Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 133

CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Nhưng bất kể Cao Đại Tráng có tin hay chăng, lời của các bạn học đều rõ ràng: chính Cao Đại Tráng giật bánh quy của Tô Đoạn, rồi còn đổ ngược lại định giở trò ăn vạ!

Cao Đại Tráng bật khóc òa lên, lần này là thật sự uất ức, khóc đến xé ruột xé gan, trông rất chân thành.

Rõ là Tô Đoạn đẩy nhóc ngã xuống đất! Các bạn học đều nhìn thấy mà, sao không ai chịu nói thật chứ?!

"Đồ nói dối! Các cậu đều là đồ nói dối!!"

Tiếng khóc của Cao Đại Tráng vang dội, nghe như cả trăm con vịt kêu bên tai, sức xuyên thấu cực mạnh. Cô giáo nghe nhóc khóc đến nhức đầu, quay sang nói với mẹ Cao Đại Tráng: "Nếu chị không có thêm thắc mắc gì thì có thể đưa bé về nhà nghỉ ngơi được rồi."

Mẹ Cao Đại Tráng vẫn không cam lòng: "Con tôi vẫn còn khóc mà, nó ngoan thế, chắc chắn đau lắm mới thế này. Hay là để bác sĩ kiểm tra lại lần nữa?"

Cô giáo: "..." Sao mẹ con nhà này đều không hiểu lời người khác nói nhỉ?

Dẫu nhường một bước, cứ theo lời của Cao Đại Tráng, nếu đúng là Tô Đoạn đã đẩy nhóc ngã, thì cũng là do Cao Đại Tráng đã ra tay cướp bánh trước, chẳng có lý do gì để trách Tô Đoạn cả.

Huống chi, dù có đòi bồi thường cũng cần có bằng chứng. Cao Đại Tráng chẳng có một vết thương nào, dù có nói chắc chắn hay khóc to thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Hiện nay là xã hội pháp trị, mọi chuyện phải dựa vào chứng cứ, không phải cứ khóc lóc ầm ĩ là người khác sẽ đứng về phía mình.

Ôi, bọn trẻ con thời nay...

Mẹ Cao Đại Tráng vẫn muốn đôi co, nhưng bằng chứng rành rành trước mắt, lãnh đạo nhà trường đến giải quyết cũng đã hết kiên nhẫn, nghiêm túc trao đổi với mẹ nhóc.

Cuối cùng, Cao Đại Tráng bị ép phải miễn cưỡng xin lỗi Tô Đoạn, chuyện mới coi như kết thúc.

Sự việc đã giải quyết, mặc dù Tô Đoạn và Giang Thầm không sao cả, nhưng vẫn bị "hoảng sợ", nên ba mẹ Tô đã xin phép nhà trường cho hai đứa nghỉ buổi chiều ở nhà, sau đó mới đưa hai đứa trẻ về.

Trên đường về, xe dừng lại trước một tiệm bánh ngọt, mẹ Tô mua cho Tô Đoạn một túi bánh quy mới để bù lại túi bánh bị giật mất hồi sáng.

Tô Đoạn ôm túi bánh quy vừa nướng xong, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Tô xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Đoạn Đoạn chơi với anh ở nhà hôm nay nhé, mai lại đi học."

Tô Đoạn gật đầu lia lịa.

Về đến nhà, lúc ăn trưa, Tô Đoạn mang túi bánh quy ra đặt lên bàn ăn, trở thành một món tráng miệng, cả nhà họ Tô mỗi người ăn một miếng, sạch bách không còn mẩu nào.

Sau khi ăn xong, họ ra vườn tản bộ, rồi đến giờ đi ngủ trưa.

Chẳng hay có phải vì hoảng sợ, hôm nay Tô Đoạn bỗng nhiên trở nên rất quấn người, ôm ghì tay Giang Thầm trên sô pha không chịu rời, hết sức bám dính.

Cậu tỏ ra như muốn nói "Em không ngủ, cũng không cho anh ngủ", giống hệt như một đứa trẻ đang dỗi đòi nũng nịu.

Giang Thầm cũng rất dung túng, để mặc Tô Đoạn đè lên mình, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng vuốt ve cậu.

Mẹ Tô chỉ cần liếc qua cũng nhận ra ý đồ thật sự trong lòng con trai.

Bà mỉm cười nói: "Tới giờ ngủ rồi đấy, chiều nay không phải đi học nhưng cũng không được thức muộn đâu."

Tô Đoạn lầm bầm hai tiếng, tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Giang Thầm, chẳng có ý định buông ra, còn ngã hẳn vào người Giang Thầm, nằm dài trên đùi hắn.

