Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 132

CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Cánh tay đau đến tưởng chừng như chẳng phải của mình, cậu bé đô con cảm thấy xương cốt của mình sắp bị bóp nát, nước mắt lập tức tràn ra khỏi khóe mi.

Đôi mắt ướt nhẹp nước mắt mơ màng nhìn người đang nắm chặt cánh tay nhóc, nhóc thấy đó là một người phương Đông gầy gò, cao xấp xỉ mình, tóc đen mắt đen giống Tô Đoạn, đôi mắt đen kịt của hắn đang nhìn chằm chằm nhóc, lạnh lẽo khiến người ta hoảng sợ.

Cậu nhóc đô con vốn tức giận cũng chẳng dám tức nữa, nhưng nhìn vào ánh mắt này khiến nhóc lập tức sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà méc mẹ.

Sao người con trai phương Đông này khỏe thế?

Trông gầy chỉ là cái mã thôi ư!

Sức lực nơi cánh tay ngày càng siết mạnh, cậu nhóc khóc ỉ ôi vì vừa đau vừa sợ, nhóc la to: "Huhuhu cậu đánh tôi! Tôi muốn méc mẹ-"

Thiếu niên tóc đen như bị lời này đe dọa thật, cánh tay nắm nhóc bỗng buông ra.

Cậu nhóc to con ôm chặt cánh tay bị nắm hằn dấu của mình, nước mắt giàn giụa vì phẫn nộ và tủi thân.

Nhóc chỉ muốn ăn bánh quy thôi mà! Tô Đoạn không ăn hết thì để nhóc ăn!

Không cho nhóc ăn thì thôi, còn dẫn người đánh nhóc!

Giọng của cô giáo cất lên từ phía sau, nhìn những miếng bánh quy đã biến thành mảnh vụn trên đất cùng với gương mặt ướt nhẹp nước mắt của nhóc to con, cô la lên: "Oh my god! Có chuyện gì thế?!"

Nhóc đô con cảm thấy mình bị bắt nạt, hăng hái lên tiếng: "Cô ơi, hai đứa nó đánh con! Con sẽ méc mẹ!"

Cô giáo nhìn Tô Đoạn, cậu bé hay ốm nổi tiếng trong lớp, rồi lại nhìn sang người không dám chắc là anh của cậu, cuối cùng quay về nhìn kỹ Cao Đại Tráng trông đô con hơn những đứa trẻ khác, vẻ mặt có hơi khó tả: "Ừmmm...."

Cao Đại Tráng luôn là học sinh khiến cô đau đầu.

Nhờ thân hình vượt trội các bạn cùng lứa, lại không được dạy dỗ đàng hoàng nên cậu nhóc thường xuyên bắt nạt các bạn trong lớp, đẩy ngã rồi chơi khăm, thậm chí đã nhiều lần chọc khóc các bạn, nhưng dạy mãi không sửa.

Mẹ của Cao Đại Tráng rất đỗi nuông chiều con. Mỗi lần nhóc gây chuyện bị gọi phụ huynh, bà đều bảo vệ con hết mực.

Nhờ vô số "tiền án tiền sự" của Cao Đại Tráng, cô giáo không tin lời của nhóc lắm, nhưng chưa làm rõ mọi chuyện nên cô giáo như cô không thể tỏ thái độ gì ngay, đành cố gắng hòa giải đôi bên.

Đây là ngôi trường tiểu học quý tộc, có đội ngũ giáo viên và cơ sở vật chất tốt nhất. Những đứa trẻ học ở đây hoặc là con nhà giàu, hoặc là con nhà quyền thế, hay có chăng là cả hai. Nếu có học sinh bị thương ở đây thật, nhà trường sẽ phải chịu trách nhiệm rất nặng nề.

Ánh mắt cô giáo lướt qua mảnh vụn bánh quy trên sàn, đoán được sơ sơ sự việc. Cô giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng an ủi Cao Đại Tráng: "Con đừng vội, thương thế quan trọng hơn, cô dẫn con đến phòng y tế nhé."

