Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 160

NHÌN EM NGON GHÊ

Con hạn bạt đó bị Lâm Chúc đào lên từ lòng đất. Trông nó nhỏ bé trơn tuột, miễn cưỡng mới nhận ra được là giống cái - nhưng hình như loài hạn bạt chỉ có giống cái mà thôi. Đỉnh đầu nó trọc lóc chẳng có một sợi tóc, chỉ có hai con mắt to đùng trồi trên đầu. Từ đầu đến chân đều mang vẻ thách thức cực hạn thẩm mỹ của con người... Và cả yêu quái nữa! 

Tô Đoạn nhìn con hạn bạt này mà nghĩ đến chuyện bản thân giờ đây đã bị thứ quái dị này đồng hóa, không kiềm được đưa tay sờ lên đầu mình... Mái tóc mềm mại, rậm rạp, tạm thời chưa thấy dấu hiệu hói. 

Dù vậy thì Tô Đoạn vẫn không dám yên tâm! Cậu đã hấp thụ năng lượng của Hạn Bạt, bị đồng hóa thành một nửa Hạn Bạt, lỡ đâu sau này sẽ tiến hóa thành quái vật hói đầu thì sao?!

Chuyện này ai biết trước được? 

Ngay cả hệ thống cũng không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, chỉ đành an ủi cậu trong cửa hàng có bán đạo cụ tạo hình. 

Tô Đoạn: ... Không cảm thấy được an ủi chút nào. 

Mới mười mấy phút trước cậu còn nghĩ mua đạo cụ thẩm mỹ cho người yêu, giờ lại đến lượt bản thân phải dùng. Hầy, đúng là vật đổi sao dời.

... 

Lâm Chúc mắc chứng thèm ăn vô độ nhưng rõ ràng vẫn khá kén chọn chất lượng đồ ăn. Từ vẻ ngoài đến nội tạng con hạn bạt này đều không hấp dẫn. Hồ ly trắng đi vòng quanh nó hai vòng, miệng há ra rồi lại ngậm lại, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn tỏ vẻ ghét bỏ không ăn được, lắc lắc cái đuôi rồi lủi tới bên chân Tô Đoạn, mũi cọ nhẹ vào bên hông cậu.

Tất cả là tại con người kỳ lạ này có mùi hương quá hấp dẫn, khiến tiêu chuẩn đồ ăn của nó cũng tăng lên theo. 

Đồ ngon đặt ngay trước mặt, dù có đói hơn nữa thì nó cũng không thể ép mình nuốt nổi cái bộ xương gà khô bên cạnh. 

Song dù món ngon quý giá hết sức hấp dẫn, nhưng không hiểu sao nó không nỡ ăn, đành phải ngửi mùi để an ủi dạ dày của mình.

Mà không ăn thì cũng không thể cứ để con hạn bạt ở đây. Mang nó về Cục Khoa Tuyên còn có thể đổi điểm thành tích, tốt hơn là không có gì. 

Lâm Chúc nghĩ vậy, bèn lấy ra một xấp bùa, vung tay dán kín mít từ đầu đến chân con hạn bạt, biến nó thành một xác khô chỉ biết trợn mắt nhìn. 

Với pháp lực của hắn thì kết đại một trận cũng chế ngự được hạn bạt, nhưng bùa có sẵn thì sao lại không dùng? Cớ sao phải làm mình mệt nhọc? 

Dù gì cũng đâu phải bùa hắn vẽ. 

Đúng vậy, từ xưa đến nay, tương ứng với "ăn ngon" chắc chắn là "lười làm". 

Ngay cả hồ ly sống mấy ngàn năm cũng không ngoại lệ. 

Tô Đoạn nhìn Lâm Chúc hoàn tất mọi việc, cứ ngỡ giây tiếp theo chắc sẽ được người đàn ông này bế hoặc được hồ ly ngậm về Cục Khoa Tuyên gì đó. Nhưng cậu thấy Lâm Chúc liếc mình một cái, rồi giơ tay... Lấy ra một chiếc điện thoại. 

Tô Đoạn: "..." Sao diễn biến này không giống tưởng tượng gì hết vậy?

Chả biết chiếc điện thoại làm kiểu gì mà vẫn có tín hiệu ở độ sâu mấy chục mét dưới lòng đất. Tô Đoạn nghe thấy Lâm Chúc lạnh giọng nói với người ở đầu dây bên kia rằng đã bắt được một con hạn bạt, bảo họ dẫn người đến nhận. 

