Tựa Như Sương Sớm

Chương 34


Kiều Minh Hạ ngồi đó, phía sau không có chỗ tựa, tư thế lơ lửng.
Cậu căng thẳng cúi đầu xuống, hai bên đầu gối trần trụi bị Tô Hà tách ra, quần học sinh tuột đến dưới mắt cá chân, giam cầm cậu lại, không thể chạy trốn.
Mặc dù không định chạy trốn, Kiều Minh Hạ mím môi, sờ lên lỗ tai của Tô Hà.
“Sao vậy?” Tô Hà không ngẩng đầu, ngón tay móc chiếc quần lót đã ướt kia, xấu xa cười trêu chọc: “Em xem em ướt thế nào rồi kia, chỉ kích thích bên trong thôi mà đã có thể nhiều nước như vậy.”
Kiều Minh Hạ không thích bị anh nói thế, định đá vào mắt cá chân của Tô Hà, anh trở tay đè lại.
Anh cười nói: “Đừng có lộn xộn”, Tô Hà lột đồ lót ra, ngón tay xoa lên phía đầu vật dưới đã hơi cứng của Kiều Minh Hạ.

Bọn họ đều trong bóng đêm, lúc gió thoảng qua, hôn nhau như một đôi tình nhân.
Kiều Minh Hạ rên nhẹ, Tô Hà ngước mắt lên quan sát nét mặt cậu.

Nhìn không rõ lắm, lờ mờ biết được Kiều Minh Hạ nhắm mắt lại, cậu hay xấu hổ, thân mật trong phòng học đã vượt quá phạm vi tiếp nhận của cậu nhưngcậu vẫn ngoan ngoãn để Tô Hà cởi quần, giống như là ngoài miệng không đồng ý nhưng lần nào cũng sẽ phối hợp nếm thử tư thế mới với anh.
Bé ngoan thì chắc chắn  sẽ được thưởng kẹo ăn, Tô Hà vỗ bắp đùi của cậu, ra hiệu đặt lên vai anh.
“Cái gì…” Kiều Minh Hạ lúng túng nói, vừa mới làm theo, đáy chậu và huyệtg đều lộ ra ngoài không khí.

Cậu chỉ dùng tay để chống, trừ hai tay ra, trọng tâm đều đặt lên trên người Tô Hà.
Tô Hà thử hôn lên đầu cậu nhỏ ướt át của Kiều Minh Hạ.
Hành động này làm cho bạn trai nhỏ lập tức không ngồi nổi nữa, muốn đứng dậy ngay nhưng cơ thể cậu đã bị Tô Hà khống chế, thở dốc vài tiếng, đè ép cuống họng để nói ra những lời kháng cự: “Không được, không được,… Thầy ơi, anh ơi, đừng.”
Tô Hà không trả lời cậu, tự mình thử mà tỏ vẻ rằng chuyện này thì không có gì là không thể.
Trong tình yêu, anh thường là người chủ động, cũng càng thích cảm giác khống chế người khác trên giường, nhưng cái này không có nghĩa là anh sẽ tình nguyện dùng miệng giải quyết cho đối phương.

Lần trước ở liếm hậu huyệt của Kiều Minh Hạ trong phòng thiết bị, Tô Hà đoán được Kiều Minh Hạ không chịu được sự kích thích này nên sau đó lại làm mấy lần, lần nào cũng làm cho cậu bật khóc rồi lên đỉnh, nhưng anh cũng không ngờ rằng anh sẽ chủ động đi ngậm chỗ đó. 
Đối với Tô Hà mà nói, đây cũng giống như tư thế anh đang ‘dang rộng chân’ vì đối phương, anh ngậm lấy cậu nhỏ của Kiều Minh Hạ, từ từ nuốt vào trong họng, giống như việc để Kiều Minh Hạ tiến vào.
dương v*t vừa mới lên đỉnh nên không xuất tinh, chỉ phun ra một ít dịch trong suốt thấm ướt quần lót, hình như rỉ nước.

Mùi vị kia không tốt cho lắm, có mùi tanh kỳ quái nhưng không nhiều đến mức anh không chịu được.
Có lẽ anh không có chút nào bệnh thích sạch sẽ nào đối với Kiều Minh Hạ.
Tô Hà nghĩ như thế, tách suy nghĩ ra làm hai, vừatập trung đưa cậu vào sâu hơn, đồng thời, cho ngón tay vào hậu huyệt, loay hoay với cái trứng rung chưa lấy ra, tìm công tắc, để nó tiếp tục rung rung ‘ong ong’ ở bên trong.
Không lâu sau, Kiều Minh Hạ đã không chịu được hai lcảm giác sung sướng kích thích cùng một lúc, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt.


