Trong lúc Hàn Khải và Liệt ngồi trong sơn động dùng món thịt thỏ với tâm trạng ‘ký lai chi tắc an chi’(1) thì Mã Duyệt lại suýt chút nữa phát điên vì không thể gọi cho Hàn Khải được.
Hắn vốn định gọi đến dặn dò Hàn Khải không được lộn xộn, đến tối về sẽ dẫn cậu đến một nơi. Nhưng trong điện thoại chỉ có giọng nữ lạnh như băng truyền ra ‘Xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi tạm thời không liên lạc được’, nỗi bất an trong lòng Mã Duyệt dần dần lan ra. Hắn triệu hồi Liệt, nhưng chỉ có thể cảm nhận được một ít linh lực vô cùng mỏng manh.
Mã Duyệt xin nghỉ không chút do dự, lần theo dòng linh lực, đi đến một con hẻm nhỏ gần công ty.
Mã Duyệt nhíu mày, mặc dù không nhận ra cái gì, nhưng trong hẻm vẫn còn lại một ít tử khí, tại sao linh lực của Liệt lại phát ra từ nơi này?
Hắn cẩn thận tìm quanh, nhất định phải tìm ra được trước khi dòng linh lực ở đây biến mất.
Trong lòng Mã Duyệt hiểu rõ, Hàn Khải nhất định đã xảy ra chuyện. Mà hắn cũng cảm nhận được, nguồn linh lực của Liệt đang dần yếu đi.
Cuối cùng, hắn tìm được một cái lông vũ trắng được kẹp trong một xấp thùng các-tông.
Lúc lông vũ rơi lên tay Mã Duyệt, nó lập tức hoá thành một mảnh giấy, trên đó viết hai chữ: ‘Ôn Dĩnh.’
Mã Duyệt vươn tay đốt mảnh giấy, lửa giận cũng được nhóm lên từ đó.
Hắn vội vàng gọi cho số điện thoại quen thuộc: “Chú Nguyên, con là Mã Duyệt, Hàn Khải bị Cố Diệc Thành bắt đi rồi, con nghĩ đã đến lúc chúng ta phải hành động.”
Người bên kia điện thoại không biết nói gì đó, sắc mặt Mã Duyệt trầm xuống: “Con mặc kệ, nếu như Hàn Khải có chuyện gì, con nhất định sẽ đánh cho hắn ta hồn phi phách tán.”
Nói xong, Mã Duyệt cúp điện thoại, dùng dịch chuyển tức thời trở về nhà.
Hắn kéo một cái rương da cũ kỹ từ dưới giường ra, mở rương, bên trong là một chiếc áo khoác dài màu đen.
Đây là thứ hắn lấy được lúc thành công vượt qua kỳ khảo hạch Chu Tước, nghe cha hắn nói, bộ quần áo này được chế tạo bằng vật liệu và phương pháp đặc biệt, với người của Mã gia, nó có tác dụng bảo vệ linh hồn, Mã Duyệt chưa từng sử dụng lần nào, hắn cũng không biết rốt cuộc có tác dụng bao nhiêu, nhưng lúc này đây, trực giác của Mã Duyệt cho biết, hắn muốn mang theo tất cả mọi thứ có thể dùng.
Lúc Mã Duyệt thu dọn đồ đạc, đột nhiên hắn cảm thấy không khí chung quanh thay đổi, nhưng hắn không ngẩng đầu lên, mà chỉ tiếp tục làm việc trên tay mình.
“Duyệt, đừng kích động.” Mã Nguyên nhíu mày nhìn hắn.
“Đây không phải là kích động, con nhất định phải tìm được Hàn Khải, mang cậu ấy về.”
“Con bây giờ không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Lẽ nào cứ ngồi đây chờ hắn hoàn thành cấm chú?”
“…”
Mặc xong quần áo, Mã Duyệt cầm cái rương đen nhỏ trong tay đi lướt qua Mã Nguyên, lúc định đưa tay mở cửa thì bị ngăn lại.
“Cha.” Mã Duyệt cung kính lễ phép, với người cha này, hắn cảm thấy rất phức tạp, nhưng bây giờ, hắn cũng tôn kính ông, tôn kính ông vì đã làm tất cả mọi thứ cho Mã gia.
“Cũng may cha về đúng lúc.” Mã Thần vừa bước đến nhận lấy rương da trên tay Mã Duyệt, vừa kéo hắn đến bên salon, Mã Duyệt cứng người, nhưng không hất tay ông ra, đi theo Mã Thần đến salon rồi ngồi xuống.