Tô Đoạn ngơ ngơ nhìn nửa gương mặt bị tóc đen che khuất của Lâm Chúc, thầm nghĩ phải chăng người yêu của mình hơi... Hình thức không nhỉ?

Giọng điện tử của hệ thống nặng nề khẳng định: "Làm quan lâu rồi, ai cũng thế thôi." 

Tô Đoạn: "..." Haiz. 

Không biết người bên kia chạy đến đây bằng cách nào mà chưa đến mười phút, điện thoại của Lâm Chúc đã sáng lên, nhưng hắn không nhận cuộc gọi, chỉ tắt đi rồi nhét vào tay áo rộng thùng thình, bước về phía Tô Đoạn. 

Đất trời chao đảo, thoắt cái Tô Đoạn đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Tay Lâm Chúc tay đỡ lấy khoeo của cậu, bế cậu lên. Cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng hoàn toàn không giống đang bế một người đàn ông trưởng thành. Nhón một cái đã nhảy vọt ra khỏi miệng hang. 


Tà áo mềm mại theo động tác của người đàn ông đập nhẹ vào mặt Tô Đoạn. Tô Đoạn lúc lắc đầu thì tà áo đó mới trượt dọc xuống cổ cậu.

Miệng hang thông ra một lối đi hẹp và dài, bề mặt cực kỳ thô ráp, thậm chí ngay cả lớp bùn đất trên đá cũng còn mới tinh, trông như mới vừa đào ra.

Hồ ly biết đào hang sao...?

Nằm trong lòng Lâm Chúc, Tô Đoạn bắt đầu thảo luận với hệ thống vài vấn đề liên quan đến hành vi học động vật.

Lối đi này gần như vuông góc với mặt đất, đáng lý không thể leo lên được. Nhưng tất nhiên điều này không làm khó được Lâm Chúc, hắn đạp lên những tảng đá nhô ra, di chuyển theo một quỹ đạo hoàn toàn trái ngược với quy luật khoa học tự nhiên, từ từ đi lên.

Lối đi tối đen, nhưng vòng tay đang ôm lấy Tô Đoạn lại ấm áp vô cùng. Thân thể này vốn là một kẻ nửa sống nửa chết, thân nhiệt thấp hơn người thường. Còn Lâm Chúc, có lẽ do những năm qua ăn uống đầy đủ nên khí huyết dư thừa, cơ thể nóng hầm hập như một lò sưởi. Tô Đoạn nằm trong lòng hắn một lát đã cảm giác như máu trong người mình cũng bị hơi nóng ấy lan sang, không biết sao lại thấy mơ màng buồn ngủ. Lông mi rung rinh hai cái, cuối cùng vẫn không chịu nổi khép lại.

Lâm Chúc rũ mắt nhìn người kỳ lạ tự dưng ngủ thiếp đi trong lòng mình, bước chân khựng lại, rồi bất giác đi chậm hơn.

Nếu có thể cứ bế người đi mãi thế này thì... Thân thể Lâm Chúc cứng đờ, suýt bị suy nghĩ kỳ lạ bỗng nảy ra trong đầu dọa bước hụt.

Dẫu hắn đã cố tình đi chậm lại thì lối đi này cũng chỉ dài hơn mười mét. Hai phút sau, cả hai đã lên đến mặt đất.

Tô Đoạn chỉ ngủ nông, chạm phải ánh sáng bên ngoài lập tức mơ màng tỉnh lại. Lông mi khẽ rung lên, mở mắt ra nhìn vài giây rồi ngay sau đó trợn tròn.

Trước mắt cậu là một khu vực rộng lớn đã được phong tỏa hoàn toàn, hơn mười chiếc xe cảnh sát vây quanh. Tô Đoạn bất giác lo lắng cho người yêu đang giấu đuôi cáo kia.

Thế nhưng Lâm Chúc lại chẳng hề tỏ ra chột dạ, tự nhiên bước về phía đội xe cảnh sát.

Ngay trên đầu con hạn bạt là một trung tâm thương mại đông đúc. Không biết Cục Khoa Tuyên làm cách nào mà chỉ trong vòng mười phút đã sơ tán hết người dân, dựng lên hàng rào cảnh giới nghiêm ngặt. Ngoài cảnh sát trang bị đầy đủ, còn có một nhóm người ăn mặc tùy ý, già trẻ đều có, khí chất nổi bật khiến người ta lờ mờ cảm thấy họ không giống người bình thường, nhưng cụ thể là khác ở đâu thì chẳng nói ra được.

