Tử Vong Cấm Chú

Chương 26

“Các người muốn hợp tác thế nào.” Sau bầu không khí yên lặng, Mã Thần mở miệng nói.

Cố Diệc Thành này thật sự quá nguy hiểm, Mã Thần không hề có chút nghi ngờ nào, nếu như hắn ta không có được thứ mình muốn, nói không chừng sẽ quyết định huỷ diệt tất cả.

Đương nhiên, bao gồm cả hồn phách của Mã Thiên.

Lúc này, trong lòng ba người Mã gia đều rất mâu thuẫn, tình cảm nói cho họ biết họ rất muốn thấy một Mã Thiên còn sống xuất hiện trước mắt mình, nhưng lí trí nói cho bọn họ biết rằng, đây là không thể, nếu là cấm chú, vậy có thành công thì Mã Thiên cũng chỉ là con rối của Cố Diệc Thành. Đến khi đó, nếu muốn tự tay tiêu diệt hắn ta, e rằng càng khó thực hiện, cho nên sau một hồi tính toán, dĩ nhiên phá huỷ cấm chú trước khi nó được khởi động là điều tốt nhất.

Bạch Thập Tam cũng im lặng, bọn họ biết quá ít về cấm chú, hiệu quả cụ thể cũng không rõ ràng, càng không cần phải nói đến cách phá giải.

“Chỉ có thể chia nhau ra hành động trước, cố gắng tìm ra nơi ẩn thân của hắn ta, nhưng không nên rút dây động rừng, mấy người chúng ta phải hợp lực lại mới có thể đánh bại hắn ta, chỉ cần giải quyết xong Cố Diệc Thành, những thức khác đều không đáng.”

Mã Duyệt nhìn Mã Thần và Mã Nguyên, ba người buộc lòng phải gật đầu, bây giờ xem ra cũng không có cách nào tốt hơn.

Thời gian từ từ trôi qua, trong vòng hai ngày ngắn ngủi này, lại mất đi thêm ba hồn phách, xem ra hành động của Cố Diệc Thành đang tăng nhanh.

Cặp mày nhíu chặt của Mã Duyệt vẫn chưa giãn ra.

Thời gian kéo dài càng lâu, Hàn Khải sẽ càng nguy hiểm.

Mã Duyệt chưa từng có cảm giác hoảng sợ như thế, loại cảm giác bất lực không nắm được gì trong tay khiến hắn cảm thấy khó thở, mà ở thời điểm như vậy, số lần nhớ tới Hàn Khải càng ngày càng nhiếu.

“Cha, không thể tiếp tục như vậy, nếu như không nhanh chóng tìm được Hàn Khải và Liệt, con lo là…”

“Cha hiểu.” Mã Thần nhíu mày, “Mã Duyệt, có phải con giao ngọc hộ thân cho Hàn Khải rồi không?”

“Ngài… sao ngài biết?”

“Vậy muốn tìm được cậu ấy, bây giờ chỉ có thể dựa vào con.”

Mã Duyệt nặng nề gật đầu: “Xin ngài nói cho con biết phải làm sao.”

Mặc kệ ra sao, nhất định phải tìm được Hàn Khải.

Mã Thần đứng giữa phòng khách dùng phù chú khác vẽ ra một vòng tròn, gọi Mã Duyệt vào ngồi xếp bằng ở giữa vòng.

“Bỏ hết tất cả tạp niệm của con, âm thầm đọc chú ngữ, không phải là đi tìm Hàn Khải, mà là dùng ý niệm của con để tìm ra vị trí của ngọc hộ thân.”

Mã Duyệt hiểu được, gật đầu với Mã Thần, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú.

Thật ra Mã Thần và Mã Nguyên đã từng thử cách này, nhưng bọn họ đều không phải chủ nhân của ngọc thạch, hơn nữa bên kia nhất định sẽ bố trí kết giới, cho nên không có kết quả gì. Mã Thần cũng không hi vọng Mã Duyệt có thể tìm ra gì, nhưng nếu không cho con trai mình thử một chút, không cho phép Mã Duyệt làm vài chuyện, e rằng nó sẽ sớm nổi điên.