Giang Thầm nhẹ nhàng đỡ lấy vai cậu, giữ cậu trong tầm tay để cậu không lăn khỏi người mình.

Mẹ Tô bình tĩnh hỏi tiếp: "Đoạn Đoạn, sao con chưa chịu đi ngủ?"

Tô Đoạn lí nhí đáp: "Anh vẫn chưa ngủ mà."

Mẹ Tô cười mỉm, liếc nhìn cậu: "Anh chưa ngủ là tại sao nhỉ? Có phải vì có một cậu bé hư đang ôm chặt không cho anh đi ngủ không?"

Giang Thầm luôn kiệm lời phối hợp trả lời: "... Con chưa buồn ngủ ạ."

Mẹ Tô: "..." Bà như đã thấy trước tương lai con trai mình sẽ bị chiều hư mất rồi.

Bà nhẹ nhàng bóp mũi Tô Đoạn, thẳng thừng chỉ ra ý đồ thật sự: "Có phải con muốn ngủ cùng với anh không?"

Tô Đoạn bị mẹ bóp mũi, miệng nhỏ khẽ mở, đáp lí nhí: "Dạ vâng."

Mẹ Tô nhân cơ hội vuốt nhẹ má mềm của cậu, vuốt cho đã rồi giả vờ thở dài: "Đoạn Đoạn à, chỉ có con là nghĩ ra nhiều chiêu trò thế này. Mẹ không quản được con rồi, tự hỏi xem anh có đồng ý cho bé nghịch ngợm này ngủ cùng không?"

Tô Đoạn lập tức lăn trở người như cá nóc trên đùi Giang Thầm, mắt tròn xoe ngước lên nhìn hắn: "Anh ơi, ngủ thôi, Đoạn Đoạn buồn ngủ rồi."

Sao Giang Thầm từ chối nổi yêu cầu của Tô Đoạn đây? Hắn khẽ mỉm cười, không do dự gật đầu.

Tô Đoạn vui mừng, lật đật bò dậy khỏi người Giang Thầm, hắn cũng lập tức đưa tay đỡ phía sau cậu, sợ cậu ngã xuống đất vì đứng dậy quá nhanh.

Tô Đoạn nắm tay áo Giang Thầm, đôi mắt đen long lanh cong thành hai vầng trăng khuyết, nói: "Đi thôi anh, lên lầu ngủ nào."

Giang Thầm nghe theo đứng dậy, nắm lấy tay cậu.

Hai người nắm tay nhau, Tô Đoạn ưỡn thẳng lưng như một chú cá nóc vừa thắng trận, ngực nhỏ cũng phồng lên hơn bình thường. Cậu nói với mẹ Tô: "Anh đồng ý rồi ạ. Mẹ ơi, con đi ngủ đây, chúc mẹ ngủ trưa ngon!"

Mẹ Tô cười mỉm, phẩy tay: "Đi đi, hôm nay mẹ sẽ không gọi các con đâu, cứ ngủ nhiều vào."

Bé ngốc này, cứ ngỡ mẹ không biết mình lén lút leo lên giường Giang Thầm lúc trước.



Cuối cùng cũng được công khai leo lên giường, Tô Đoạn vui đến nỗi sắp bay lên, còn ôm cả chiếc gối nhỏ của mình vào phòng Giang Thầm.

Còn chăn thì cậu không mang, vì để "chữa bệnh" cho Giang Thầm tốt hơn, tất nhiên là cả hai phải đắp chung một chăn rồi.

Giang Thầm tháo găng tay ra, quen thuộc ôm lấy cậu thiếu niên mềm mại đang nhanh chóng chui vào lòng mình, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ như lần trước.

Nhưng đột nhiên, Tô Đoạn như nhớ ra điều gì đó, chống tay nhỏ nhắn lên ngực Giang Thầm, giữ một khoảng cách giữa hai người.


Giang Thầm mở mắt, nhìn xuống bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy em?"

Tô Đoạn ngước mặt nhìn hắn, đưa ra một yêu cầu hơi lạ lùng: "Anh ơi, xắn tay áo lên đi ạ."

Giang Thầm ngờ vực nhìn cậu.

Ánh mắt Tô Đoạn tội nghiệp nhìn hắn, không nói lý do, chỉ kiên quyết: "Xắn lên đi mà."

Đối với những yêu cầu nhỏ nhặt của Tô Đoạn, Giang Thầm chưa bao giờ từ chối, hắn hỏi: "Bên nào?"

Tô Đoạn nghĩ ngợi rồi đáp: "Bên phải."

Trưa nay ở trường, cậu đã thấy tay trái của Giang Thầm rồi, giờ thì nhìn tay phải là được.