“Trước khi đi cứu người, hãy xem cái này đã.” Mã Thần đưa hết tất cả mọi thứ trên tay mình cho Mã Duyệt.
Mã Duyệt có chút nghi ngờ nhận lấy, lật xem từng trang từng trang, sự nghi ngờ trong mắt chẳng những không giảm, mà ngày càng nhiều hơn.
“Những thứ này là…”
“Là chú ngữ của anh con, chỉ là một phần.”
“Con chưa từng thấy.”
“Dĩ nhiên rồi, đây là một phần, là cấm chú.”
Mã Duyệt vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cha mình, anh hắn nghiên cứu cấm chú.
Mã Thần chậm rãi nói: “Lúc nghiên cứu những thứ này, anh con cũng nói cho cha biết, thật ra mục đích chính của nó là tìm ra cách phá giải cấm chú mà không gây ra thương tổn lớn, con có thể thấy, những cấm chú này đại đa số đều được lưu truyền từ trước đây. Nhưng mấy hôm nay, lúc cha soạn lại, cha phát hiện ra, ở giữa hình như có 10 trang chép lại những cấm chú đã thất truyền.”
“Đó là… cấm chú…”
“Trong quá trình nghiên cứu chú ngữ, Tiểu Thiên đều phân loại ra, con xem lại từ đầu đến cuối mới có thể đoán được.”
Mã Duyệt vội vàng sắp xếp lại tài liệu trong tay theo số thứ tự được đánh dấu phía trên, nhíu mày: “Là loại… hồi sinh?”
“Có thể nói như vậy, đáng tiếc là lúc cha lấy được thì không còn đầy đủ nữa, cho nên cũng không dám khẳng định. Nhưng cha nhớ anh con từng nói, thứ mà nó nghiên cứu thật lâu trước đây là cấm chú, có tên là tử vong cấm chú. Bởi vì cách thi chú quá tàn ác nên vốn không thể thực hiện, vì vậy nó cũng rất chú ý đến cách phá giải, hơn nữa trong quá trình nghiên cứu, nó còn phát hiện một vài chỗ thiếu sót của chú ngữ này, đồng thời cải thiện một chút.”
“Nhưng trong tài liệu này cũng không giải thích hết tử vong cấm chú.”
“Vậy phần bị đánh cắp rất có thể là chính là phần đó.” Mã Thần gật đầu, “Lúc trước rất có thể là người lẩn trốn trong Mã gia phát hiện ra cái này, cho nên mới có những chuyện sau này. Nhưng cha không rõ, nếu hắn ta muốn dùng kết quả nghiên cứu của Tiểu Thiên, thế tại sao không mang Tiểu Thiên theo, mà lại chọn cách giết nó lấy đi hồn phách và thể xác?”
Mã Duyệt không khỏi có chút ủ rũ: “Như vậy thì chúng ta vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể, chú ngữ bị anh con cải thiện nhất định là chênh lệch rất xa so với bản cũ.”
Mã Duyệt không thể không thừa nhận tài năng của Mã Thiên, ví dụ như chính hắn, căn bản ngay cả cái tên tử vong cấm chú hắn cũng chưa từng nghe qua.
Thanh âm của Mã Nguyên bất chợt vang lên: “Em cảm thấy, có một người có lẽ biết nhiều hơn chúng ta.”
“Ai?”
“Bạch Thập Tam.”
Ánh mắt Mã Duyệt sáng lên, phải rồi, mảnh giấy có cấm chú là do Bạch Thập Tam đưa, nói không chừng…
Hắn vội vàng chuẩn bị dùng phương tiện liên lạc với Thanh.
“Không cần làm phiền, ta ở ngoài cửa.”
Bên tai Mã Duyệt truyền đến một giọng nói, hắn có chút kỳ quái hỏi: “Vì sao không vào.”
“Bảo cha ngươi thu hồi kết giới đi, không thì ta vào bằng cách nào.” Bạch Thập Tam tức giận nói.
Mã Duyệt chuyển lời, có chút ngạc nhiên nhìn cha mình. Kết giới do cha bố trí, ngay cả Bạch Thập Tam cũng không qua được.
Mã Thần vươn tay thu hồi kết giới, Bạch Thập Tam lập tức xuất hiện trong phòng.
Bạch Thập Tam lần này trông có chút khác so với Bạch Thập Tam lần trước, dùng lời nói rõ thì chính là trước đây ông ta mặc âu phục trắng đi gặp bọn họ, còn lần này chính là ‘đồng phục’, tuy cũng màu trắng, nhưng bộ quần áo này hẳn là dành cho câu hồn sứ giả.
