Tựa Như Sương Sớm

Chương 33


Tô Hà chưa từng sử dụng s*x toy với tình nhân của mình.
Thứ nhất là không có thảnh thơi như vậy, mỗi lần đều là tắm xong cởi quần áo rồi làm tình, xong việc thì người ta tự đi, ngay cả việc quan tâm chăm sóc sau khi làm xong cũng rất keo kiệt.

Hai là, anh tự nhận bản thân không phải là một người có tình thú, trước đây trong tình yêu anh cũng lơ đễnh, bạn trai sẽ dùng một thủ đoạn nhỏ để khiến anh yêu nhiều hơn, nhưng Tô Hà lại chưa bao giờ có dục vọng nhiều như vậy.
Sau khi trở về Trung Quốc, anh hiếm khi mua sắm trực tuyến, có một lần Kiều Minh Hạ mua sách phụ đạo năn nỉ anh gộp đơn mua cùng, khi đó là lần đầu tiên anh mua một quyển sách.

App mua sắm trực tuyến mới tải xuống trong điện thoại cơ bản cũng chỉ để trưng, thỉnh thoảng anh có hứng thú mới vào lướt danh mục “có thể bạn sẽ thích”.
Không biết dữ liệu được thống kê như thế nào, hôm trước họ làm xong, trong lúc Tô Hà đợi Kiều Minh Hạ tắm rửa nên mở ra lướt, kết quả app lại đề cử cho anh mấy món s*x toy như trứng rung, gậy mát xa.
Tô Hà hơi bị đau mắt, sau khi đóng lại trang web lại rồi nhưng những lời giới thiệu ngắn gọn đầy ẩn ý và khó hiểu kia vẫn cứ xuất hiện không chịu biến mất.

Anh làm mộng xuân suốt nửa đêm với tai mèo và đuôi mèo, sau khi tỉnh dậy ôm Kiều Minh Hạ, anh có chút không thể kìm chế được.
Nhưng anh sẽ không tự mua nó, có một người bạn ham chơi hiểu rất nhiều về mấy thứ này.

Hai người quen nhau qua một bữa tiệc, tính ra vẫn rất hợp nhưng tiếc là không ở Tây Thành nên sau này không có nhiều cơ hội gặp lại.
Tô Hà trò chuyện với anh ấy trên WeChat, anh nói rằng bạn trai của anh có chút trẻ tuổi và muốn có chút phấn khích, không cần phải nói gì nhiều, người bên kia ngay lập tức làm ra vẻ như "Tôi đã hiểu", nói rằng sẽ gửi cho anh thứ gì đó vui vẻ.
Cho nên mới có lần chuyển phát nhanh này, lúc đầu Tô Hà còn đang nghĩ rằng đối phương không đáng tin cho lắm, đoán chừng sẽ là mấy món kinh khủng gì đó, nhưng hóa ra chỉ là một quả trứng rung.
Điều khiển từ xa, mười loại tần số và kiểu rung, quan trọng nhất là gần như không phát ra tiếng gì cả.
Anh đặt nó lên bàn, tránh đi ánh nhìn của đồng nghiệp mà thử lực đạo với âm lượng, cảm thấy cũng khá ổn, nên mới quyết định thử với Kiều Minh Hạ vào giờ tự học buổi tối, sau khi kết thúc kỳ thi, cũng không có ai lại chuyên tâm học hành cả.
Lúc này, Tô Hà ngồi ở trên bục giảng, lật một cuốn sách chuyên ngành, nhìn về phía Kiều Minh Hạ.
Chú mèo con hoàn toàn quên mất món đồ chơi nhét trong mông, mặt mày như bình thường mà ngồi vào bàn cắm cúi viết bài.

Có một vài tờ giấy tính toán chồng chất lên nhau, cậu không làm bài tập môn vật lý thì cũng là toán học.

tThỉnh thoảng Tô Hà liếc nhìn, cho đến khi Kiều Minh Hạ viết xong toàn bộ bài kiểm tra.

Không khí của buổi tối tự học hôm nay cực kỳ lười biếng, ngay cả bạn nữ lớp trưởng cũng lén đọc một cuốn tiểu thuyết dưới ngăn bàn.
Sau khi Kiều Minh Hạ làm xong bài kiểm tra, cuối cùng cậu đã bị sâu ngủ và bệnh lười lây đến.

Cậu che miệng ngáp dài, dụi dụi khóe mắt ướt đẫm rồi nằm dài xuống bàn.
Không biết đó có phải là ảo giác của Tô Hà hay không, Kiều Minh Hạ gối lên cánh tay liếc nhìn anh.
Đôi mắt đầy hơi nước mang theo chút quyến rũ, làm thần kinh anh căng thẳng.