Mã Thần ra hiệu cho Mã nguyên ở lại canh chừng Mã Duyệt, còn ông thì ra ngoài tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác.

Lúc đầu Mã Duyệt vẫn không thể nào yên tâm, cứ phiền não bất an, nhưng chính bản thân hắn hiểu rất rõ, nếu tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, vì vậy hắn bắt đầu chậm rãi điều chỉnh bản thân mình.

Mã Duyệt không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xung quanh vẫn tối om, và vẫn không có câu trả lời, Mã Duyệt tiếp tục dìm mình trong bóng tối đó, thậm chí hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, phạm vi tìm kiếm của mình đang từ từ mở rộng.

“Duyệt, tỉnh lại, không nên miễn cưỡng, nếu như tiêu hao hết linh lực, khôi phục lại sẽ rất phiền toái.”

Mã Nguyên ở bên cạnh nhìn Mã Duyệt vẫn chưa hồi thần, bắt đầu có chút lo lắng, buộc lòng phải truyền âm gọi tỉnh Mã Duyệt.

Mã Duyệt từ từ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Mã Nguyên, nở một nụ cười thật tươi: “Chú Nguyên, con biết bọn họ ở đâu rồi.”

Đúng lúc này, Mã Thần đi ra ngoài điều tra dẫn theo Bạch Thập Tam trở về nhà Mã Duyệt, sắc mặt Mã Thần hết sức khó coi. Mã Nguyên nhịn không được, hỏi: “Anh hai, sao vậy?”

“Vừa nãy lại mất thêm một hồn phách.”

Cả bốn người đều nhận thức được chuyện này có ý nghĩa gì, vì vậy không hỏi kết quả tìm kiếm của Mã Duyệt, chỉ lập tức dùng dịch chuyển tức thời đi theo Mã Duyệt.

Cảm ứng ngọc thạch truyền tới rất yếu ớt, nhưng Mã Duyệt có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của bọn họ, sau một hồi dịch chuyển tức thời, bốn người vào trong một rừng cây.

“Lần trước con đuổi theo Ôn Dĩnh đến đây, không ngờ đây lại thật sự là ‘đại bản doanh’ của bọn họ.” Mã Duyệt có chút hối hận, nếu đến đây kiểm tra sớm một chút thì tốt rồi, thảo nào người xưa có nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Mã Duyệt không tin Ôn Dĩnh sẽ dẫn mình tới nơi ở của họ, cho nên kể từ lúc bắt đầu, cánh rừng này là điểm mù trong phạm vi lục soát của họ.

Bạch Thập Tam đi xung quanh quan sát.

“Kết giới rất lợi hại.”

Mã Thần vươn tay ra cảm nhận một chút, sắc mặt dần dần trầm xuống.

“Cùng lên đi, không có thời gian. Kết giới đang yếu dần.”

Yếu dần, có nghĩa gì? Nếu không phải mạng sống của chủ nhân kết giới tan biến, thì chính là… hắn rút hết linh lực chống đỡ kết giới để làm chuyện khác.

Làm chuyện gì?

Bốn người nhìn nhau một chút, sử dụng linh lực lớn nhất chuẩn bị phá huỷ kết giới.

Đúng lúc đó, kết giới đột nhiên biến mất, Mã Thần cảm nhận một chút: “Hướng Tây.”

Bốn người lấy tốc độ nhanh nhất di chuyển sang hướng Tây, Mã Thần truyền âm với bọn họ: “Kết giới không biến mất, mà là thu nhỏ lại, chỉ có thể cảm nhận được ở hướng Tây, vị trí cụ thể vẫn chưa biết, Mã Duyệt, còn con, còn cảm ứng được vị trí của ngọc thạch không?”

Mã Duyệt gật đầu: “Có thể, sau khi đến nơi này lại cảm giác rõ ràng hơn.”

