Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 131

CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội ngủ ké giường Giang Thầm, Tô Đoạn rúc người vào trong lòng Giang Thầm rồi ngủ một giấc ngon lành cành đào.

Đã lâu rồi Giang Thầm không thả lỏng đến vậy, hắn ôm lấy lưng Tô Đoạn, cởi găng tay, các ngón tay hơi thả lỏng rồi đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của thiếu niên nhỏ nhắn, hiếm khi ngủ một giấc sâu.

Mùa này thời tiết không nóng nữa, trong nhà không bật điều hòa, cửa sổ mở hai bên, xuyên qua tấm lưới mỏng, một làn gió nhẹ thổi vào từ bên ngoài, mang theo không khí trong lành.

Hai đưa trẻ ôm nhau ngủ chẳng hay biết gì, có người lặng lẽ mở cửa vào cũng không nhận ra.

Nhìn thấy trên giường Giang Thầm có thêm một người, mẹ Tô trầm tư: "Hừm..."

Sau khi ra ngoài bà mới sực nhớ mình quên mang theo bằng lái xe, đành phải quay lại lấy. Sau khi lấy xong, bà thầm nghĩ tiện đường ghé qua phòng Tô Đoạn xem cậu có ngủ thật không, ai mà ngờ khẽ khàng mở cửa vào mới thấy trên giường con mình chẳng có ai.

Đi đâu mất rồi?

Mẹ Tô hoảng hốt, luống cuống một lúc mới chợt nghĩ đến một khả năng, bèn đến phòng Giang Thầm.

Thế rồi đúng như dự đoán, mẹ Tô tìm thấy con mình trên giường Giang Thầm.

Còn bé thế này mà đã biết leo lên giường người khác rồi? Lại còn canh đúng lúc bà không có nhà.

Nhờ bà ra ngoài vội vàng, quên mất bằng lái xe nên quay lại lấy, không thì chắc bà cũng không phát hiện ra chuyện này.

Nhìn con mình đang cuộn tròn trong lòng Giang Thầm, mẹ Tô quả là dở khóc dở cười.

Tô Đoạn rất thích Giang Thầm, điều ấy đã rõ ràng ngay từ ngày Giang Thầm mới đến nhà. Cậu lúc nào cũng quấn Giang Thầm, chỉ cần có mắt thì ai cũng nhìn ra Tô Đoạn thích người anh mới này nhường nào.

Nhưng vì bệnh của Giang Thầm, mẹ Tô vẫn phải giữ Tô Đoạn để cậu không quá gần gũi với hắn.

Sau khi trao đổi tình hình của hai đứa trẻ với bác sĩ của Giang Thầm, bác sĩ khẳng định mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người sẽ có lợi cho bệnh tình của Giang Thầm. Đồng thời ông cũng khuyến cáo không nên vội vàng. Bệnh của Giang Thầm không thể khỏi hẳn trong một hai năm, quá trình lành lại vết thương cũng cần có thời gian. Nếu bị kích thích quá nhiều có thể gây phản tác dụng.

Vì vậy, dẫu Giang Thầm cũng vô cùng gần gũi với Tô Đoạn nhưng mẹ Tô vẫn không dám để hai đứa quá thân thiết.

Chỉ là... Dường như Giang Thầm thích nghi tốt hơn cả dự đoán của họ.

Theo lời khuyên của bác sĩ, bà nên gọi nhóc con không nghe lời dậy rồi xách cậu về phòng, nhưng nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, mẹ Tô chợt do dự.

Cậu thiếu niên tóc đen trông lớn hơn không đeo găng tay lúc ngủ trưa, cánh tay chủ động gần gũi ôm lấy thiếu niên nhỏ hơn trong lòng, không hề đề phòng.

Con trai bà thì dựa dẫm vùi vào lòng Giang Thầm, không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng gương mặt của Giang Thầm thì lộ ra rất rõ. Mặt mày thiếu niên trong giấc ngủ vẫn bình thản như mọi khi, nhưng có thể nhận ra hắn thư giãn hơn bình thường.

Giang Thầm cũng rất muốn gần gũi với Tô Đoạn, mẹ Tô bỗng nhận thức điều này rất rõ rệt, trong lòng không tránh khỏi áy náy như thể mình đang chia cắt một đôi tình nhân trẻ.

... Gì mà chia rẽ đôi trẻ, bà đang so sánh vớ vẩn gì thế?

Mẹ Tô tự cười mình, nhanh chóng bỏ đi sự so sánh kỳ cục này khỏi đầu.

Có lẽ họ đã quá cẩn trọng, vi lo lắng quá đỗi mà ngăn cản hai đứa trẻ gần gũi nhau chưa chắc đã là điều tốt.

