Trong phòng chính, mấy người lớn không nhàn nhã tán gẫu đủ thứ chuyện cho lắm. Tất cả đều tụ tập trước cửa sổ hóng chuyện, khiến nhân viên cảm thấy kỳ lạ: Hóa ra mấy nhân vật tầm cỡ như thế này cũng rất gần gũi, cũng thích hóng hớt như người bình thường.
Bên ngoài cửa sổ là quang cảnh khu vườn, có một cái hồ ẩn dưới bóng cây. May mắn thay, giờ không phải giữa hè, lá lớn vẫn chưa nhú. Mặc dù hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ thứ gì đó nhờ ánh đèn dưới hồ hắt lên
Lục Bắc Thần một tay chống lên cửa sổ, tạo thành cái bóng, nhìn thấy hết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nói: “Còn chờ đợi gì vậy? Sao mãi chưa có động tĩnh gì.”
Niên Bách Ngạn cười nói, “Nam Thâm thính lắm, bên này chúng ta làm gì nó nghe thấy hết đấy.”
Lục Đông Thâm đứng sững trước cửa sổ, khoanh tay nói: “Lục Nam Thâm, thân là người nhà họ Lục, em đừng lề mề nữa, cầu hôn nhanh gọn đi.”
Ở khoảng cách này, anh ấy tin chắc rằng Lục Nam Thâm có thể nghe rõ.
Tố Diệp và Cố Sơ nhìn nhau cười, ba người đàn ông này bình thường đều tỏ ra là người đàng hoàng, lúc này lại thật sự rất trẻ con. Tưởng Ly cười khẽ, “Anh nghĩ cô Hàng là người ngây ngô sao? Nam Thâm có bất kỳ sơ suất nào, cô bé ấy sẽ chạy ngay lập tức.”
Lục Đông Thâm sững người một lúc rất lâu rồi mới “Hả” một tiếng, quay đầu lại nhìn Tưởng Ly.
Không chỉ anh ấy, ngay cả Niên Bách Ngạn và Lục Bắc Thần cũng có vẻ hơi bất ngờ. Thấy vậy, Tưởng Ly câm nín: “Ba công tử đây không lẽ thật sự cho rằng Nam Thâm chỉ cần mấp máy vài câu là có thể cầu hôn thành công?”
“Chứ còn gì nữa?” Suy nghĩ của Lục Đông Thâm rất thẳng thắn, chính là dùng dao chém một phát cho xong. Hơn nữa, cô gái kia chịu tới đây cùng nó có nghĩa là cô chấp nhận rồi, đúng không?
Lục Bắc Thần nghĩ tới một khả năng, “Kể cả có nói về quà dạm ngõ cũng là bình thường mà phải không?”
Cố Sơ nhướng mày: “Em không nghĩ cô gái ấy sẽ nghĩ tới chuyện đó.”
Tố Diệp phì cười: “Nói mấy người biết đọc tâm lý người khác là khen hơi quá rồi. Nếu ba người mà làm ông mối, chắc chắn sẽ mối đôi nào hỏng đôi ấy.”
Tưởng Ly hoàn toàn đồng ý với lời của Tố Diệp, thở dài: “Nam Thâm cẩn thận cũng có lý. Nếu không, thà cầu hôn ngay lúc biểu diễn trước mặt tất cả mọi người đi cho xong?”
***
Phải, nơi cầu hôn thích hợp nhất chính là buổi biểu diễn.
Hàng Tư đã nghĩ đến cảnh tượng ấy rồi.
Lựa chọn tốt nhất tiếp theo là thực hiện ở sảnh chính trong khi ăn tối, trước mặt mọi người. Xét cho cùng, cầu hôn trong nhà hàng là một trong những màn kinh điển.
Hàng Tư đã nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không bật ra được chữ nào. Sau đó cô mới biết, không phải cổ họng cô bị chặn lại, mà là nhịp tim của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thở được.
Lục Nam Thâm thì thầm: “Nếu anh cầu hôn em trong lúc biểu diễn, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào em, nhiều chuyện thúc giục em, đó sẽ là một áp lực vô hình đối với em, một loại kiểu áp đặt đạo đức. Cho dù em có đồng ý hay không, em cũng sẽ bị thế giới bên ngoài tác động.”
“Tương tự như thế là ở trước mặt gia đình và bạn bè anh”, anh tiếp tục, “Anh quyết tâm cưới em làm vợ, nhưng anh không muốn lợi dụng áp lực bên ngoài để cầu hôn cho xong.”