Sau đó cô quay đầu, cũng dịu dàng nói với Tô Đoạn và Giang Thầm: "Hai con cũng đi theo cô nhé, mẹ của các con chắc đang đợi ngoài lớp rồi. Chúng ta cùng qua bên đó, lát nữa cô sẽ gọi mẹ của Cao Đại Tráng, chúng ta cùng giải quyết chuyện này."

Tô Đoạn gật đầu đồng ý, ánh mắt cậu lướt qua mảnh vụn bánh quy trên sàn, lòng lại đượm buồn.

Dù Giang Thầm đã giúp cậu xả giận, nhưng chiếc bánh quy của cậu đã mất rồi.

Thực ra chiếc bánh quy ấy không phải món quà gì quá đắt đỏ, nhưng với Tô Đoạn thì người đã tặng nó rất quan trọng, và vì thế mà chiếc bánh quy trở thành một món quà vô giá.

Cô giáo nhìn thấy Tô Đoạn rơm rớm nước mắt, cậu bé cố gắng kìm nén nhưng trông thật tội nghiệp. Cô không khỏi xót xa.

Người ta thường có xu hướng thiên vị những đứa trẻ xinh đẹp và yếu thế hơn, huống gì Tô Đoạn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, biết nghe lời, chưa bao giờ gây sự với ai, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của Cao Đại Tráng - kẻ chuyên bắt nạt bạn bè.

Cô giáo yêu mến nhìn Tô Đoạn, ân cần nói: "Tô Đoạn Đoạn, con đừng khóc nhé."

Đôi khi sự buồn bã không nên được gọi tên, bởi một khi bị nhắc đến, nó sẽ bùng phát mạnh mẽ hơn.

Giống như Tô Đoạn lúc này.

Khi cô giáo chưa nói gì, cậu còn có thể kìm nén, nhưng ngay khi cô vừa an ủi thì nỗi buồn trong lòng cậu bỗng chốc dâng trào mạnh mẽ hơn hẳn.

Có lẽ vì là trẻ con chưa thể kiểm soát cảm xúc, nên khi Tô Đoạn chớp mắt, nước mắt bèn tuôn rơi.

Giang Thầm cúi xuống lau nước mắt cho cậu, khẽ gọi: "Đoạn Đoạn à."

Tô Đoạn mở to đôi mắt trong veo nhìn Giang Thầm, nước mắt cứ thế chảy ra từ khóe mắt.

Nước mắt càng lau càng nhiều, thấm qua lớp găng tay mỏng, làm ướt cả đầu ngón tay của Giang Thầm. Cảm giác như bị phỏng bởi một sức nóng vô hình, khiến ngón tay Giang Thầm khẽ co lại.

Cậu bé trông thật xinh xắn, dẫu khóc cũng giống búp bê Tây Dương, nét tủi thân hiện lên mà không cần nói lời nào.

Cô giáo nhìn cảnh này mà tan nát cõi lòng: "Tô Đoạn Đoạn, mạnh mẽ lên, mẹ con đang ở ngoài kia, đi với cô nào."

Cao Đại Tráng: "..."

Cao Đại Tráng khóc càng to hơn, gào khản cả cổ: "Huhu cô ơi, tay con gãy rồi! Con muốn mách mẹ con!"

Nhóc cũng đang khóc, còn khóc lớn hơn Tô Đoạn, nhưng sao cô giáo chẳng an ủi nhóc gì cả!

Cô giáo thật thiên vị! Nhóc sẽ về nhà méc mẹ!

❀❀❀

Khi thấy Tô Đoạn đang khóc được Giang Thầm dắt ra khỏi lớp, mẹ Tô đau lòng khôn xiết. Bà ôm chầm lấy con, vội vàng lau nước mắt cho cậu: "Con yêu, con yêu sao vậy? Con có bị thương ở đâu không?"

Tô Đoạn lắc đầu, đôi má vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Giang Thầm khẽ nói: "Đoạn Đoạn không bị thương ạ."


Lúc này mẹ Tô mới yên tâm hơn, rồi bà lo lắng hỏi Giang Thầm: "Còn con thì sao? Con có bị đụng chỗ nào không?"

Giang Thầm lắc đầu.

