Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 159

NHÌN EM NGON GHÊ

Tà vật ẩn mình dưới lòng đất này thực chất là một con hạn bạt.

Trong "Thuyết Văn" có viết: "Bạt, là quỷ hạn hán." Hạn bạt* chính là quái vật mỗi khi xuất hiện đều gây ra hạn hán trong truyền thuyết. Tương truyền nó là tổ tiên của cương thi, từng là thuộc hạ của Huỳnh Đế, là một tồn tại vô cùng khó đối phó. 

*Hạn bạt: yêu vật gây hạn hán thời xưa. Tui sợt ảnh trên gg nó bể quá nên có gì mọi người chịu khó lên gg coi nha =((

Hơn trăm năm trước, con hạn bạt này đã bị các thiên sư thời bấy giờ cùng nhau dùng pháp trận trấn áp dưới lòng đất sâu hàng trăm mét. Thế nhưng qua thời gian đổi thay, vùng đất hoang vắng khi xưa nay đã trở thành một đô thị sầm uất, phong ấn cũng dần yếu đi theo năm tháng. Kẻ nào đó ngửi được mùi tà khí lần mò tìm đến đây, nung nấu ý đồ, còn chuẩn bị cả một vật hiến tế là kẻ nửa sống nửa chết có thể chất đặc biệt để đánh thức hạn bạt.

Hạn bạt - một sinh vật ngay khi xuất hiện đã mang theo sát thương diện rộng. Nếu thoát ra chắc chắn sẽ gây nên một thảm họa không thể tưởng tượng nổi cho nhân gian, mà đầu tiên phải hứng chịu chính là thành phố đông đúc phía trên. 

Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì... Thảm họa vẫn chưa kịp xảy ra đã bị Tô Đoạn ăn mất rồi. 

Đúng vậy, theo lời giải thích của hệ thống, Tô Đoạn cuối cùng cũng muộn màng nhận ra rằng khi đứng trong pháp trận ban nãy, cậu đã vô tình hấp thụ toàn bộ năng lượng bên trong hạn bạt. 

Nói cách khác, cậu đã vô tình ăn hết nguồn dự trữ lương thực của Lâm Chúc...

Tô Đoạn: "..." À thì... Cửu Vĩ Hồ chắc chỉ là loài ăn thịt thôi nhỉ? Chắc không có hứng thú với vị thuốc đắng nghét này đâu nhỉ? 

... Ơ, không đúng. Cậu quên mất rồi, hiện giờ cậu đang dùng cơ thể con người, mà con người thì cũng nằm trong danh sách "đồ ăn". 

Bị ánh mắt sâu kín của Lâm Chúc chiếu đến, Tô Đoạn chột dạ nuốt nước bọt. 

Cậu thử trả lại luồng tử khí kia vào trong cơ thể hạn bạt, nhưng vì bản thân vốn là kẻ nửa sống nửa chết nên là một bình chứa hoàn hảo cho tử khí. Với lại nhờ hiệu quả từ rau chân vịt càng khiến tử khí trên người hạn bạt sau khi nhập vào cậu nhanh chóng dung hòa với cơ thể, giờ đã không thể tách rời. 

Chờ đến khi hiệu quả của rau chân vịt tan đi, luồng tử khí mang theo năng lượng của hạn bạt này cũng không rời khỏi, mà sẽ mãi lưu lại trong cơ thể cậu, trở thành một phần của cậu. 

Nói cách khác, theo một nghĩa nào đó, giờ Tô Đoạn đã trở thành một hạn bạt bán thành phẩm rồi! 

Nói cách khác, trong mắt Lâm Chúc, từ một món ăn có hương vị bình thường, cậu đã trở thành một món ngon gấp mấy lần!

Lâm Chúc rõ ràng cũng lờ mờ nhận ra điều này. Hắn yên lặng đối mặt với Tô Đoạn hồi lâu, đôi mắt đen tuyền ánh lên vẻ lạnh lùng, nhưng khi rũ mắt lại lộ ra một chút... Hoang mang khó gọi tên. 