Đứng bên giường lặng lẽ nhìn một lúc, mẹ Tô không nỡ đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ say như hai con thú nhỏ trú đông. Bà nhẹ nhàng quay người, rời đi còn khẽ khàng hơn lúc vào.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, cậu thiếu niên tóc đen lớn hơn trên giường bỗng mở mắt.

Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép, rồi cúi xuống nhìn thiếu niên nhỏ hơn vẫn vô thức, ngủ đến nỗi tóc vểnh lên. Cánh tay đang vòng qua eo thiếu niên lại siết chặt hơn chút nữa, chóp mũi khẽ cọ những sợi tóc mềm mại.

Sau đó đặt cằm lên mái tóc của thiếu niên nhỏ, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

●●●

Ngày tháng đi học trôi qua vừa chậm lại vừa nhanh, chẳng mấy chốc đã một tháng trôi qua, đã đến cuối thu, không khí trở nên se lạnh rõ rệt.

Nhìn chung, tháng đầu tiên của Giang Thầm ở trường diễn ra khá êm ả.

Mẹ Tô đã trao đổi chi tiết với nhà trường về bệnh của Giang Thầm, nhờ giáo viên chủ nhiệm quan tâm hắn nhiều hơn, nhất là tránh để các bạn học khác va chạm với hắn, tránh gây ra bất tiện.

Nhưng thực tế là dẫu giáo viên không chú ý thì cũng chẳng có nhiều bạn nhỏ chủ động chơi với Giang Thầm.

Đôi khi, có lẽ do bản năng nhạy cảm của trẻ con, trẻ em nhận biết cảm xúc nhạy cảm hơn cả người lớn. Tuy Giang Thầm không phải kiểu người hay bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng hắn quá điềm tĩnh, đến nỗi gần như thờ ơ. Dù giáo viên có kể chuyện cười hấp dẫn thế nào thì nét mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

Nói đơn giản thì hắn luôn toát ra vẻ "Người lạ đừng đến gần".

Không chỉ trẻ con mà ngay cả giáo viên đôi khi cũng cảm thấy sự quái gở của hắn quá rõ rệt, bản năng của người làm nhà giáo khiến họ muốn giúp đứa trẻ này hòa nhập vào tập thể. Nhưng nghĩ đến căn bệnh đặc biệt của hắn, họ lại lo lắng nếu can thiệp quá nhiều sẽ gây ra chuyện không hay, nên đành để mặc.

Thầy cô luôn thầm quan sát Giang Thầm, sợ hắn vì quá cô đơn mà phát triển tâm lý không lành mạnh.

Song điều mà họ không biết là người khiến họ lo lắng thật ra chẳng hề bận tâm chút nào.

Dù hoàn cảnh của Giang Thầm không phù hợp với môi trường sống tập thể, cha mẹ Tô vẫn không ngại khó khăn để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đưa hắn đến trường học bình thường để hắn có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, không để hắn cảm thấy lạc lõng với xã hội.

Có thể nói họ đã cân nhắc mọi thứ chu đáo.

Giang Thầm hiểu rất rõ suy nghĩ của cha mẹ Tô và cũng chấp nhận, biết ơn sự quan tâm của họ, nhưng hắn không định ép bản thân hòa nhập với các bạn cùng lớp.

Hắn chỉ cần thiếu niên nhỏ nhắn gọi mình là "anh" là đủ.

Những tổn thương bị phản bội và bỏ rơi trước đây đã khiến trái tim của hắn co lại đến nỗi chỉ còn đủ chỗ cho một thiếu niên mềm mại.

Những từng trải phức tạp trong quá khứ cũng làm hắn không mấy hứng thú kết bạn với ai khác, những gì mà các bạn cùng tuổi hay làm như đùa giỡn nghịch ngợm với nhau mà hắn chỉ cảm thấy... Không cảm thấy gì cả.

Không, cũng không hẳn là không có nhu cầu, đúng hơn là mọi nhu cầu và khát khao của hắn chỉ dồn hết vào một người thôi.

Mỗi lần hắn tháo găng tay thầm nắm tay cậu, hắn cảm thấy sự mềm mại và gần gũi tràn ngập trong lòng. Nếu thiếu niên giang tay ra ôm hắn, thì suốt ngày hôm đó Giang Thầm sẽ mãi nhớ cảm giác như đang ôm lấy một món quý giá.

Nghĩ đến Tô Đoạn đang chờ mình ở lớp dưới, Giang Thầm cong môi khe khẽ, cất sách vở nhanh chóng rồi rời khỏi lớp.

Nhưng vừa đến cửa lớp của Tô Đoạn, hắn đã nghe thấy những tiếng nói ồn ào bên trong.