Cô giáo dẫn theo Cao Đại Tráng đang khóc lóc ỉ ôi, giữa những tiếng khóc gào chói tai, cô giáo cố gắng giải thích với mẹ Tô: "Chuyện là thế này, hai bé nhà chị xảy ra chút mâu thuẫn với bé Cao Đại Tráng. Hiện tại phía nhà trường chúng em vẫn chưa nắm rõ tình hình. Bé Cao Đại Tráng khăng khăng nói bé bị thương, nên em sẽ đưa bé đến phòng y tế. Nếu chị có thời gian, lát nữa chị có thể đưa các bé sang đó một chuyến, chúng ta cùng giải quyết chuyện này được không ạ?"

Mẹ Tô gật đầu, nói: "Được, tôi an ủi các con rồi sẽ qua sau. Cảm ơn cô giáo."

Cô giáo nhận thấy mẹ Tô là người biết lý lẽ, bèn thở phào nhẹ nhõm, lịch sự chào tạm biệt bà.

Nỗi buồn của Tô Đoạn chẳng kéo dài lâu, nhờ sự an ủi của Giang Thầm và mẹ, cậu đã bình tĩnh lại.

Mẹ Tô thấy cậu không khóc nữa mới nhẹ nhàng hỏi cậu sự việc.

Tô Đoạn chớp đôi hàng mi ướt át, khẽ mách mẹ: "Anh tặng con bánh quy, con định mang về ăn cùng mẹ, nhưng Cao Đại Tráng đã cướp mất."

Tô Đoạn nắm lấy tay Giang Thầm, kể tiếp: "Con đẩy Cao Đại Tráng ra, rồi cậu ấy định đẩy con, nhưng anh đã giơ tay ra chặn."

Nghe thấy Giang Thầm đã đứng ra bảo vệ Tô Đoạn, mẹ Tô lập tức lo lắng, kéo tay Giang Thầm lại: "Tay nào của con đã cản?"

Đứa trẻ tên Cao Đại Tráng đó vừa cao vừa mập, nhìn là biết rất khỏe. Giang Thầm thì ốm nhom, liệu có bị thương không?

Cậu bé này mới đến nhà được hơn một tháng, giờ lại bị thương, bà cảm thấy mình đúng là chưa làm tròn trách nhiệm chăm sóc hắn.

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của mẹ Tô, Giang Thầm im lặng một lúc, rồi nuốt xuống hai chữ "Không sao", sau đó giơ tay phải ra.

"Là tay này ạ."

Mẹ Tô vội vàng muốn kéo tay áo của hắn lên, nhưng bà vẫn nhớ đến ngại tiếp xúc của Giang Thầm, ngón tay bà dừng lại ngay ở cổ tay áo, rồi dịu dàng nhắc: "Giang Thầm, con tự xắn tay áo lên cho dì xem nhé."

Giang Thầm hơi do dự, nhưng vẫn nghe lời xắn tay áo lên.

Khi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy guộc và làn da trắng nhợt, trên đó có vài vết sẹo cũ nhỏ, nhưng không có vết thương mới nào.

Những vết sẹo này hẳn do suốt một năm sống ở Loranda an ninh hỗn loạn để lại.

Nơi đó đủ hạng người, từ phường ăn trộm, cướp đến tội phạm chạy trốn... Là một đứa trẻ mới mười một mười hai tuổi, Giang Thầm có thể sống một mình ở đó suốt một năm, cuộc sống của hắn chắc hẳn rất khó khăn.

Dù không thấy vết bầm như đã tưởng tượng, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo cũ, mẹ Tô không khỏi xót xa hơn.

"Có đau không con?" Mẹ Tô chớp mắt, nén lại cay xè trong mắt, khẽ hỏi.

Bà cũng không rõ là bà đang hỏi chuyện Giang Thầm đã cản Cao Đại Tráng có đau không, hay là hỏi về những vết sẹo cũ trên tay hắn.


Giang Thầm lắc đầu: "..." Nói thật thì tay hắn hơi nhức vì đã dùng lực quá mạnh khi chặn Cao Đại Tráng.