“Con dẫn đường đi.”

Không nói thêm gì, bốn người dùng tốc độ nhanh nhất đến hồ nước nhỏ giữa rừng cây.

Bên hồ có một người đàn ông mặc quần áo đen, một luồng sáng màu đen đang vây lấy hắn ta và người bên cạnh, tâm trạng Mã Duyệt chùng xuống.

Những người đó hắn đều biết.

Ôn Dĩnh, Cố Diệc Thành, và cả… Hàn Khải.

Liệt đâu?

Mã Duyệt không biết được, trước khi bọn họ đến nơi, Liệt đã đấu một trận với Cố Diệc Thành.

Nhưng mà…

Mã Duyệt gọi mọi chút, một luồng hồng quang xuất hiện trước mặt hắn, chậm rãi ngưng tự thành hình.

Mã Duyệt nhìn Liệt ở trước mắt, ngây ngẩn cả người.

Liệt hiện nguyên hình Chu Tước, nhưng trên người của nó bị một sợi dây thừng đen trói lại, không thể cử động.

Mã Duyệt không biết lai lịch của sợi dây thừng đen đó, nhưng vẻ mặt Mã Thần và Mã Nguyên lại biến sắc.

Cố Diệc Thành này… rốt cuộc đã trộm đi bao nhiêu thứ Thiên nhi nghiên cứu?

Đây chính là phép thuật Mã Thiên lúc mười tuổi đã dùng để trói Huyền Vũ.

Mà Hàn Khải đứng trong luồng sáng trên mặt đất bên cạnh ao hình như đã mất ý thức.

Mã Duyệt vô cùng hoảng sợ.

Cậu ấy… sẽ không…

“Không có, Hàn Khải còn sống.” Giống như đoán được suy nghĩ của Mã Duyệt, Bạch Thập Tam nói.

Nhưng Mã Duyệt vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm vì những lời này, hắn nghĩ, nếu không cứu Hàn Khải ra, cậu rất có thể bị giết chết ngay lập tức.

Cố Diệc Thành nhìn bốn người trước mắt, mỉm cười: “Tôi đã đánh giá thấp các người, không ngờ các người có thể tìm đến nơi này.”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Mã Thần bước lên trước, vòng hai tay ra sau lưng.

“Tôi cứ tưởng rằng các người đã biết hết rồi.”

“Trả Thiên nhi lại cho tôi.”

“Có thể, chỉ cần các người ngoan ngoãn chờ nửa tiếng bất động.”

“Cậu nằm mơ.”

Mã Thần thủ thế một tay sau lưng, Bạch Thập Tam và Mã Nguyên bắt đầu tấn công Cố Diệc Thành trước, Cố Diệc Thành chậm rãi lùi về sau từng bước, Ôn Dĩnh đối phó với Bạch Thập Tam, cô gái này không phải đối thủ của BạchThập Tam, nhưng lại liều mạng, hoàn toàn bất chấp bản thân mình sẽ nhận lấy kiểu chú ngữ gì, cô chỉ liên tục sử dụng những phép thuật mạnh nhất, trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Thập Tam vẫn chưa chiếm được thế thượng phong.

Mã Thần và Mã Nguyên lập tức đến bên Cố Diệc Thành. Lúc đó họ mới phát hiện Ôn Dĩnh chủ động rời khỏi vòng sáng màu đen, mà đối mặt với Cố Diệc Thành bên trong vòng đen đó, Mã Thần và Mã nguyên đều bó tay.

“Các người không muốn gặp Mã Thiên sao?” Cố Diệc Thành cười một tiếng, vung tay lên.

Bên trong hồ dần dần nâng lên một vòng sáng màu lam nhạt, thứ được vòng sáng bao quanh là một quả cầu màu sương trắng lớn bằng nắm tay.

Sắc mặt ba người của Mã gia trầm xuống, lửa giận trong lòng được châm lên.

Người này lại có thể giam cầm hồn phách của Mã Thiên dưới đáy hồ.