Giang Thầm khẽ dịch người, đưa tay tự xắn tay áo bên phải lên.

Làn da trắng nhợt hiện ra, nhiều vết thương hơn cả tay trái.

Nhìn thấy cánh tay của mình, Giang Thầm chợt hiểu ra tại sao Tô Đoạn lại muốn hắn xắn tay áo lên, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, mím môi định rụt tay lại.

Song trước khi hắn rút về, Tô Đoạn đã nhanh chóng và kiên quyết đưa tay ra ôm cánh tay của hắn, không cho hắn rút lại.

Lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên nhỏ đặt lên cánh tay Giang Thầm, nhiệt độ không cao nhưng vì không có gì ngăn cách nên sự tiếp xúc ấy trở nên vô cùng rõ rệt, khắc sâu lên người hắn không sao phớt lờ được.

Từ lần đầu tiên nắm tay, đến lần cậu vùi đầu vào cổ hắn, bây giờ, cả cánh tay hắn cũng đã bị cậu "chiếm lĩnh."

Sự tiếp xúc này thực sự quá đỗi, như thể hơi ấm từ bàn tay thiếu niên đã thiêu đốt hắn, khiến ngón tay phải của Giang Thẩm khẽ co lại, giật nhẹ vài lần, lặng lẽ hít vào.

Bản năng phản kháng với thế giới bên ngoài khiến cơ thể hắn cứng đờ, theo phản xạ muốn đẩy người ấy ra, nhưng một bản năng khác sâu sắc hơn, muốn gần gũi cậu lại ào tới, lấn át mọi cảm giác trước đó và rồi chiếm lấy tâm trí hắn.

Gần hơn nữa... Nếu có thể gần hơn nữa thì...

Nơi tiếp xúc giữa hai người trở nên mỗi lúc một nóng, từng đầu dây thần kinh của Giang Thầm đều run lên. Không rõ là do căng thẳng hay vì lý do khác, nhưng yết hầu của hắn không ngừng di chuyển.

Bàn tay Tô Đoạn đặt trên cánh tay Giang Thầm không biết từ lúc nào đã bắt đầu dịch chuyển nhẹ nhàng, ngón tay mềm mại lướt qua làn da trắng nhợt của hắn, động tác nhẹ nhàng đầy thận trọng.

Bỗng dưng Giang Thầm tỉnh ra.

Những vết sẹo trên cánh tay hắn thực sự đã không còn đau nữa, nhưng dưới những vết sẹo xấu xí ấy vẫn còn ẩn chứa những ký ức tối tăm.

Đối với Giang Thẩm, những vết sẹo này không chỉ là dấu vết bị thương, mà còn là biểu tượng của sự phản bội và cô lập, đại diện cho những tháng ngày hắn đã trải qua đầy rẫy khó khăn và cô đơn ở Loranda.

"Em sẽ thổi cho anh, thổi rồi sẽ hết đau." Tô Đoạn nói.

Cậu bé nhỏ nhắn phồng má, cẩn thận thổi nhẹ vào cánh tay hắn, như thể đang cố xua tan những nỗi đau từ quá khứ, từ khi những vết thương này còn chưa kịp lành.

Sự ngây thơ khiến người ta muốn bật cười.

Nhưng Giang Thẩm lại không sao cười nổi. Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đầy nghiêm túc của Tô Đoạn, lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở phả ra từ đôi môi thiếu niên. Một làn sóng ấm áp chầm chậm dâng lên từ đáy lòng, lấp đầy trái tim hắn đến mức tưởng chừng như sắp tràn ra, rồi dần dần rút đi.

Chỉ để lại vệt ẩm ướt.

Sau khi tỉ mỉ thổi hết từng vết sẹo trên cánh tay Giang Thầm, Tô Đoạn hài lòng kéo tay áo hắn xuống, cẩn thận đắp lại chăn cho hắn.

Cậu lại rúc vào lòng Giang Thầm, dùng đầu mình cọ nhẹ vào cằm hắn, rồi ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Anh ơi, ngủ thôi."

Trong đôi mắt đen láy long lanh của cậu, Giang Thầm nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

Giang Thẩm khẽ đáp "Ừm", nhắm mắt lại, ngập ngừng vài giây rồi nhẹ nhàng ôm lấy chàng thơ của mình.

Hắn từng ngỡ trái tim hắn đã có một lớp vỏ bọc mãi mãi không gỡ bỏ được.

Vậy mà giờ đây, chỉ vài hơi thổi nhẹ của khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, chàng thơ của hắn đã dễ dàng lột bỏ lớp vỏ đó.
Bình Luận (0)
Comment