Nhưng chắc không cần phải nói ra điều đó.

Tô Đoạn lại nhỏ giọng: "Mẹ ơi, Cao Đại Tráng nói cậu ấy sẽ méc mẹ cậu ấy. Con nghe nói mẹ cậu ấy dữ lắm..."

Mẹ Tô điềm tĩnh đáp: "Đoạn Đoạn đừng sợ! Mẹ còn dữ hơn mẹ cậu ấy nữa!"

Bà kéo hai đứa nhỏ vào lòng, vừa xót xa vừa bực bội, ôm cả hai đứa vào lòng xoa đầu vuốt ve.

An ủi hai đứa xong, mẹ Tô gọi điện báo cho ba Tô.

Ba Tô đang làm việc ở công ty nói sẽ đến trường ngay.

Tô Đoạn vốn rất ngoan, từ khi đi mẫu giáo đến giờ chẳng gây chuyện bao giờ. Trong mắt ba mẹ, con họ ngoan như thế đương nhiên không phải người đi bắt nạt ai, huống hồ thể chất của Tô Đoạn yếu ớt như vậy, đánh ai được chứ? Rõ là bị bắt nạt còn gì.

Con trai bị bắt nạt, ba Tô đương nhiên phải đến để bênh vực.

Dù trường học là nơi khá đơn giản hơn xã hội, nhưng vẫn không thoát khỏi cái bóng của danh lợi.

Bình thường có lẽ không sao, nhưng khi xảy ra chuyện, địa vị và danh tiếng của phụ huynh học sinh sẽ trở thành một "quân bài" vô cùng quan trọng.

Ba Tô nhanh chóng có mặt ở trường, cùng vợ con đến phòng y tế để giải quyết sự việc.

Khi đến nơi, mẹ của Cao Đại Tráng và các cấp lãnh đạo của trường đã có mặt.

Gia đình họ người đông thế lại mạnh. Ba Tô còn cố tình làm vẻ mặt nghiêm nghị trông rất đáng sợ, khiến người khác phải dè chừng.

Dù mẹ của Cao Đại Tráng rất nuông chiều con trai, nhưng bà ta cũng không phải người quá đỗi vô lý, trước mặt ba Tô thì không dám la lối. Bà chỉ ồn ào nói con trai cưng của mình bị thương, Tô Đoạn nhà họ phải chịu trách nhiệm.

Ba Tô không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Chờ kết quả khám của bác sĩ rồi nói sau."

Chẳng mấy chốc phòng y tế đã có kết quả kiểm tra: Trên người Cao Đại Tráng không có vết thương nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau khi kiểm tra bằng thiết bị chuyên dụng, xương cánh tay của nhóc cũng không có dấu hiệu bị tổn thương.

Sau khi bác sĩ công bố kết quả, Cao Đại Tráng không thể tin nổi. Nhóc ngẩn người một lát rồi chỉ tay vào Giang Thầm, lớn tiếng chỉ trích: "Không thể nào! Tay tôi đau sắp chết mất! Chắc chắn là xương bị gãy! Chính anh ta làm đấy!"

Tô Đoạn nhẹ nhàng siết chặt tay Giang Thầm.

Giang Thầm đã bóp cánh tay Cao Đại Tráng đau điếng cũng nhẹ nhàng siết tay đáp lại. Mặc cho Cao Đại Tráng chỉ trỏ, biểu cảm của hắn vẫn không hề thay đổi, như đã dự đoán trước kết quả này.

Dĩ nhiên hắn không phải là người hành động bốc đồng. Để dạy cho Cao Đại Tráng một bài học, hắn phải đảm bảo mình và Tô Đoạn không bị liên lụy.

Sống sót ở một nơi hỗn loạn như Loranda không hề dễ dàng. Giang Thầm đã sống ở đó một năm, học được nhiều kỹ năng và kinh nghiệm hữu ích, trong đó có kỹ thuật đánh người mà không để lại vết thương.

Còn Tô Đoạn, mặc dù trước đó đã đẩy Cao Đại Tráng ngã xuống đất, nhưng nhóc da dày thịt béo, cú ngã ấy không thể gây ra tổn thương gì rõ rệt, còn không để lại vết bầm nữa là.