Kiều Minh Hạ giơ tay chỉ vào Tô Hà như thể đang làm động tác bắn súng, khẩu hình miệng nói “bằng” một tiếng.
Tô Hà giả vờ không quan tâm tránh ánh mắt của cậu, lại nhấp vào một ứng dụng nào đó.
Lúc mới nhét trứng rung vào thì còn cảm thấy hơi bị căng chặt, khi đi còn lo là sẽ rơi ra ngoài nên đành phải dùng sức siết chặt nó lại.
Khi ngồi trở lại ghế, không hiểu sao lại cảm thấy nó lại chui vào sâu hơn, mặc dù Kiều Minh Hạ biết đó là ảo giác nhưng vẫn kẹp chặt chân, cố kềm lại xúc động không chạm vào nó.
Lúc làm bài quá chú tâm nên không để ý nhiều đến trứng rung, lúc này thả lỏng thì tất cả cảm giác lại tập trung ở đó.

Nằm yên trong đó, không tê cũng không ngứa, chỉ để Kiều Minh Hạ nhớ lại hồi ức không kiềm chế được mà mở hai chân ra trước mặt Tô Hà rồi cho anh ‘làm’ đến khi toàn thân mềm nhũn ra, có chút mất khống chế, ngẩng đầu nhìn về phía người trên bục giảng.
Tô Hà đang chơi trên điện thoại di động của mình, anh không quan tâm đến camera giám sát và nội quy không được sử dụng các đồ điện tử trong lớp học.
"Gì vậy chứ..." Kiều Minh Hạ khẽ càm ràm, lấy một cuốn sách từ ngăn bàn ra.
Cậu không nói dối Tô Hà, thật sự không thích việc gì, mà cũng thật sự không có thời gian để tìm kiếm sở thích luôn.
Trong lúc học tiểu học, tuy gia đình rất hạnh phúc nhưng Kiều Minh Tư luôn thu hút sự chú ý, tiếp xúc với Internet cũng rất hạn chế.

Niềm vui lớn nhất của Kiều Minh Hạ là được thuê đĩa CD và sách cũ từ các hiệu sách bên.

Cậu học chữ chậm, trong nhà không có nhiều sách để cậu đọc được, cậu chỉ mới đọc xong hai hoặc ba cuốn "Những kiệt tác kinh điển dành cho học sinh tiểu học" thì xảy ra chuyện của Kiều Minh Tư.
 Sau khi lên cấp hai, Kiều Minh Hạ đã rơi vào trạng thái luôn hoảng loạn, đoạn thời gian chuyên dùng để phát triển tính tò mò của thanh thiếu niên cũng biến mất.

Sau đó ba mẹ lại ly hôn, quan hệ gia đình rạn nứt, rơi vào khủng hoảng tài chính, Kiều Minh Hạ dành hết thời gian rảnh rỗi cho công việc.

Cậu ít đọc sách, càng ít xem phim, đến khu chơi điện tử, xem triển lãm hơn.

Tất cả những sở thích thời thượng hay bình thường của những người bạn cùng trang lứa đều không liên quan gì đến cậu.
Cuốn sách “Triều Tao” lớn khoảng một bàn tay này được lấy từ tủ sách của Tô Hà, là một cuốn tiểu thuyết chỉ có 16 chương.

Kiều Minh Hạ muốn đọc xong nó trong giờ tự học tối nay, Tây Thành cách biển không xa, câu chuyện mang theo gió biển rất hấp dẫn cậu.
Vừa lật được hai trang, Kiều Minh Hạ run rẩy ngẩng đầu nhìn Tô Hà với vẻ khó tin.
Trứng rung đột nhiên lại bị khởi động.
Cảm giác tê dại xuất hiện trong vách trong, Kiều Minh Hạ cúi người tránh đi nhưng lại chẳng có tác dụng gì, lo lắng cọ mông trên ghế.

Âm thanh vù vù dường như tràn ngập trong đầu cậu, cơn rung không chạm đến những nơi nhạy cảm nhưng cũng đủ để ngón tay cậu tê dại.
Vẫn duy trì tư thế bình tĩnh lật sách, Kiều Minh Hạ đưa tay lên sờ, tai và cổ cậu đỏ bừng.
Tình dục nhanh chóng kéo cậu xuống như chìm dưới biển sâu như xoáy nước, cậu không tự chủ được nghĩ đến chi tiết làm tình với Tô Hà, co rút nội bích trong tiếng trứng rung nhè nhẹ.