Trong đó có tiếng của thiếu niên nhỏ nhắn tủi thân, dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ khóc: "Của tớ mà..."

Đôi ngươi Giang Thầm hơi co lại.

★★★

Tô Đoạn dọn đồ đạc như thường lệ xong, ngồi yên chờ hắn.

Trên bàn có một túi bánh nhỏ mà Giang Thầm đưa cho cậu vào giờ ra chơi, nhưng sáng nay cậu ăn no quá, không còn bụng dạ để ăn thêm nữa. Ăn xong túi bánh của mình thì bụng nhỏ của Tô Đoạn căng tròn, nên cậu quyết định để dành túi bánh của Giang Thầm mang về nhà.

Hôm nay, ba của nhóc mũm mĩm nghỉ phép, nên cậu bé vui vẻ chạy ra khỏi lớp ngay sau khi tan học. Thế là Tô Đoạn ở lại chờ một mình.

Trong lớp vẫn còn vài bạn đang chờ phụ huynh đến đón, nhưng trong số đó, Tô Đoạn chỉ quen thân với cậu bé mũm mĩm. Mà giờ cậu nhóc đã về nên Tô Đoạn cũng không nói chuyện với ai, chỉ ngồi đó ôm túi bánh của mình, ngoan ngoãn đợi Giang Thầm xuống tìm cậu.

Hình như cô giáo có việc gì gấp nên đã dặn bọn trẻ ngoan ngoãn ngồi chờ rồi vội vàng rời đi.

Đợi một lúc, Tô Đoạn chợt nghe tiếng nói vang lên bên cạnh bàn.

"Ê!"

Tô Đoạn ngẩng đầu, phát hiện người nói là một cậu bé mập khác, nhưng không dễ thương như cậu bé mũm mĩm bạn cậu, mà là một đứa trẻ đô con hơn, trông khá dữ.

Tính tình cậu bé này không tốt, là đứa trẻ bị các bạn trong lớp ghét nhất, tóc lưa thưa, hay trêu chọc và cướp đồ của các bạn.

Ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm vào túi bánh trên bàn của Tô Đoạn, nói: "Tôi đói rồi, đưa tôi bánh của cậu."

Tô Đoạn lập tức cảnh giác, không ngần ngại từ chối. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao lòng tự trọng của đứa trẻ to xác này.

Khi lời từ chối chưa kịp nói ra, cậu bé to lớn đã nhanh chóng với tay, chộp lấy túi bánh toan chạy đi.

Tô Đoạn ngơ ra một thoáng rồi nhanh chóng vươn tay cố giành lại túi bánh.

Song túi bánh được làm bằng giấy, nhỏ nhắn và xinh xắn, trông đẹp mắt hơn là hữu dụng. Vì vậy, túi không chịu nổi sự giằng co, chỉ nghe một tiếng "roẹt", túi bị rách đôi, những chiếc bánh nhỏ bên trong rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Thấy bánh không còn ăn được nữa, thằng bé cao to tức giận, ném nửa túi còn lại xuống đất, rồi lấy chân đạp lên những mảnh vụn, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

"Đồ ốm yếu! Đồ keo kiệt! Không ăn mà cũng không cho người khác ăn!"

Tô Đoạn chẳng đoái hoài cậu ta, dồn hết sự chú ý vào những mảnh bánh vỡ trên sàn.

Nhìn những chiếc bánh vỡ nát, khoai tây Tô Đoạn vô cùng buồn. Cậu lí nhí nói: "Của tớ mà..."

Bánh quy.

Của anh tặng mình.

Bàn chân vẫn không ngừng đạp lên, khiến những mảnh bánh vốn đã vỡ càng nát thêm. Lần này Tô Đoạn thực sự nổi giận. Cậu mua một cây rau chân vịt từ hệ thống rồi đẩy mạnh thằng nhóc to con sang một bên.

Cậu nhóc ngã phịch xuống đất, cú ngã khiến cậu ta ngơ ngác bối rối.

Sao Tô Đoạn yếu ớt này lại khỏe đến thế?

Cậu ta không tin! Nhất định đó chỉ là sự cố! Thằng nhóc to con nghiến răng, cố nén cơn đau ở mông đứng dậy, hung hăng vươn tay toan đẩy Tô Đoạn.

Nhưng ngay khi cánh tay vừa nhấc lên thì đã bị ai đó siết chặt. Một cơn đau buốt khủng khiếp truyền đến từ cánh tay.

"Aaaaa!!!"

Chưa kịp nhìn rõ mặt người vừa siết lấy tay mình thì thằng nhóc to lớn đã hét lên như vừa bị tra tấn.
Bình Luận (0)
Comment