Vậy nên dù bác sĩ có kiểm tra thế nào đi nữa cũng không thể phát hiện bất kỳ vết thương nào trên người Cao Đại Tráng.

Bác sĩ nhún vai: "Kết quả kiểm tra là vậy, bạn học."

Cao Đại Tráng nghẹn ngào: "Bác sĩ nói dối! Tay tôi bị bóp sắp gãy xương rồi! Sao lại không sao được? Còn mông tôi nữa! Tô Đoạn đã đẩy tôi ngã xuống đất... Mông tôi đau lắm!"

Giáo viên cũng đành bó tay.

Họ đều biết rõ sức khỏe của Tô Đoạn. Muốn đẩy được Cao Đại Tráng cao lớn, vạm vỡ ngã xuống đất thì chắc hẳn phải biến thành siêu nhân trước đã.

Cô giáo nhẹ nhàng nói: "Bé Cao Đại Tráng, thưa chị, Cao Đại Tráng thực sự không có vết thương nào. Bác sĩ trường chúng tôi rất chuyên nghiệp, điều này không cần phải nghi ngờ. Tất nhiên, nếu gia đình còn thắc mắc thì có thể đi kiểm tra kỹ hơn ở nơi khác."

Mẹ của Cao Đại Tráng hoảng loạn, nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận: "Sao lại không có vết thương được, con tôi đau đến mức khóc rồi, thầy cô không thể thiên vị thế này được..."

Giáo viên rất lúng túng, còn bác sĩ và các lãnh đạo trường cũng không dễ chịu. Dù nhà họ Tô có giàu có và quyền thế hơn nhà Cao Đại Tráng, nhưng nếu trên người Cao Đại Tráng thực sự có vết thương thì sao họ có thể bảo không có cho được? Những chuyện kiểm tra ra rõ ràng như vậy, dù muốn thiên vị cũng không làm được!

Giáo viên gắng gượng giữ bình tĩnh, tiếp tục khuyên nhủ: "Hay chị đưa Cao Đại Tráng ra ngoài kiểm tra lại đi ạ..."

Đúng lúc này, Cao Đại Tráng bỗng thốt lên, lớn giọng ngắt lời giáo viên: "Đúng rồi, lúc đó trong lớp có các bạn khác! Chính Tô Đoạn và anh nó đã đánh tôi! Mọi người đều thấy! Ai cũng có thể làm chứng!"

"..." Cô giáo bị ngắt lời nghẹn hết cả lời, từ tốn nói: "Bé Cao Đại Tráng, đừng vội, cô sẽ xem xét kỹ đề nghị của con."

☆☆☆

Các lãnh đạo nhà trường bàn bạc một lúc, quyết định tiếp thu đề nghị của Cao Đại Tráng, hỏi những đứa trẻ có mặt lúc đó.

Để bảo vệ quyền riêng tư của học sinh, trong lớp học không được lắp camera. Trừ lời khai của đôi bên vốn đã không khớp nhau, mọi chuyện chỉ có thể làm sáng tỏ nhờ hỏi những bạn học khác có mặt trong lớp.

Cao Đại Tráng tự tin lần này mình nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan.

Nhưng vấn đề là nhóc đã đánh giá quá cao thiện cảm của các bạn học dành cho mình.

"Lúc tan học ạ? À, Cao Đại Tráng lại bắt nạt bạn khác đó ạ..."

"Cậu ấy muốn cướp bánh quy của Tô Đoạn Đoạn, Tô Đoạn Đoạn không cho, cậu ấy bèn giật lấy rồi làm rơi vãi khắp nơi, còn cố tình giẫm lên nữa! Đúng là quá đáng!"

"Chuyện này gọi là gì nhỉ? À, hôm qua cô văn vừa dạy từ này... Đúng rồi, 'ăn vạ'! Cao Đại Tráng là kẻ ăn vạ!"

❦❦❦

Nghe những lời "bóp méo sự thật" của các bạn, Cao Đại Tráng trợn mắt chẳng thốt nên lời.
Bình Luận (0)
Comment