Cậu giống như làm từ nước, động tí là bên trong bên ngoài đều ướt đẫm, vươn tay đẩy bả vai Tô Hà, cũng không biết là đang muốn từ chối hay là muốn để anh ngậm sâu hơn, càng không ngừng thở dốc, sợ bị phát hiện nên không dám lớn tiếng.
Tô Hà dùng cổ họng hút lấy cậu, Kiều Minh Hạ lập tức không chịu được, cắn chặt tay, cố gắng nhịn những tiếng rên rỉ sung sướng khi lên đỉnh.
Cậu cúi đầu, vẫn còn đang ngơ ngác bủn rủn, thấy Tô Hà trong bóng đêm cầm giấy ăn rồi nhổ ra thứ gì đó, lau miệng rồi đứng dậy hôn cậu.
Nụ hôn vừa dính vừa ướt, Kiều Minh Hạ hé miệng để đầu lưỡi Tô Hà tiến vào quấy đảo bên trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi mềm ngậm mút một cách đầy nhục dục, lại tiến tới chỗ sâu nhất của hàm trên, tạo nên sự ngứa ngáy khó nhịn trong khoang miệng của cậu.

Kiều Minh Hạ rên lên, đôi mắt chớp chớp, giống như đôi bướm vẫy cánh bay về phương xa.
Cậu cho rằng suốt đời này cậu vẫn sẽ nhớ rõ tiết tự học buổi tối sau khi kết thúc kỳ thi ngày hôm nay, tuy tối tăm, nhưng cậu không sợ chút nào.

Lúc được Tô Hà dùng miệng, sự sung sướng về mặt tâm lý vượt xa tất cả mọi thứ, Kiều Minh Hạ ôm anh, ôm chặt không buông.
Cậu rất yêu Tô Hà.
Điều trân quý duy nhất, cậu thích anh, vì anh mà mở ra ngoại lệ.
Tô Hà kéo sợi dây lôi trứng rung ra bên ngoài, lúc nó trượt ra đến chỗ to nhất thì kẹt ở trong hậu huyệt, mở ra một vòng tròn không thể khép lại, xung quanh hoa huy*t đã lộ ra màu đỏ tươi thích hợp để nhét vào, vừa nóng lại vừa ướt.
Anh lại cúi xuống, liếm sạch sẽ cậu nhỏ của Kiều Minh Hạ.
Lúc khoang miệng siết chặt lại, Kiều Minh Hạ thở dốc như sắp tắt thở, tay sờ loạn xạ trên mặt Tô Hà, muốn sờ xung quanh xem để sờ được cậu nhỏnhưng Tô Hà chỉ đầu lưỡi bọc lấy cậu rồi mút vào.

Kiều Minh Hạ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, lúc bị ngậm lấy phần đầu, bị liếm xung quanh, bị đùa bỡn tinh hoàn cùng hậu huyệt, cậu chỉ có thể túm chặt lấy Tô Hà.
Giống như trên thế giới này, nơi duy nhất cậu có thể nắm chặt lấy chỉ có Tô Hà.
“Anh ơi…” Kiều Minh Hạ nhỏ giọng gọi anh, trong lời nói mang theo tiếng thở dốc từ đầu lưỡi truyền tới tim Tô Hà.
“Em rất yêu anh, rất yêu anh.” Cậu khóc nức nở thổ lộ: “Anh đừng bỏ em… Em…”
Khúc sau cậu còn nói gì nhưngTô Hà đã không nghe, tinh dịch chưa phun sạch còn sót lại trong miệng làm lưỡi anh đắng chát, anh muốn có một vị ngọt làm dịu ngay lúc này.

Tô Hà nắm chặt lấy hai đùi của Kiều Minh Hạ, kéo cậu về phía trước, dùng đầu gối đè chặt eo và hông, dương v*t căng cứng, sưng tấy gần như không tốn chút sức lực nào đã tiến vào trong cậu.
Kiều Minh Hạ thở dốc, trứng rung ở bên trong vẫn chưa lấy ra.

Tô Hà đẩy nó vào chỗ sâu nhất, ngón tay không ngừng kéo qua kéo lại đoạn dây kia, giày vò cậu đến mức không còn lý trí, chỉ biết rên rỉ.
Kiều Minh Hạ ôm chặt Tô Hà, anh vẫn mặc âu phục, chỉ có dương v*t lộ ra khỏi bộ quần áo chỉnh tề để “làm” cậu.
Em ấy nói yêu mình.

