Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 158

NHÌN EM NGON GHÊ

*Thế giới này công có thể triệu hồi phân thân, nhưng không phải con người =))), nên hơi NP một xíu nha.

___

Nghe hệ thống hốt hoảng giải thích, Tô Đoạn thở phào nhẹ nhõm.

Dù thứ cậu yêu là linh hồn của người yêu, nhưng ngay cả một yêu quái đã sống vài ngàn năm như cậu cũng không thể thoát khỏi cái thói quen tầm thường là ưa nhìn mặt. Nếu kiếp này người thương của cậu thực sự có diện mạo... Xấu như thế, e là hơi khó, ừm, chấp nhận một chút.

...Được rồi, không chỉ một chút đâu, mà là nhiều chút.

Mới nãy cậu còn chẳng dằn lòng nổi toan hỏi hệ thống có bán đạo cụ nào có thể thay đổi diện mạo hay chăng!

... May mà chỉ là hiểu lầm!

Ông cụ mặc một bộ đạo bào cũ kỹ, mang dáng vẻ của một đạo sĩ, chính là tên thiên sư đã bắt Tô Đoạn làm mắt trận. Lão có đôi mắt ti hí đầy gian trá, nhìn qua đã thấy chẳng phải thiên sư chính đạo gì.

Thấy Tô Đoạn tỉnh lại, lão không khỏi kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác: "Cậu tỉnh rồi?"

Một khi khởi động trận pháp mà lão bố trí thì sẽ lập tức rút sạch sinh tử khí của kẻ làm mắt trận, chuyển thẳng xuống cho tà vật bên dưới. Dưới cường độ rút cạn như vậy, người bị đặt vào trận gần như sẽ bất tỉnh ngay lập tức. Mà trước khi rời khỏi đây, lão thấy Tô Đoạn đã ngất lịm rồi.

Đáng lý cậu không thể nào tỉnh lại được.

Chẳng lẽ trận pháp đã bị phá?

Tô Đoạn không đáp lời, chỉ lặng lẽ kích hoạt rau chân vịt bản nâng cấp vừa mua.

Ngay tức thì, cảm giác lạnh buốt và suy yếu quấn quanh cậu tan biến. Thay vào đó là một sức sống nhẹ nhàng tràn đầy đang lan tỏa khắp các ngóc ngách trong cơ thể. Trong khoảnh khắc ấy, Tô Đoạn bỗng có cảm giác lạ, tựa như chỉ cần cậu khẽ nhấc ngón tay thì có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển.

Và quả thực là vậy. Rau chân vịt phiên bản nâng cấp giúp người sử dụng tạm thời đạt được sức mạnh mạnh nhất của thế giới này. Mà thế giới này có yếu tố huyền huyễn, sức mạnh mạnh nhất nơi đây có lẽ vô cùng khủng khiếp.

Bảo là hủy thiên diệt địa cũng chẳng phải ngoa.

Sức mạnh kinh khủng ấy khiến Tô Đoạn chỉ vừa nắm giữ đã thấy rùng mình, lo mình sơ ý một chút sẽ lỡ tay phá hủy cả một thành phố. Chồi khoai tây trên đầu cậu cũng run rẩy hai lần vì bị dọa, rồi thận trọng nằm im, chẳng dám động đậy.

Tô Đoạn không nhận ra do sức mạnh ở hai đầu trận pháp đã chênh lệch hoàn toàn, trận pháp vốn dùng để truyền tử khí cho tà vật dưới lòng đất bỗng dưng đảo chiều. Tử khí mà tà vật đã hấp thụ nay cuồn cuộn chảy ngược về phía Tô Đoạn, đến khi trả về hết vẫn liên tục chảy tiếp.

Lần này tử khí được chuyển lên không chỉ là của trận pháp mà còn có sức mạnh tích lũy hàng ngàn năm của tà vật dưới lòng đất.

Trước sức mạnh tuyệt đối, trận pháp hoàn toàn bị đảo ngược. Con tà vật vốn đang ăn uống no nê không chỉ bị bắt nôn hết mọi thứ đã nuốt vào, mà còn phải dâng cả ngàn năm tu vi của mình. Tô Đoạn bị coi là vật tế giờ lại trở thành người hưởng lợi lớn nhất.