Nếu Hàn Khải có ở đây, cậu nhất định sẽ nói, bộ quần áo cổ trang này khá hợp với Bạch Thập Tam.
Mã Duyệt nghĩ tới đó, cong cong khoé miệng mỉm cười.
Lúc này Bạch Thập Tam hiển nhiên không chú ý đến phản ứng kỳ lạ của Mã Duyệt, không hề khách sáo nói: “Lần này ta tới để đại diện cho Địa tạng vương.”
“Nói cách khác, ông ta đã nghĩ ra cách sử dụng chúng tôi như thế nào?” Mã Nguyên giễu cợt nói.
Bạch Thập Tam trợn mắt liếc nhìn, không để ý nữa, nói với Mã Thần: “Ta đã báo lại cho ngài ấy, bây giờ các ngươi có vấn đề gì đều có thể hỏi, nếu biết ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
“Trên tay ông có bao nhiêu tư liệu liên quan đến cấm chú.” Mã Duyệt nhận được ánh mắt của cha mình, bắt đầu đặt câu hỏi, hắn cố ý không nói đến tử vong cấm chú.
Bạch Thập Tam nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu: “Nếu các ngươi vẫn chưa tin ta, vậy rất khó xây dựng quan hệ hợp tác. Nếu cái mà ngươi muốn hỏi là tử vong cấm chú, như vậy tư liệu trên tay bọn ta thật sự có nhiều hơn một chút so với các ngươi, cái hơn này phải tập hợp tất cả người tài tìm vài chục năm mới nghiên cứu ra.”
Mã Nguyên rất muốn nói “chắc là linh hồn quỷ dị”, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của anh hai, Mã Nguyên nuốt những lời đó xuống.
Bạch Thập Tam nói tiếp: “Cái gọi là tử vong cấm chú thật ra cuối cùng không phải chết đi, mà là sống lại sau khi chết đi, trước mắt theo ta biết, điều kiện phát động cấm chú này là phải có máu của chín người đàn ông sinh ra vào âm thời, mạng của 9 người phụ nữ âm thời, 9 hồn phách âm thời, và một người đàn ông sinh ra vào ngày phá nhật. Nếu như sinh ra vào tam phá nhật(2) thì tốt hơn, nhưng lần tam phá nhật tiếp theo là vào năm 2033, chỉ sợ hắn ta không chờ lâu được như vậy. 27 người kia hẳn là phải chết.”
“Chờ chút, không phải là 28 sao?” Mã Nguyên ngắt lời.
“Phải, ngươi học toán không tệ,” Bạch Thập Tam chế giễu nhìn Mã Nguyên, “Người cuối cùng không chết về thân thể, mà chết ở linh hồn. Căn cứ vào suy đoán của bọn ta, chắc là sẽ bị… bổ sung.”
Mã Duyệt nhíu mày: “Ý của ông là, 27 người đầu là điều kiện phát động cấm chú, người cuối cùng bổ sung là kết quả phát động.”
“Không sai.”
Sắc mặt Mã Thần có chút tái nhợt: “Cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc trước hắn ta muốn giết Tiểu Thiên.”
Một cơ hội hiếm có để giết Mã Thiên, Cố Diệc Thành đương nhiên nắm bắt, không chết sẽ không thể tái sinh.
“Vậy hiệu quả cuối cùng cũng cấm chú là gì?”
Bạch Thập Tam lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng bọn ta gần như có thể xác định là Cố Diệc Thành muốn dùng tử vong cấm chú để hồn phách của anh ngươi sống lại, bằng cơ thể của Hàn Khải.”
Mã Duyệt run lên, linh hồn của Hàn Khải… sẽ được linh hồn của anh hai thay thế.
“Căn cứ theo tính toán của bọn ta, Cố Diệc Thành bây giờ vẫn còn thiếu khoảng ba bốn hồn phách, đến khi thu thập đủ hồn phách, rất có khả năng là đến thứ tư hắn ta sẽ khởi động cấm chú, bởi vì trong vòng nửa năm này, chỉ có ngày đó là thời điểm thích hợp nhất, tà khí rất nặng.”
Trong lòng Mã Duyệt rối như tơ, ngồi trên salon không nói lời nào.
Mã Thần nhìn Mã Duyệt, mặc dù trong lòng ông cũng rối loạn hơn một nửa, nhưng vẫn còn thắc mắc: “Tại sao các người muốn hợp tác với chúng tôi, rốt cuộc Cố Diệc Thành có lai lịch gì? Còn nữa, được gọi về… Tiểu Thiên, có phải sẽ…”
Mã Thần cảm giác như mình không nên nói ra hai chữ ‘con rối’.