Thực ra vừa rồi hắn đã cảm nhận được tử khí trên người con người này nồng đậm đến mức khó tin. Nhưng hắn tưởng chỉ là do nhiễm hơi thở của hạn bạt nên không để ý nhiều. Giờ thì người này tuyệt đối không phải là loại yếu đuối tay trói gà không chặt như hắn tưởng ban đầu.

— Làm gì có chuyện vật hiến tế lại quay ngược nuốt chửng cả đối tượng hiến tế chứ?

Hắn thường cắn nuốt yêu quái và quỷ hồn khác, mục đích cuối cùng cũng chỉ là hấp thụ năng lượng tồn tại trong chúng. Mà con người này - à không, giờ dùng từ con người thì không còn chính xác nữa - sắp hút sạch tử khí của hạn bạt, chẳng khác nào đã ăn cả hạn bạt.

Nhưng cơ thể của con người này thật kỳ lạ, cắn nuốt hạn bạt xong, chẳng hiểu sao còn biến mình thành một hạn bạt nhỏ...

Có lẽ do nền móng lúc đầu quá yếu nên mới dễ dàng bị đồng hóa như vậy chăng?

Tuy nhiên mấy chi tiết nhỏ nhặt này với hắn cũng chẳng có gì khác biệt. Con người này đã ăn hạn bạt, vậy thì hắn chỉ cần ăn con người này, hiệu quả chẳng phải vẫn y nguyên sao?

Tư thế nửa quỳ của hắn không duy trì lâu. Một khi đã tìm ra kẻ đầu sỏ gây rối thì trận pháp cũng chẳng cần giữ lại. Lâm Chúc vung tay, những ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua mặt đất. Trong tích tắc, trận pháp hiến tế và thuật truy tung đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến.

Hắn vô cảm đứng dậy, bước về phía con người bị ném vào góc hang động. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại theo động tác đứng dậy mà quét qua nền đất, nhưng lại không hề vướng chút bụi nào.

Tô Đoạn căng thẳng nhìn người đàn ông có đôi mắt đen kịt kia ngày càng tiến gần. Trong mắt hắn ánh lên một chút thèm khát lạnh lẽo, khiến Tô Đoạn vừa ngơ ngác vừa buồn bã. Đừng nói là Lâm Chúc muốn ăn cậu thật đó chứ...?

Vì quá bồn chồn, cậu quên mất mình vẫn đang bị chú định thân kiềm chế không thể nhúc nhích. Cậu cẩn thận lùi lại hai bước, co rúm người vào góc hang động.

Tô Đoạn ủ rũ nghĩ, dù cậu tự cho rằng mình và Lâm Chúc khá quen thuộc, nhưng xét thấy đối phương mỗi lần đến thế giới mới đều mất trí nhớ, cậu trong mắt Lâm Chúc hiện giờ chắc chỉ là một kẻ xa lạ không quá chướng mắt.

Theo động tác lùi lại của cậu, lá bùa vàng đã mất hiệu lực trên vai cũng lắc lư rơi xuống đất, vừa vặn đáp ngay trước mặt Lâm Chúc, như đang mỉa mai việc hắn đã nhìn lầm người.

Lâm Chúc cụp mắt nhìn, rồi thản nhiên dùng mũi giày nghiền qua lá bùa. Không biết hắn di chuyển thế nào nhưng trong một phần ngàn giây, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Đoạn.

Khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng của hắn bất ngờ phóng đại ngay trước mắt cậu. Đồng thời, một sức lực cứng như thép siết chặt bả vai cậu, kéo cậu ngả ra sau. Lưng Tô Đoạn đập vào vách hang lởm chởm, bị đá cộm hơi đau nhói.

Hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ cậu, mang theo hơi ẩm khiến từng sợi lông trên gáy Tô Đoạn dựng đứng. Ngay cả khi đã ăn rau chân vịt thì cậu vẫn cảm nhận được áp lực khủng khiếp pha lẫn mùi máu tanh. Cậu cố gắng đảo mắt, ánh nhìn lướt qua mái tóc đen của người đàn ông đang ghé sát cổ mình, chạm đến con cáo trắng đang ung dung ngồi xổm dưới đất.

Phía sau con cáo trắng, tám cái đuôi đã rút lại bảy, chỉ còn một cái to nhất vẫn đang nhẹ nhàng ve vẩy. Bộ lông trắng muốt mịn màng khiến nó trông không giống loài cáo thông thường. Đôi mắt xanh ánh vàng giao thoa đầy quỷ dị như hai ngọn lửa, một nóng một lạnh, toát lên sự thích thú thoáng qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Đoạn - tuy không biết nó đang muốn ăn hay gì khác.

Con cáo này rất cao lớn, dù đang ngồi xổm thì cũng gần tới eo Tô Đoạn, khiến ai nhìn vào cũng biết đây không phải là con cáo bình thường.

Dù là hai hình thái khác nhau, nhưng người đàn ông và con cáo trắng thực ra là một. Chỉ bởi tinh thần của hắn đủ mạnh mẽ nên mới có thể điều khiển hai cơ thể cùng lúc.

Nhìn thẳng vào đôi mắt của con cáo cũng giống như đang đối diện với chính Lâm Chúc.

Tô Đoạn khẽ run mi, ngập ngừng nghĩ có nên đẩy Lâm Chúc ra rồi nhanh chóng chuồn không.


Dù sao cậu từng nghĩ mình có thể cùng Lâm Chúc trải qua một chuyện tình lãng mạn, nhưng bây giờ trông hắn hơi đói rồi...

Nhưng khi cậu do dự, hơi thở ở cổ đã áp sát hoàn toàn, một cảm giác ẩm ướt bất ngờ lướt qua vùng cổ gần hàm dưới của cậu. Tô Đoạn run lên.

Con cáo trắng đang ngồi xổm cũng đột nhiên đứng bật dậy, hơi ngửa đầu, dùng mõm cọ nhẹ hai cái lên eo cậu. Cảm giác mềm mại từ bộ lông truyền đến qua lớp áo.

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Lâm Chúc tăng 1. Tổng điểm hiện tại là 1. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Không rảnh để ý đến giọng điện tử vừa vang lên trong đầu, Tô Đoạn cảm thấy hai chân mình run rẩy, tự hỏi liệu đây có phải nghi thức trước khi ăn không.

Nhưng nếu cậu hiểu biết hơn về hành vi động vật, cậu sẽ nhận ra rằng việc dùng mõm cọ vào thứ khác là cách thú dữ đánh dấu lãnh thổ.

Cọ xong, con cáo trắng dường như cũng ngẩn ra, không hiểu tại sao đầu óc lại đột ngột trống rỗng mà đi cọ vào người con người này.

Thế nhưng không thể phủ nhận rằng khi nhẹ nhàng ngửi mùi hương mình để lại trên cơ thể cậu, nó chưa bao giờ thoải mái như vậy, giống như tìm lại được thứ gì đó vô cùng quan trọng, một cảm giác còn thỏa mãn hơn cả no bụng.

Chiếc đuôi duy nhất cũng không biết từ lúc nào đã bắt đầu khẽ đong đưa.

Chỉ liếm nhẹ một cái, cái đầu vùi vào hõm cổ bất giác dừng lại vài giây khó mà nhận ra, rồi bỗng ngẩng lên, ánh mắt đen thẳm thoáng hiện vẻ bối rối và kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Người thanh niên tóc dài vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, không ai nhìn ra được vừa nãy hắn giống hệt một kẻ biến thái, cúi xuống liếm cổ người ta.