Dù những tử khí này hết sức khổng lồ với người thường, nhưng nó quá nhỏ bé so với sức mạnh tạm thời mà Tô Đoạn vừa đạt được, nên cậu chẳng nhận ra trận pháp thay đổi.

Lão đạo sĩ tới kiểm tra trận pháp cũng chẳng phát hiện ra. 

Trận pháp này rất quan trọng, lão sợ xảy ra sự cố gì nên không dám kiểm tra quá kỹ, chỉ cần xác nhận nó vẫn vận hành, dù Tô Đoạn đã mở mắt nhưng không thể nhúc nhích là lão yên tâm. 

Có lẽ vì thể chất của tên vô dụng này quá đặc biệt, nên mới tỉnh lại, tuy hiếm gặp nhưng không phải chưa từng xảy ra. 

Tỉnh thì tỉnh thôi, dẫu sao cũng bị trận pháp khống chế không động đậy được. Đợi đến khi sinh khí và tử khí trong cơ thể bị rút cạn, không muốn nhắm mắt cũng phải nhắm.

Nghĩ vậy, lão đạo sĩ nở một nụ cười mỉa mai, định buông lời chế giễu Tô Đoạn, nhưng chưa kịp mở miệng thì cả hang động bỗng rung chuyển dữ dội! 

"Động đất?!" Tô Đoạn nghe lão đạo sĩ kinh hoàng và hoảng loạn hô lên, bèn không giả chết nữa. Cậu bật dậy ngay tắp lự, động tác nhanh nhẹn không chút vướng víu, như thể trận pháp dưới chân chẳng hề tồn tại. 

Mất đi mắt trận, trận pháp đang hoạt động bèn dừng lại, chớp sáng hai lần rồi tắt hẳn. 

Nhìn cảnh Tô Đoạn đứng dậy dễ dàng, lão đạo sĩ vừa sốc vừa giận, tức suýt hộc máu gào lên: "Mày...?!" 

Nhưng chẳng mấy chốc, như có thứ gì đó đâm sầm vào khiến hang động rung chuyển dữ dội hơn. Vô số đá vụn từ vách động rơi xuống, không chút thương tình mà lao thẳng vào lão đạo sĩ. Lão vội vàng dán bùa lên người để tự vệ, bận rộn đến mức không còn hơi sức để ý Tô Đoạn nữa. 

Dĩ nhiên lão cũng không nhận ra rằng những mảnh đá sắp rơi trúng Tô Đoạn đều bất ngờ đổi hướng, chỉ sượt qua áo cậu rồi rơi xuống đất. 

Tô Đoạn ỷ mình ăn rau chân vịt nên vô cùng dùng ánh mắt vô tội đứng yên tại chỗ, nhìn lão bị đá rơi trúng. 

Một luồng hơi thở nguy hiểm tỏa ra ngày càng rõ rệt. Lão đạo sĩ luống cuống chẳng hề nhận thấy gì, nhưng Tô Đoạn thì cảm nhận được. Cậu nghiêng đầu nhìn sang một góc hang động, rồi suy tư.

Lúc đầu cậu cứ ngỡ động đất là do tà vật dưới lòng đất gây ra. Nhưng chẳng mấy chốc cậu nhận ra những chấn động này đến từ phía trên. 


Như có thứ gì đó... Đang chuẩn bị lao xuống để săn con mồi. 

Nhưng vài giây sau, nơi Tô Đoạn nhìn tới bỗng bị một sức mạnh khổng lồ đâm xuyên tạo một lỗ lớn. Một con thú dữ cao bằng nửa thân người nhảy qua lỗ vào trong. Thân hình to lớn rơi xuống nhưng gần như không tạo ra tiếng động nào. 

Con thú dữ ấy mang hình dáng của một con hồ ly trắng, bộ xương thô lớn như bò mộng, thân thể hơi chồm về phía trước, bả vai căng lên cảnh giác, tư thế như muốn tấn công. 

Khi tiến gần hơn, hơi thở nguy hiểm từ nó càng trở nên rõ rệt. Từng làn khí lạnh lẽo, nồng nặc mùi máu tanh toát ra từ từng sợi lông, khiến bất kỳ ai yếu tim chỉ cần chạm mặt đã lập tức mất bị hơi thở này xâm nhập tinh thần. 

... Ví như lão đạo sĩ vừa nhìn một cái đã bất tỉnh, chưa kịp hét tiếng nào. 