Hàng Tư mím môi. Anh nói hoàn toàn chính xác, cũng quá thấu hiểu lòng cô.
Rất lâu sau, cô khẽ lên tiếng hỏi, “Thế tức là, anh đang cầu hôn em?”
“Dĩ nhiên chưa tính là cầu hôn.” Lục Nam Thâm cười khẽ, “Hay là em đồng ý luôn đi.”
“Anh đừng mơ.” Vành tai Hàng Tư lại nóng lên.
Lục Nam Thâm mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, ôn nhu, kiên định, sâu thẳm khó dò, nhưng vẻ thâm tình cũng toát lên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh lấy ra chiếc hộp nhung trắng đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi quỳ xuống.
Hóa ra hôm nay anh mặc chỉn chu là để dùng vào khoảnh khắc này.
Những ngọn đèn sàn ẩn xung quanh lúc này từ từ sáng lên, không chói mắt cũng không đột ngột, giống như những vì sao rải rác trên mặt đất. Ánh sáng và bóng tối hòa vào nhau, bọc lấy hương hoa giữa làn gió đêm ấm áp, tăng thêm sự rung động lãng mạn.
“Hàng Hàng, anh nghĩ cách này sẽ hợp với em hơn, không tạo gánh nặng tâm lý cho em, để mọi điều em nghĩ, mọi lời em hứa đều xuất phát từ trái tim.” Lục Nam Thâm ngẩng đầu nhìn cô, “Làm vợ anh được không?”
Hàng Tư biết anh sẽ cầu hôn, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, trái tim cô đập mạnh như con thỏ nhỏ trong vòng tay anh. Cô cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh, sâu đến mức có thể nhấn chìm người ta, anh đang từ từ kéo cô vào trong đó.
Anh nói rất đúng.
Ở đây chỉ có anh và cô.
Giữa một không gian yên tĩnh, không có hàng trăm ánh mắt của người ngoài cuộc, không có những giọng nói thúc giục khiến người ta không thể suy nghĩ, cách cầu hôn đơn giản và trong sáng nhất đã mang đến cho cô đủ không gian.
Nhưng Hàng Tư vẫn cảm thấy áp lực phần nào.
Cô nhìn anh, suy ngẫm về nguồn gốc của cảm giác hồi hộp trong lòng mình, và cô nghĩ nó xuất hiện khi mắt cô chạm mắt anh.
Ánh mắt anh tuy dịu dàng nhưng cũng rất kiên quyết, như thể quyết tâm giành được điều gì đó.
Hàng Tư suy nghĩ một lát, tiến lên nửa bước, cúi đầu nhìn anh: “Kết hôn lúc này ư? Anh có phải là người kết hôn sớm nhất trong nhà họ Lục không?”
Lục Nam Thâm không ngờ cô lại hỏi như vậy, anh ngạc nhiên bật cười, đây là loại suy nghĩ gì vậy? “Vậy là em đồng ý hay là không đồng ý?”
“Em chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi.” Hàng Tư nói.
Lục Nam Thâm không biết nên cười hay khóc, nhưng vẫn trả lời một cách nghiêm túc: “Sớm muộn gì anh cũng phải kết hôn, hơn nữa đằng nào cũng sẽ kết hôn với em, vậy thì làm sớm hơn làm muộn thì có sai không?”
Hàng Tư im lặng há hốc miệng.
Anh nói tiếp, “Chúng ta quen nhau khá lâu rồi, có ai yêu nhau hơn ba năm còn chưa kết hôn không?”
Hàng Tư cũng vẫn lặng im.
Anh tiếp tục, “Quan trọng là, chẳng biết ngày mai và sự cố cái nào sẽ đến trước. Hàng Hàng, những người được sống như chúng ta càng phải biết trân trọng nhau, không phải sao?”
Ánh mắt Hàng Tư buồn đi một chút.
Câu nói cuối cùng như mọc chân, bước sâu vào trái tim cô. Cô nghĩ đến Phương Sênh và Niên Bách Tiêu, trân trọng người trước mắt chính là hạnh phúc lớn nhất.
Bên trong hộp nhung trắng là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Lục Nam Thâm nói: “Anh đã mua chiếc nhẫn này từ ba năm trước, Hàng Hàng, anh vẫn luôn chờ em.”
“Đến hôm nay không muốn đợi tiếp nữa ư?” Hàng Tư khẽ hỏi.
“Phải, không muốn đợi thêm nữa.” Ánh mắt Lục Nam Thâm hừng hực như ngọn đuốc, “Anh không muốn cho em thêm thời gian nữa. Hàng Hàng, hôm nay anh nhất định phải đeo chiếc nhẫn này lên tay em.”