Suy nghĩ này khiến cho trái tim Tô Hà chen đầy hạnh phúc mà chua xót, anh đã nghe rất nhiều người nói yêu anh, có người vì tiền, cũng có người vì để sau này có thể sống trong xa xỉ cùng anh, cũng có người vì thứ gọi là danh phận.
Tinh yêu của những kẻ đó bao gồm yêu gia thế, các mối quan hệ, tiền tài cùng đủ thể loại không thể có được nếu không có anh.
Chỉ có Kiều Minh Hạ là vì không muốn anh rời đi.
Vậy thì anh sẽ không đi.
Tình yêu tuổi mười tám, Tô Hà nghĩ, anh cuối cùng cũng có được một cách hoàn chỉnh.
Cơ thể Kiều Minh Hạ rất nóng, bởi vì tình yêu nên ửng đỏ.

Da cậu rất trắng, nhưng nơi thường mặc quần áo che đi thì lại càng trắng tinh đến khó mà tưởng tượng nổi,  nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài nốt ruồi hơi nhô lên.
Có một nốt ở chỗ xương sườn Kiều Minh Hạ, Tô Hà thích nó, lần nào cũng sẽ sờ thật lâu.
Anh sờ nốt ruồi kia rồi ‘ấy ấy’ Kiều Minh Hạ, để người ở trong ngực mở cơ thể bị anh ôm.

Kiều Minh Hạ hôn anh, không muốn phát ra tiếng nên đành phải thể hiện niềm vui sướng của cậu trong từng nụ hôn nóng bỏng, cậu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khi được ân ái với Tô Hà, không quan tâm đến thời gian địa điểm, trong đầu chỉ có lúc ra vào với cơ thể của Tô Hà.
Tô Hà cố ý ghé vào lỗ tai cậu để thở, “Ưm” một tiếng thật dài, chạm vào chỗ nốt ruồi kia đến mức Kiều Minh Hạ rên được nửa câu thì vội nhịn xuống ngay tức khắc, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hành lang vắng vẻ.
“Nếu như…” Tô Hà dọa cậu: “Bây giờ mà có người nhìn thấy, thì em sẽ bị đuổi học.”
Kiều Minh Hạ chôn ở vai anh, rên rỉ, không biết có nghe thấy hay không.

Nhưng bên trong cậu lại kẹp Tô Hà rất chặt, vách trong vừa mềm vừa ướt, vừa nóng bỏng thỏa mãn dục tính của Tô Hà, anh cũng ý thức được việc này cực kỳ hoang đường.
Anh vẫn tiếp tục dọa Kiều Minh Hạ: “Em nhìn xem, dù sao anh thế nào cũng được.

Nếu như bị bắt gặp, cả trường đều biết em bị thầy giáo ‘chơi’ ở trong phòng học… Làm sao bây giờ, bé cưng, không đi học được nữa.”
“Đừng mà…” Kiều Minh Hạ nhẹ giọng, lại không từ chối động tác.
“Vậy thì em chỉ có thể về nhà với anh.” Tô Hà nghiêng đầu, anh hôn khóe miệng, ngậm môi dưới mềm mại rồi cắn nhẹ làm chỗ đó có cảm giác hơi sưng đỏ.
“Yên tâm, em muốn thi đại học, bất luận thế nào thầy cũng sẽ cho em đậu đại học.”
Lúc ân ái, Tô Hà sẽ thuận miệng nói lời hứa hẹn, Kiều Minh Hạ cũng biết.

Cậu ôm Tô Hà, yên lặng nhìn đối phương, cơ thể thỉnh thoảng lại đột nhiên run rẩy vì bị những động tác làm tình kích thích, tê cả huyệt.

Ánh mắt kia trong trẻo, thanh khiết, vẻ huyệt lung cũng biến mất, tựa như một nụ hoa đọng sương sắp nở.
Tô Hà nhìn ánh mắt của cậu, lúc chậm rãi rút ra, cảm giác cửa huyệt co rút như đang muốn giữ anh lại.

Đầu dây trứng rung quấn ở đầu ngón tay anh, túm một chút, cái món đồ chơi nhỏ trơn nhẵn dính đầy chất dịch đó lọt vào bàn tay Tô Hà.
Anh bảo Kiều Minh Hạ tự cầm lấy, tiếp tục ‘làm” Kiều Minh Hạ.