Bạch Thập Tam không trả lời ngay, mà giống như đang suy nghĩ nên nói thế nào.
Trong phòng đột nhiên lặng im.
Qua thật lâu, Bạch Thập Tam mói khẽ thở dài: “Cố Diệc Thành, với các ngươi mà nói, thật ra hắn ta là sư đệ của Địa tạng vương đại nhân.”
Cả ba người đều sửng sốt, tình hình gì đây?
“Ngoại trừ những thành viên quan trọng của địa phủ thì những người khác không biết việc này, thay thế Địa tạng vương cũng như loài người nhường ngôi. Địa tạng vương sẽ thu nhận hai người đệ tử, chọn ra người có linh hồn ưu tú nhất, nhưng phải được họ đồng ý thì mới có thể nhận đệ tử. Lúc đầu cũng không có gì không ổn, Địa tạng vương rất hài lòng với họ, tình cảm của hai người cũng tương đối tốt, nhưng thời gian chậm rãi trôi, bắt đầu xuất hiện một vài thay đổi. Cố Diệc Thành trở nên chấp nhất với ngôi vị Địa tạng vương, đương nhiên hắn không làm ra hành động gì trái với quy định, nhưng Địa tạng vương nói người có chấp niệm quá sâu sẽ thành hoạ, cho nên chọn Địa tạng vương đương nhiệm, từ bỏ Cố Diệc Thành. Kể từ khi Địa tạng vương nhận vị, Cố Diệc Thành lập tức rời khỏi địa phủ. Bọn ta phái rất nhiều người đi tìm, và hắn ta đã biến mất hơn trăm năm.”
“Ngay khi bọn ta cho rằng có lẽ hắn ta đã chán cuộc sống nơi địa phủ, muốn đổi nơi tu luyện thì Mã gia lại xuất hiện chuyện ác quỷ khiến bọn ta cảm thấy có chút lo lắng, mấy năm nay đều điều tra cẩn thận xung quanh. Mãi cho đến khi nghe thấy Mã Duyệt nói ra cái tên này, bọn ta mới có thể xác định hoá ra người vẫn tìm phiền toái ở địa phủ từ mấy năm nay chính là Cố Diệc Thành. Hắn ta biến mất hơn trăm năm chắc là để tu luyện, chỉ tiếc là, bây giờ bọn ta ai cũng không biết năng lực của hắn đã đến trình độ nào.”
Bạch Thập Tam nhíu mày, thật ra Địa tạng vương cũng vô cùng lo lắng, nhưng ngài ấy không thể chạy tới chạy lui hai cõi như câu hồn sứ giả, Địa tạng vương chỉ có thể chờ ở địa phủ, chỉ cần một ngày bỏ đi, ác quỷ bị giam giữ trong địa phủ không có ai canh giữ, nếu có ngày những ác quỷ kia trốn ra, không chỉ địa phủ mang hoạ, mà ngay cả trần gian cũng sẽ biến thành địa ngục.
Thật ra, nếu có thể, Bạch Thập Tam cảm thấy Địa tạng vương sẽ vô cùng tình nguyện nhường vị trí của mình lại cho Cố Diệc Thành, lấy sự thấu hiểu của Bạch Thập Tam với Địa tạng vương thì ngài ấy vốn không phải là người trọng danh vọng, vì cái danh hiệu này, phải gánh trách nhiệm, trả giá và cố gắng, vượt xa rất nhiều so với tưởng tượng của người khác. Nhưng vì Cố Diệc Thành quá cố chấp phải tranh được vị trí này, nên trái lại không có được nó.
Có rất nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy.
—
Chú thích
(1) Ký lai chi tắc an chi: 既来之则安之-ý chỉ nếu việc đã định sẵn sẽ đến thì cứ an vị mà chờ)
(2) Tam phá nhật: 三破日-Tam phá nhật là chu kỳ tuần hoàn 60 của năm (theo thiên can địa chi). Thiên can “Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý”, địa chi là “Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thin, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi”. Chữ thứ nhất trong Thiên can là “Giáp” sẽ tổ hợp với chữ thứ nhất trong địa chi là “Tí” rồi tiếp tục tổ hợp theo thứ tự thành Ất Sửu, Bính Dần,… Quý Hợi. Sau 60 lần sẽ quay trở lại một vòng tuần hoàn mới.