Cố Diệc Thành không để ý đến ba người họ, hai tay kết ấn, bắt đầu đọc chú ngữ.

Ánh sáng bao quanh hồn phách ngày càng nhiều.

“Anh hai, việc đã đến nước này, anh còn chưa định giải phong ấn cho Duyệt sao?”

“Câm miệng.”

“Anh hai.”

Ba người Mã gia đứng không xa, lực chú ý của Mã Duyệt vẫn luôn ở trên người Hàn Khải, đến lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

“Phong ấn gì?” Mã Duyệt thắc mắc nhìn hai người.

“Duyệt, con…”

“Anh bảo em câm miệng.” Mã Thần tức giận nhìn chằm chằm Mã Nguyên.

“Anh hai, em biết anh lo lắng cái gì, nhưng bây giờ thực lực của chúng ta vốn không xê dịch được Cố Diệc Thành, chỉ có thể hi vọng vào Duyệt.”

“Anh hai, em tin Duyệt có thể khống chế mình. Anh hai… xin anh. Anh cũng không muốn nhìn thấy Thiên nhi bị người khác giật dây đúng không?”

Trong mắt mã Thần loé lên tia đau xót.

“Mã Duyệt, con qua đây.” Sắc mặt Mã Thần nặng nề: “Cha muốn con thề, sau này mặc kệ là có xảy ra chuyện gì, sống là người Mã gia, chết là ma Mã gia, tuyệt đối không được làm ra bất kì chuyện gì trái ngược với di huấn của Mã gia.”

“Cha…” Mã Duyệt có chút bối tối, vậy là sao?

“Mau thề!”

“Con thề, con tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện gì trái ngược với di huấn của Mã gia.”

Mã Thần nhìn Mã Duyệt, cắn một đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ ra một hình vẽ lên trán Mã Duyệt.

“Phong ma thần chú, giải!”

Mã Duyệt đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình đang chảy một nguồn linh lực không biết tên, theo trực giác hắn cảm thấy có chút nguy hiểm, tiếp đó trong đầu Mã Duyệt thoáng hiện lên những mảnh kí ức vụn vặt, hắn không biết là thuộc về ai, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng người sở hữu kí ức rất đau khổ.

“Mã Duyệt, ổn định tinh thần, nếu như con không thể thuần phục nó, tâm trí của con cũng sẽ bị nó chiếm giữ, đến lúc đó, không ai có thể cứu được Hàn Khải.”

Hàn Khải… Hàn Khải… Đúng vậy, trách nhiệm của hắn, uỷ thác của hắn vẫn chưa hoàn thành.

Dây buộc tóc của Mã Duyệt đã sớm rơi xuống, mái tóc dài tự do trở nên dài hơn, cảm giác khô nóng trong cơ thể dần dần lắng xuống, Mã Duyệt chậm rãi buông bàn tay đang che đầu xuống.

“Đây là, chuyện gì xảy ra?” Mã Duyệt khó hiểu nhìn mái tóc mình đột nhiên biến dài.

Mã Thần và Mã Nguyên liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Mã Duyệt không đánh mất chính mình.

“Việc này quay về sẽ giải thích với con, trước hết chúng ta phải giải quyết Cố Diệc Thành.”

Mã Duyệt gật đầu, nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, hắn phát hiện trong đầu mình hiện ra rất nhiều câu thần chú trước đây hắn chưa từng thấy.

“Hai người giúp Bạch Thập Tam bắt Ôn Dĩnh trước, ở đây cứ để con.” Mã Duyệt khẽ bàn bạc.

“Duyệt….”

“Đừng lo lắng, đi đi.”

Đợi đến hai người bỏ đi, màu mắt Mã Duyệt dần dần trở nên đen hơn, khiến cho người nhìn hắn cảm giác như đang bị hút vào.

“Cố Diệc Thành, nợ cũ hơn mười năm trước và nợ hôm nay, chúng ta phải tính toán thật tốt.”
Bình Luận (0)
Comment