Tô Hà dùng tay bao bọc lấy tay Kiều Minh Hạ, lần mò được công tắc rồi nhấn chốt mở, trứng rung lập tức rung nhẹ trongt ay bọn họ, Tô Hà điều khiển cậu, nhìn cứ như Kiều Minh Hạ đang tự chủ động để trứng rung vào cậu nhỏ để tự an ủi vậy.
“Ưm… tê tê…” Giọng Kiều Minh Hạ hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục đòi hỏi.
Tô Hà hôn cậu, từ từ ‘làm’ khiến cho cậu có thể kéo dài cảm giác sung sướng, đến cuối cùng mới bắt đầu dùng sức đẩy mạnh, cảm giác tinh dịch làm ướt lòng bàn tay mới đi sâu vào và bắn ở trong huyệtg Kiều Minh Hạ.
Bên trong, bên ngoài, vẫn đang còn cả cái ôm và nụ hôn đầy nóng bỏng.
Kiều Minh Hạ nghẹn ngào rên rĩ, có chút âm thanh hòa vào trong gió đêm.
Lúc ra khỏi phòng học, Kiều Minh Hạ vẫn cảm thấy nơi đó vẫn còn sót lại hương vị của tinh dịch còn chưa tan, mặc cho Tô Hà an ủi: “Camera không có chức năng ghi âm”, nhưng cậu vẫn cứ khủng hoảng mất một lúc lâu.
Về sau, lúc biết cái camera kia hỏng rồi, cũng sẽ không quay lại được cảnh của bọn họ, Kiều Minh Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhảy lên lưng Tô Hà, đấm đá anh một trận như đang đùa giỡn rồi mới hả giận.
Từ trường học đến chung cư chỉ cách một đoạn ngắn, Kiều Minh Hạ vừa đi vừa nghỉ, vừa vào đến khu chung cư đã kéo hoa huy*t kêu ca đau nhức.

Tô Hà không có cách nào khác, đành phải bế cậu đi, Kiều Minh Hạ rất nhẹ, còn cẩn thận thở hắt hết hơi ra để làm cơ thể nhẹ hơn giúp anh, tư thế bế của Tô Hà giống như đang ôm một con vật nhỏ, bảo Kiều Minh Hạ kẹp chặt lấy eo của anh rồi đi về phía trước.
Cũng may không có bao nhiêu người sống trong khu chung cư này, người đi dạo vào ban đêm lại càng ít hơn, cả đường đi đều không gặp phải người khác.

Kiều Minh Hạ một mặt muốn anh bế vì đau nhức, mặt khác là vì muốn làm nũng với anh.
Lúc đổi giày, Kiều Minh Hạ khom lưng, cầm lấy dép lê, Tô Hà nhìn chằm chằm vào huyệtg cậu.

Cái trứng rung kia cũng không chặn được cái gì, tinh dịch vẫn còn thuận theo khe hở mà chảy ra, thấm ướt một khoảng quần thể thao.
“Hôm nay ngoan chết mất thôi.” Tô Hà xoa mái tóc hơi ướt mồ hôi của cậu: “Hôm nay cho phép em ăn một cây kem.”
Kiều Minh Hạ vui vẻ “Wow” lên, sau đó không thèm quan tâm đến cơ thể đang dơ bẩn, nhào về phía tủ lạnh.
Chờ cậu ngồi xếp bằng trên thảm ăn kem, Tô Hà cởi áo sơ mi, cởi trần đứng ở trước cửa phòng thay quần áo đổi sang áo phông, lo lắng nói: “Lát nữa bàn với em một chuyện.”
“Vừa nãy anh còn lấy điện thoại ra chụp em.” Kiều Minh Hạ lên án anh: “Không được, em không muốn.”
“Em không nhắc đến chuyện này anh cũng không nghĩ đến.”
Kiều Minh Hạ lập tức phản ứng lại: “Cái gì hả! Anh xấu quá, lại còn lừa em.”
Tô Hà thay xong áo phông rồi ra ngoài, túm Kiều Minh Hạ vào trong ngực, để lưng cậu sát vào ngực anh.

Hai người họ chênh lệch nhau 13cm, bả vai Tô Hà rất rộng, có thể bao bọc lấy cả người Kiều Minh Hạ.
Anh há miệng, Kiều Minh Hạ lập tức đút cho anh một thìa kem, vị sôcôla, rất ngọt.
Tô Hà ngậm lấy nó rồi hỏi: “Hôm nay có mượn được vở tóm tắt của Bùi Gia Ngôn không?”