Nhưng Tô Đoạn không quan tâm lão đạo sống chết thế nào. Toàn bộ sự chú ý của cậu bị hút vào đuôi và ánh mắt của con hồ ly. 

... Phía sau nó không chỉ có một cái đuôi mà là cả tám cái. Những chiếc đuôi to lớn, óng mượt, lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng đung đưa, vừa bí ẩn vừa đáng sợ. 

Ngoài ra, con thú còn sở hữu một đôi mắt khác màu. Một bên là màu xanh nhạt lạnh lẽo như băng tuyết cực địa, bên còn lại là ánh vàng sáng ngời như có những dòng sông vàng đang tuôn chảy bên trong. Đôi mắt đẹp đẽ đến mức dễ khiến người ta mất trí. 

Nhưng Tô Đoạn không bị mê hoặc. Cậu chỉ cảm thấy đôi mắt ấy thật đẹp. 

Lạ lùng thay, dù đây là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng Tô Đoạn lại sinh ra thiện cảm với con thú không mấy thân thiện này. Ngay cả những cái đuôi giương nanh múa vuốt sau lưng nó, cậu cũng cảm thấy đáng yêu. 

Khi ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt thú cảnh giác ấy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Tô Đoạn khẽ hỏi trong đầu: "Đây là đối tượng chữa bệnh của tôi trong thế giới này hả?" 

Hệ thống: "...Một nửa thôi." 

Tô Đoạn: ?? 

Một nửa là sao?

Hệ thống tải xong dữ liệu thì truyền thông tin của mục tiêu vào đầu Tô Đoạn. Cậu chưa kịp đọc thì lại thấy một người bước vào qua lỗ hổng trên vách đá. 

Đó là một người đàn ông mặc áo bào trắng, mái tóc dài tới thắt lưng được buộc nhẹ bằng dây đỏ tươi phía sau, nhưng chẳng hề toát ra vẻ nữ tính, ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt đen thẳm u ám. Vừa vào đã nhìn thoáng Tô Đoạn. 

Đôi mắt ấy đen như mực, nhưng ẩn chứa một tia sáng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, khiến người khác không kịp nhìn rõ. 

... Không hiểu sao ngay từ lần đầu nhìn thấy người này, Tô Đoạn cũng cảm thấy... Rất ưa nhìn! 

Tô Đoạn hơi hoảng hốt: "...Không, tôi không phải là củ khoai tây dễ thay lòng!"

Tô Đoạn nhìn con hồ ly trắng dưới đất, lại nhìn người đàn ông phía sau nó, đầu óc Tô Đoạn bỗng sáng lên. Cậu lập tức ngộ ra một bí mật mà bao người suốt hàng chục năm nay chưa từng đoán ra! 

Cậu lén hỏi nhỏ trong lòng: "...Là một người hả?" 

Hệ thống: "Đúng vậy." 

Nghe vậy, Tô Đoạn hoàn toàn yên tâm. Mãi đến khi người đàn ông kia bước tới, dán một lá bùa định thân lên người cậu, cậu cũng không phản kháng chút nào, ngoan ngoãn đứng trong góc như bị phạt đứng. 

Suốt lúc đó, hai người không tránh khỏi chạm mắt nhau. Tô Đoạn vô tội mở to đôi mắt đen láy, nhìn đăm đăm hắn. 

Người đàn ông có vẻ chưa từng gặp ai dám to gan nhìn mình như vậy, thấy lạ lẫm nên nhíu mày. Nhưng vì một trực giác khó hiểu nào đó mà hắn không trực tiếp nuốt gọn con mồi như thường lệ, chỉ dán bùa định thân lên, nhân từ để Tô Đoạn đứng im ở đó.

Con cáo trắng nọ cũng đi quanh Tô Đoạn theo hành động của người đàn ông. Khi quay người, phần đuôi lớn hơi nâng lên vô tình lướt qua eo Tô Đoạn, khiến cậu ngứa suýt nữa phá bùa.

Tính cách của người đàn ông có vẻ rất trầm lắng, sau khi khống chế được cậu, hắn và cáo trắng đi nghiên cứu gì đó ở khu vực trận pháp.

Bên trong hang động yên lặng đến đáng sợ.

Nhân lúc một người một cáo đang bận rộn làm gì đó, Tô Đoạn tranh thủ đọc nhanh tư liệu mà hệ thống vừa truyền đến.