Kiều Minh Hạ biết rằng tất cả dáng vẻ của cậu đều sẽ lọt vào mắt Tô Hà, cậu cắn môi, cố gắng hết sức che đi khuôn mặt đỏ bất thường của mình.
Tô Hà thích hôn môi cậu, cắn núm vú, để lại dấu răng và dấu hickey trên ngực, sau khi làm tình xong nó đều sẽ sưng tấy lên, mặc đồ ngủ cọ trúng sẽ đau kinh khủng nên chỉ có thể cởi trần nằm ngủ cùng Tô Hà.
Tiếng thở dốc của Tô Hà rất êm tai, mỗi lần ghé vào bên tai cậu, quấn lấy cậu, để cho cậu biết rằng không chỉ mỗi mình cậu thích cuộc làm tình này.
Lúc đầu Tô Hà sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó sẽ tăng lớn sức ôm, ấn eo cậu, vòng qua xương đuôi và xoa mông cậu, đồng thời cũng đâm vào sâu bên trong cậu.

Lúc gần xong Tô Hà sẽ đổi một tư thế khác, khoanh chân lại, như là đè hết mình vào trong cơ thể cậu, quá trình bắn thật lâu, gọi hai tiếng cục cưng bên tai cậu.
Tất cả sự tưởng tượng, người bạn trai thành thục sexy đến mức đòi mạng.
Cậu rất thích.
Đột nhiên, vì cậu cứ cọ ghế mãi nên không biết trứng rung đã đụng trúng chỗ nào, một cảm giác sung sướng xẹt qua sống lưng như bị điện giật, bắp chân co quắp đột nhiên mềm nhũn ra như bị rút gân.

Kiều Minh Hạ vội vàng che miệng lại, tuy vậy vẫn phát ra một tiếng rên nhỏ.
“Làm sao vậy?” Cô bạn nữ ở bàn trên quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Hạ Hạ, mặt của cậu đỏ thế, có sao không?”
Kiều Minh Hạ lắc đầu, biểu thị cô ấy không cần quan tâm đến mình.

Nhưng con gái rất tinh tế, làm như không chắc chắn mà hỏi lại bạn có khỏe không, Kiều Minh Hạ vừa định mở miệng trả lời thì trứng rung lập tức thay đổi tần số.
Khi tần số cao lại đúng lúc chạm vào tuyến tiền liệt của cậu, Kiều Minh Hạ thất thần trong giây lát, sau đó lại nằm bò ra bàn.
Cậu tự véo mạnh lên người vì sợ người khác nghe thấy tiếng rung lạ này nên lập tức ngẩng đầu lên, mắt cậu rưng rưng và quyến rũ không cách nào tả nổi, lại lắc đầu với bạn nữ và thì thầm: "Không sao đâu."
Thấy cậu khẳng định như thế, bạn nữ trong lớp không tiện bày tỏ sự lo lắng của cô nữa, chỉ đành quay đầu lại.
Không ai nhìn cậu nữa, Kiều Minh Hạ cảm thấy độ rung của trứng rung thay đổi liên tục, khi dài khi ngắn một cách nhịp nhàng, không cho cậu có cơ hội nghỉ ngơi nào cả.

Đồ chơi không nóng như dương v*t người thật, bị nhét trong huyệt lâu như vậy cũng bắt đầu nóng lên, nó không biết mệt mỏi, cũng không ngừng nghỉ, luôn kích thích bên trong nội bích mẫn cảm theo điều chỉnh.
Kiều Minh Hạ không thể không kẹp chân chặt hơn, ngậm chặt nó, cố gắng giảm bớt tần suất rung cao đó.

Nhưng vô ích, cậu không còn hơi sức để nghĩ đến Tô Hà, càng không muốn ngẩng đầu lên để lộ trạng thái dâm đãng xấu xa.
Cậu áp trán vào bàn, dùng sách bài tập để chặn đũng quần thể thao đang dần dần bị đội lên của mình.
Cậu bị trứng rung kích thích đến cương cứng, khoái cảm không ngừng tụ lại trong hậu huyệt, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

Ở một nơi không nhìn thấy, các ngón chân của Kiều Minh Hạ co lại rồi buông ra, bắp chân cậu vô thức co giật, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, nuốt nước bọt một cách tuyệt vọng, nhưng hơi thở ngày càng gấp gáp.
Sau đó trứng rung ngừng hoạt động và trở về tần số nhẹ nhàng ban đầu
 Thật sự rất khó chịu, đã sắp sửa được bắn ra nhưng lại bị cắt đứt, nước mắt của Kiều Minh Hạ trào ra.