“Được được.” Kiều Minh Hạ nhắc đến việc này thì rất hưng phấn, lặp lại mấy câu: “Bùi Gia Ngôn rất tốt.” Cuối cùng chậm rì nói: “Vậy nên là anh đã nói với cậu ta cầm vở tóm tắt đến cho em?”
“Đâu có đâu, chỉ là tạo cho em với cậu ta cơ hội ở chung, lúc đầu cậu ta cũng giúp anh sửa bài thi.

Xem em có biết tận dụng cơ hội hay không, có thể mượn hay không…” Tô Hà nhìn Kiều Minh Hạ vui vẻ đến mức không biết nói sao, không bỏ lỡ cơ hội mà nhướng mày lên, ra hiệu cậu mau hôn anh: “Cục cưng, mau cảm ơn anh đi.”
Kiều Minh Hạ và anh cùng nhau hôn một nụ hôn đầy mùi kem.
Tô Hà vuốt ve sau lưng cậu mãi, thích thú không hề buông tay: “Còn có một việc, mẹ em,… Gần đây có người nhìn thấy, người quen làm công an của anh gọi điện hỏi anh xử lý thế nào.”
“Cái gì?” Kiều Minh Hạ thu lại nụ cười.
 Phương Bình Bình là ác mộng nhiều năm của cậu, mặc dù có thể thông cảm được, nhưng Kiều Minh Hạ vẫn không có cách nào quên đi và tha thứ những chuyện ác mà bà ta đã làm.

Trước đó, bà ta mất tích, Kiều Minh Hạ áy náy vì bản thân đã rất may mắn, giờ biết được tung tích của bà lại cảm thấy tâm trạng rối bời.
Dù sao đó cũng là mẹ cậu, dù làm bao nhiêu chuyện không tốt cũng vẫn là mẹ cậu.
Tô Hà cũng biết, hỏi: “Nghiện tma túy… Thực sự không tốt lắm, nếu như em đồng ý, anh có biết một chỗ cai nghiện, rất chính quy, cũng coi như là có hồ sơ ở cục cảnh sát, bà ấy có thể đi thử một lần.”
Kiều Minh Hạ không suy nghĩ lâu, cậu biết tạm thời bản thân không có quá nhiều lựa chọn: “Được.”
“Còn nữa, nghe em miêu tả, cơ thể bà ấy không được tốt lắm, có lẽ còn có bệnh tâm thần, cần phải kiểm tra có hệ thống một lần, sau đó có thể phải ở lại trong viện điều dưỡng rất lâu.” Tô Hà sờ cằm Kiều Minh Hạ: “Em không cần lo về phần chi phí, anh bỏ tiền ra là được.

Vì đó là mẹ em, cũng là đối tượng anh nhất định phải quan tâm.”
Kiều Minh Hạ lại nói vâng, nói xong, lại bổ sung: “Em không biết làm sao để trả lại anh.”
“Ân huệ?” Tô Hà cười, bóp chóp mũi cậu: “Nợ đi.

Học hành cho giỏi, sau này tìm được chuyện em thích, đừng rời xa anh… Tạm thời, cũng chỉ có ba hy vọng này dành cho em thôi.”
Người đối diện lại bày ra vẻ mặt như sắp khóc, Tô Hà không thể nhìn nổi bộ dạng này của cậu, vội vàng kêu dừng lại.
Có lẽ Kiều Minh Hạ sẽ không thể hiện sự tùy hứng, ương ngạnh phù hợp với độ tuổi ở trước mặt anh, cậu trưởng thành quá sớm, nhưng vẫn không mất đi tấm lòng trong sáng ngây thơ, chỉ là bị giấu ở sâu thẳm, Tô Hà tin rằng sẽ có một ngày cậu trở thành người rất tốt.
Đến lúc đó, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.
“Đừng khóc, kem chảy cả rồi.”
Kiều Minh Hạ dụi mắt: “Lúc thì nói muốn khóc thì cứ việc khóc, lúc thì lại không cho khóc… Phiền thế, rốt cuộc là muốn em thế nào.”
Tô Hà nói như lẽ đương nhiên: “Tùy mà, dù sao thì anh cũng phụ trách dỗ em.”
 Kiều Minh Hạ đạp Tô Hà, thừa dịp anh không phản ứng kịp, lại xúc một thìa kem nhét vào miệng Tô Hà.
“Lạnh thật.” Tô Hà cau mày ăn, hỏi: “Nghỉ đông về Đường Hồ ở với anh không?”
“… Không muốn.”
“Quyết định thế đi.” Tô Hà vừa cười vừa mắng cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bên ngoài cửa sổ là một đêm đông trong trẻo sắp nghỉ ngơi..

Bình Luận (0)
Comment