Mục tiêu chữa bệnh lần này của cậu tên Lâm Chúc. Đúng như cậu thấy bây giờ, đó không phải một con người bình thường, mà là một yêu.

Cụ thể hơn thì là một con yêu hồ ly chín đuôi.

Trong cuốn sách cổ nổi tiếng về chuyện kỳ quái "Sơn Hải Kinh" từng đề cập: "Trên núi Thanh Khâu, sườn phía nam nhiều ngọc, sườn phía bắc nhiều đá xanh. Nơi đó có một loài thú hình dáng như cáo nhưng có chín đuôi, tiếng kêu như trẻ con, ăn thịt người."

Tuy Sơn Hải Kinh có nhắc đến loài yêu này, nhưng không ghi lại tên của chúng. Do đó, người đời sau đã dựa theo miêu tả trong Sơn Hải Kinh, gọi loài yêu trông như cáo trắng này là "Cửu Vĩ Hồ" hoặc "Thanh Khâu Hồ".

Song "Cửu Vĩ" chỉ là một cách gọi chung. Thực tế, số lượng đuôi của Cửu Vĩ Hồ tượng trưng cho yêu lực của chúng. Đa số Cửu Vĩ Hồ không đủ chín đuôi, cũng hiếm có con nào đến tám đuôi.

Ví như Lâm Chúc trước mặt cậu, tu luyện từ thời cổ đại đến nay, không biết đã qua mấy ngàn năm mới mọc được tám đuôi và hóa ra được phân thân thứ hai - chính là hình người để tóc dài mà cậu đang thấy.

Nhưng Lâm Chúc giấu đuôi của mình rất kỹ. Đến giờ phút này, ngoài Tô Đoạn thì không ai biết bí mật này.

Đương nhiên nếu đã là mục tiêu chữa bệnh thì chắc chắn hắn có bệnh.

Sơn Hải Kinh từng nhắc Cửu Vĩ Hồ thích ăn thịt người, nhưng thực ra cách nói này rất gây hiểu lầm. Thực tế thì Cửu Vĩ Hồ ăn tạp, gần như yêu ma quỷ quái gì cũng ăn, có thể nói là một chủng tộc vô cùng tham ăn.

Mà con Cửu Vĩ Hồ này lại không may mắc chứng háu ăn.

Vốn dĩ Cửu Vĩ Hồ đã là một chủng loài rất biết ăn, nay mắc thêm chứng háu ăn, khiến hắn gần như lúc nào cũng cần ăn uống.

Vậy nên rõ ràng lần này Lâm Chúc đến đây là để tìm thức ăn, mà mục tiêu chính là tà vật dưới lòng đất kia.

♡♡♡

Dọc theo vết tích của trận pháp, Lâm Chúc thử triệu hồi tà vật dưới lòng đất, nhưng bất kể hắn dụ dỗ hay gọi thế nào thì con tà kia đều co rúm dưới đất, không dám chui ra, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.

Sao lại thế?

Đáng lý sau hiến tế, sức mạnh và tà tính của tà vật sẽ đạt đến đỉnh điểm, không thể nào suy yếu như thế mới phải.

Chính vì nắm được điều này nên hắn mới chọn thời gian ngay sau hiến tế để đến đây.

Sức mạnh càng lớn, thức ăn càng ngon... Đây là nguyên tắc săn mồi muôn thuở của Cửu Vĩ Hồ.

Thứ tưởng chừng như con gà quay béo ngậy ngon lành lại bỗng biến thành một con gà rừng gầy còm khô khốc. Cảm giác chênh lệch lớn khiến Lâm Chúc lập tức dâng lên muôn vàn cơn thịnh nộ. Đầu lưỡi hắn khẽ lướt qua những chiếc răng nanh vừa lộ ra.

... Không lẽ bị người khác cướp trước rồi?

Nghĩ đến khả năng nào đó, Lâm Chúc bèn vẽ trận tại chỗ, thi triển thuật truy tung. Không lâu sau, trận pháp cho ra kết quả, quả nhiên có một hơi thở rất giống với tà vật dưới lòng đất, hơn nữa cách đây rất gần.

Đôi mắt hắn trầm xuống, nhìn lần theo hơi thở, bỗng dưng đối diện với một đôi mắt đen láy trong trẻo, đầy vẻ vô tội.

Lâm Chúc: "..."
Bình Luận (0)
Comment