Hơi thở của Hàng Tư lại thiếu ổn định, “Anh… có thật đang cầu hôn không thế?”
“Em hiểu là đang ép hôn cũng được.” Lục Nam Thâm nhìn cô đăm đăm, “Tóm lại, hãy làm vợ anh.”
“Anh… sao trước đây không phát hiện ra anh đen tối như vậy?” Hàng Tư hơi giận, nhưng mặt thì nóng bừng.
Lục Nam Thâm không đợi cô đồng ý hay không đã đứng dậy, Hàng Tư thấy vậy chỉ vào anh hỏi: “Anh định làm gì? Anh cầu hôn xong rồi à?”
Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại bị anh kéo ra sau lưng. Anh ôm cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Chưa xong, nên đứng dậy để tiếp tục.”
“Còn có kiểu nửa chừng đổi phong cách hả?”
Lục Nam Thâm cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên má cô, nửa đùa nửa thật, “Vậy phải làm sao? Em đã nói anh tệ rồi mà.” Dứt lời, anh hôn cô.
Hôn chỉ là màn dạo đầu, ngay sau đó anh chuyển qua cắn môi cô. Cô kêu đau, kháng nghị, không ngờ càng tiện cho anh đột nhập sâu hơn.
Một người không đứng đắn, đến nụ hôn cũng lưu manh, cuối cùng nó hóa thành một sự quấn quýt, triền miên.
Trong lúc ngơ ngẩn, Hàng Tư cảm thấy lành lạnh trên ngón tay.
Chiếc nhẫn bị đeo vào.
Quả nhiên là… người lưu manh.
Đôi môi Lục Nam Thâm trượt qua vành tai cô, anh lẩm bẩm, “Làm vợ anh nhé, Hàng Hàng.”
“Đã đeo nhẫn vào rồi.” Hàng Tư sát lại gần anh, thừa cơ cắn lên cổ anh, “Cưỡng chế thì có.”
Ánh mắt Lục Nam Thâm tối đi một chút, anh cười khẽ, tranh thủ ôm cô chặt hơn, “Hãy nói được đi.”
Hàng Tư đã thật sự được mở rộng tầm mắt về vô liêm sỉ của người này. Cô đẩy anh ra, nhưng không được vì anh đang ôm rất chặt. Anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, nụ cười đong đầy trong ánh mắt, vẻ mặt vô tội, chờ đợi câu trả lời của cô.
Người này thật là.
Hàng Tư cố nhịn cười. Lưu manh thật đấy, nhưng cũng khiến người ta cảm động vô cùng.
“Được.” Cô khẽ đáp.
Sau khi trả lời từ này, cô cảm thấy xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Rất ngọt ngào, lại hơi ngứa ngáy.
Cái ngọt ngào ấy lan dần vào trong đôi mắt Lục Nam Thâm. Anh bật cười, đôi mắt phản chiếu bóng hình của Hàng Tư.
Bên phía phòng chính.
Lục Bắc Thần đã chống tay đến ê ẩm, cuối cùng cũng thở phào một hơi, có vẻ như đã xong xuôi rồi.
Cố Sơ và Tưởng Ly đều rất vui, nhà họ Lục lại có thêm thành viên mới.
Niên Bách Tiêu chép miệng: “Để tên Lục Nam Thâm được lên mặt rồi.”
Niên Bách Ngạn chúc mừng trước, “Chúc mừng nhà họ Lục, sắp được tổ chức chuyện hỉ rồi.”
Lục Đông Thâm cười tươi ra mặt: Thằng nhóc này được lắm.
Tố Diệp cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chưa quay vào ngay.
Bên kia cửa sổ, Lục Nam Thâm nắm tay Hàng Tư đi về phía phòng chính. Nơi này rất náo nhiệt, xem ra bọn họ sẽ vui chơi cả đêm.
“Em cảm thấy…”
Những người khác quay đầu nhìn Tố Diệp.
Lúc Tố Diệp nói những lời này, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Nam Thâm ngoài cửa sổ. Cô ấy hơi do dự một chút rồi quay đầu lại, mỉm cười với mọi người trong phòng: “Nam Thâm đã lớn rồi.”
“Đến tuổi lấy vợ rồi, cũng phải khôn lớn, trưởng thành chứ.” Lục Đông Thâm cười.
Tố Diệp mỉm cười.
Phải, đã là người sắp lấy vợ rồi.
Khôn lớn rồi.
Cũng trưởng thành rồi.
[Kết thúc]