Cậu đưa tay ra lau, từ từ điều chỉnh hô hấp, nhịp tim đập nhanh cũng đã bình tĩnh lại.
Nhưng cao trào vẫn chưa đến, một lúc sau, trứng rung tiếp tục tra tấn cậu, Kiều Minh Hạ hoa cả mắt, cậu cảm thấy những gì mình nhìn thấy là một bức màn toàn màu đen với những ngôi sao nhấp nháy trên đó, một lúc sau tất cả đều rơi xuống.
Cậu đang trên bờ vực suy sụp bởi ảo giác tuyệt vời, không nghe thấy tiếng chuông ra tan học.
Trứng rung dừng lại, nhưng đáy quần của Kiều Minh Hạ lại có một chút sẫm màu.

Cậu biết rõ là cậu không bắn, nhưng cao trào đến quá kịch liệt, đến mức cậu chưa kịp kìm nén thì quần lót đã ướt đẫm rồi.
Tiếng "Tạm biệt thầy" liên tục vang vọng bên tai, Tô Hà mỉm cười đáp lại bọn họ: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé", đây là câu trả lời mà tất cả học sinh đều mong muốn được nghe sau khi kết thúc kỳ thi.


Cho dù cấp ba không có kỳ nghỉ đông, nhưng nó vẫn có thể an ủi những học sinh đang mệt mỏi lớp A7.
Kiều Minh Hạ cứ nằm sấp cho đến khi mọi người đi hết, Tô Hà đứng dậy tắt đèn.
Camera của lớp A7 đã bị hư, lần trước sau khi nghe Kiều Minh Hạ nói xong thì anh đã đi hỏi bộ phận lao công, sau đó nhận được cậu trả lời là đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ gom lại sửa hết một lần luôn.

Lớp này luôn có cảm giác tồn tại ít ỏi như một lớp thừa, thậm chí đến cả bộ phận lao công cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, có lẽ sẽ chỉ thu hút một số sự chú ý khi kỳ thi hết năm.
Tô Hà đóng cửa lại, hành động này khiến lớp học trở thành một môi trường tương đối khép kín, anh nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Kiều Minh Hạ đột ngột nhả ra, như một người sắp chết đuối dưới nước được vớt lên.
“Vẫn ổn chứ?” Tô Hà thấp giọng hỏi.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ phát ra từ dãy lớp học và hành lang bên cạnh do không tắt đèn, Tô Hà thích nghi với môi trường mờ tối, thấy Kiều Minh Hạ đang ngẩng mặt lên.

Anh bước tới, sờ thấy mặt cậu đã ướt nhẹp.
Khi Kiều Minh Hạ khóc thì nói không rõ lời nữa: "Tại sao anh lại như vậy...!khi đang học thì lại khởi động, bị các bạn nghe thấy thì phải làm sao đây!"
“Được rồi.” Tô Hà an ủi cậu: “Không có âm thanh đâu.”
"Như vậy cũng không được!..."
Vừa nói xong đã giơ tay định đánh người nào đó, Tô Hà nắm lấy cổ tay cậu, ôm cậu lên và để Kiều Minh Hạ ngồi lên trên bàn học.

Động tác của họ làm mấy cuốn sách phụ đạo rơi ầm ầm xuống đất, Kiều Minh Hạ sợ hãi, cố gắng trốn tránh.
Tô Hà giữ eo cậu, không giải thích gì mà hôn cậu.
Sự bướng bỉnh quật cường của Kiều Minh Hạ trong giây lát liền suy sụp khi môi và lưỡi anh quyện vào nhau, cậu nhẹ nhàng ôm cổ Tô Hà, duỗi thẳng thắt lưng và trao mình cho Tô Hà.

Tiếng hôn và tiếng thở hổn hển trộn lẫn trong không khí, Kiều Minh Hạ trong chốc lát đã quên mất bây giờ đang ở đâu.
Thế giới của cậu kể từ đó được chia thành nơi có Tô Hà và tất cả những nơi còn lại.
Những dòng viết nguệch ngoạc trên bảng đen, những quyển sách tóm tắt và vở bài tập mà học sinh chưa dọn dẹp xong nằm trên mấy bàn khác.

Kiều Minh Hạ ôm lấy Tô Hà, hai chân cậu hơi dang rộng, để Tô Hà càng dán sát đùi cậu hơn, quên đi những vướng mắc mà quấn lấy nhau, hôn đến gần như nghẹt thở.
"Sướng không? Vừa nãy đã sướng đến mức biết đánh người rồi." Tô Hà mỉm cười, liếm lên vành tai của cậu, phát ra tiếng ướt át cho cậu nghe thấy, tay lại thâm dò vào bên trong lưng quần, nóng lòng muốn chạm vào huyệt khẩu đang đóng chặt.
Kiều Minh Hạ kéo dài giọng: "Không được làm ở nơi này—"
Tô Hà nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, cặp mắt cũng sáng ngời trong bóng tối, tự tin mặc định nói: "Không, phải ở đây.".

Bình Luận (0)
Comment