niên Bách Tiêu cũng vậy. Người chết đã đi rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục hướng về phía trước, cho dù có đau khổ đến mấy rồi cũng có ngày phải buông bỏ.

Nhưng nói không cảm động cũng là nói dối.

Cô cảm động bởi sự nặng tình của Niên Bách Tiêu cũng như sự im lặng của mọi người ở đây. Sự im lặng này cho thấy trong lòng mọi người, đây không phải chuyện đùa, tất cả đều trân trọng Phương Sênh, xem trọng mối quan hệ mà Niên Bách Tiêu đưa ra.

Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới nói: “Nếu gia đình bên kia đồng ý, và em đã suy nghĩ kỹ lưỡng cho quyết định này, vậy thì cứ làm đi. Chị dâu và anh không phản đối.”

Tố Diệp ở bên cạnh mỉm cười, “Bách Tiêu nhà ta trưởng thành thật rồi.”

Niên Bách Tiêu nâng chén, quan sát tỉ mỉ một lượt, đôi mắt ửng đỏ: “Cảm ơn anh chị, cảm ơn mọi người đã làm chứng cho em. Em xin nâng ly mời mọi người!”

***

Vương phủ trở nên cổ kính hơn khi màn đêm buông xuống, ai không biết có thể lầm tưởng rằng mình đã du hành ngược thời gian.

Màn đêm nhuộm màu ngói tráng men, thú bằng đồng mạ vàng treo trên mái hiên chậm rãi tỏa ra hương thơm, không khí trong vườn tràn ngập mùi hương hoa thoang thoảng. Đèn lồng cung điện hình sừng cừu cũng sáng dần lên từng chiếc một, ánh trăng sáng trong khiến người ta chợt ngẩn ngơ.

Trong vườn có một cái hồ.

Hạc cẩm thạch trắng đặt bốn góc ngậm trong miệng một cây nến hoa sen mạ vàng, cũng đang tỏa sáng. Cá dưới ao đang thong thả bơi lội, trên đầu là một cây tử đinh hương cổ thụ to lớn. Nhụy hoa màu tím bị gió thổi xuống nước, cá chép vàng đang đùa giỡn giữa những nhụy hoa.

Hàng Tư thả một chiếc hoa đăng xuống hồ, nước gợn sóng lăn tăn, ánh nến chiếu rọi. Cô nói: “Không phải lễ hội, không ngờ lại có thể chơi hoa đăng.”

Lục Nam Thâm đứng bên cạnh, không nhìn hoa đăng mà chỉ ngắm cô.

Khuôn mặt cô được rọi chiếu bởi ánh sáng từ chân nến mạ vàng, làn da trắng trẻo, hàng mi cong và đôi mắt trong veo như lấp lánh những vì sao.

Tối nay là một tụ tập hiếm hoi của cả gia đình, mọi người vẫn đang trò chuyện bên trong, đám trẻ tíu tít ngoài vườn. Anh dẫn cô ra ngoài thăm vương phủ, nơi này yên tĩnh, tiện nói chuyện.

Thấy cô đã thả xong hoa đăng, Lục Nam Thâm bèn nắm lấy tay cô.

Hàng Tư đan tay mình vào tay anh. Sau khi mười ngón tay nắm chặt, cô muốn kéo anh đi về phía trước nhưng lại bị anh nắm chặt tay, kéo trở về.

Hàng Tư ngã vào trong lòng anh, bị anh ôm chặt. Cô cảm thấy miệng khô khốc trong chốc lát, liếc mắt về phía phòng chính: “Ở nơi đông người…”

Lục Nam Thâm cúi mặt nhìn cô, không chọc ghẹo cô như mọi khi.

Thấy anh có vẻ nghiêm túc, Hàng Tư tò mò, “Có chuyện gì ư?”

Lục Nam Thâm gật đầu.

Hàng Tư từ bỏ ý định đi vòng qua bờ bên kia thả hoa đăng, “Vậy anh nói đi.”

Khi Lục Nam Thâm nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm. Hàng Tư thấy hết, một niềm rung động khó tả lặng lẽ lan tỏa trong đêm, cùng với hương hòa ùa vào trong trái tim cô.

Anh nói, “Hàng Hàng, anh có lý do để kiên quyết muốn em tham gia buổi biểu diễn lần này.”

Hàng Tư biết.

Cô lại liếc vào trong phòng chính.

“Hôm nay không đơn thuần chỉ là một bữa cơm. Nhưng anh nghĩ, em đã hiểu ý nghĩa của buổi tối hôm nay.” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng.

Hàng Tư ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, sự xúc động mới đây thôi còn lan tràn dữ dội, cô sao có thể không hiểu? Nhất là khi hai anh em họ Lục đã nói rõ ràng như vậy.

Cô nói, “Nam Thâm, có những chuyện cứ để thuận theo tự nhiên cũng tốt.”

Không phải cô không yêu anh, càng không phải không muốn sống với anh trọn đời, chỉ là cô rất sợ anh sẽ cầu hôn cô trước mặt đông người. “Đông người” đối với cô không phải bất ngờ mà là khiếp đảm.

Lục Nam Thâm hơi thu tay lại, cô nghiêng người về phía trước, anh gọi tên cô, “Hàng Tư”, gọi đầy đủ cả họ lẫn tên.

Tư thế này rất mờ ám, nhưng ngữ điệu của anh thì rất nghiêm túc.

“Anh muốn cầu hôn với em, rất muốn.” Lục Nam Thâm nhấn mạnh, “Dù trước hay sau buổi biểu diễn đều là thời điểm thích hợp, nhưng em nghĩ vì sao anh không hành động?”

Hàng Tư cảm thấy ánh mắt của anh quá nghiêm túc, cô bỗng dưng thấy căng thẳng. Cô không trả lời, cảm nhận được điều Lục Nam Thâm cần không phải câu trả lời của cô.

Quả nhiên, Lục Nam Thâm lại tiếp tục hỏi: “Anh né tránh buổi biểu diễn, tránh xa người thân và bạn bè, kéo em đến đây, em nghĩ là vì lý do gì?”

Bình Luận (0)
Comment