Tô Đoạn vẫn đang ngẩn ngơ vì bị liếm thì người này không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh lam, đưa lên có lệ trước mặt cậu, rồi lại nhanh chóng cất đi, lạnh nhạt nói: "Cục Khoa Tuyên, phối hợp điều tra."

Nói xong, hắn rút thêm một lá bùa khác, dán thẳng lên trán Tô Đoạn.

Ngay khi bùa vừa chạm vào, đường vẽ bằng chu sa đỏ trên lá bùa bỗng sáng lên, rồi như tan chảy, lập tức nhập vào cơ thể cậu.

Lần này chất lượng lá bùa hiển nhiên khác xa lá vừa rồi. Dù đã ăn rau chán vịt, nhưng khi lá bùa nhập vào cơ thể, Tô Đoạn vẫn cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình trở nên trì trệ.

Nhưng cũng chỉ ảnh hưởng nhẹ thôi. Nhờ tác dụng của rau chân vịt, nếu Tô Đoạn muốn chạy thì vẫn thoát được, nhưng sau một thoáng do dự, cậu cảm thấy Lâm Chúc bây giờ không còn ý định ăn mình nữa, thế là ngoan ngoãn giả vờ như bị bắt.

Dẫn cậu về để điều tra gì đó chắc chắn chỉ là cái cớ, có lẽ Lâm Chúc chỉ muốn bắt cậu về mà thôi. 

Nhờ Lâm Chúc nhắc, cuối cùng Tô Đoạn cũng nhớ ra bạn đời của cậu còn có một thân phận cực kỳ cao cấp! Đó là cục trưởng Cục Khoa Tuyên! 

Tên đầy đủ của Cục Khoa Tuyên là Cục Khoa Học Tuyên Truyền. Cái tên nghe như một cơ quan từ thế kỷ trước, chuyên kéo băng rôn lớn đỏ rực kêu gọi "Phá bỏ mê tín dị đoan, đề cao khoa học chân lý" ở những vùng quê xa xôi, nhưng thực tế, sự tồn tại của cơ quan này lại đầy những điều phi khoa học. 

Thành viên của cục chủ yếu là các thiên sư thuộc nhiều phái khác nhau, ngoài ra còn có một số ít yêu quái và hồn ma đã qua kiểm tra an toàn. Công việc hàng ngày của họ là xử lý các hiện tượng phi khoa học xảy ra khắp nơi trong nước. Nghe nói họ còn hợp tác với âm phủ, tóm lại là một bộ máy quyền lực phức tạp và không hề tầm thường chút nào! 

Nghe nói sở dĩ có cái tên này là vì thành lập cơ quan xóa bỏ mọi hiện tượng không khoa học trong mắt người dân. Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng Tô Đoạn cảm thấy người đặt cái tên này... Chắc chỉ là có gu hài hước kỳ quặc thôi.

Ngoài cái tên tràn ngập ý tứ trêu đùa ra, Tô Đoạn còn thấy tiêu chuẩn xét duyệt của cục cũng rất đáng ngờ. Nếu không thì làm sao một yêu quái to lớn như Lâm Chúc lại có thể ngồi lên vị trí cục trưởng được? 

Cho đến giờ, thân phận thật sự của Lâm Chúc chỉ có cậu và một số ít người biết. Trong mắt đa số người, Lâm Chúc là một thiên sư chính tông, xuất thân từ thế gia, pháp lực cực kỳ cao cường. Con cáo trắng luôn theo sát hắn chẳng qua chỉ là yêu thú mà hắn đã thuần phục từ thuở thiếu niên. 

Đúng vậy, tuy Lâm Chúc là hồ ly tinh, nhưng lại là một hồ ly có biên chế nhà nước! Đầy đủ bảo hiểm xã hội và phúc lợi, chế độ đãi ngộ cao đến kinh ngạc. Hắn mang hàm cục trưởng chính quy, một công chức đúng nghĩa đàng hoàng!
Bình Luận (0)
Comment