Những người này là thiên sư sao...?

Thấy Lâm Chúc đi ra, nhóm người đó lập tức ùa lên.

"Cục trưởng Lâm, con hạn bạt kia đâu rồi?!"

"Cục trưởng, anh không bị thương chứ?"

"Nói bậy bạ gì vậy, sao cục trưởng có thể bị thương được?!"

"Cục trưởng, con hồ ly của anh sao lại biết đào hang vậy? Có phải nó lai máu chuột tìm kho báu không?"

"Ơ! Cục trưởng, cậu đẹp trai anh bế trong lòng là ai thế?"

Tô Đoạn: "..."

Đám người này vừa mở miệng là y như một đàn ve sầu ríu rít, giọng cao giọng thấp chen nhau hỏi, Tô Đoạn nghe hết người này đến người khác gọi "cục trưởng" mà sắp căng hết cả đầu.

Gì mà khí chất thần tiên đạo cốt, nhẹ nhàng muốn lên tiên, tất cả tan biến trong tích tắc.

Lâm Chúc lạnh lùng quét mắt qua một lượt, cả đám người mới chịu im lặng. Nhưng ánh mắt của họ thì không chịu ngơi, tập trung nhìn Tô Đoạn, vô cùng sống động biểu đạt sự tò mò mãnh liệt với cậu đẹp trai trong lòng cục trưởng!

Cục trưởng vốn là bông hoa cao ngạo, bị người khác chạm vào vạt áo thôi cũng đủ khiến hắn nổi giận vài ngày, còn thả hồ ly ra dọa người. Thế mà giờ lại thân mật ôm một người trong lòng? Hơn nữa còn là tự nguyện bế!

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Nếu bảo giữa cục trưởng và chàng trai kia không có gì mờ ám, họ sẵn sàng cắt đầu mình xuống!

Tô Đoạn bị ánh mắt tò mò của họ làm rợn sống lưng, suy nghĩ một chút rồi quyết định rụt cổ, rúc đầu vào lòng Lâm Chúc, giả vờ không cảm nhận được nhiệt độ những ánh mắt đang dõi theo mình tăng thêm vài bậc.

Ai đó không kìm được khẽ rít lên: "Đây chẳng phải gọi là... Rúc vào lòng sao?"

Câu nói ấy như mở ra công tắc, Tô Đoạn lập tức nghe thấy vô số tiếng rít khác nhau vang lên, kèm theo sự phấn khích không che giấu.

Lâm Chúc: "..."

Ngay sau đó, con hồ ly trắng vốn yên lặng theo sau hắn đột nhiên tiến lên một bước. Đôi mắt hai màu lạnh lẽo kỳ dị, khóe miệng hé mở để lộ hàm răng sắc nhọn, dọa cho cả đám đang ồn ào lập tức câm như hến.

Lâm Chúc chỉ nói một câu đã chuyển hướng sự chú ý của họ: "Hạn bạt ở dưới, cử thêm người xuống."

Thật ra hắn muốn mang con hạn bạt lên hoặc vận chuyển về Cục Khoa Tuyên cũng rất dễ dàng, nhưng thứ đó vừa xấu vừa khó ăn, nên hắn chẳng buồn động tay vào, càng lười tự kéo lên.

Hơn nữa giao cho đám người này một chút việc cũng tốt, không thì cả ngày rảnh rỗi hỏi lung tung, phiền chết đi được.

Con hạn bạt đó mười phần sức mạnh thì đến chín phần đã bị con người kỳ lạ trong lòng hắn hấp thụ, hiện tại đã yếu đi rất nhiều. Trong Cục Khoa Tuyên, chỉ cần một thiên sư hơi có thực lực cũng đủ để trấn áp nó, huống chi bây giờ nó đã bị bao vây như cái bánh chưng, hoàn toàn không nguy hiểm gì.

Nghe nói bên dưới có một con hạn bạt sống nghìn năm chờ họ kéo lên, đám thiên sư lập tức bỏ qua cục trưởng và chàng trai nhỏ trong lòng hắn, ùn ùn kéo nhau nhảy xuống cái hang.

Mặc dù không ai trong số họ có pháp lực mạnh như Lâm Chúc, đủ để đi lại thoải mái trong lối đi gần như thẳng đứng, nhưng mỗi người đều có cách riêng, cũng xem như nhẹ nhàng trèo xuống được.

Vừa trèo xuống, họ vừa khen từ tận đáy lòng: "Cái hang cục trưởng đào... À không, ý tôi là con hồ ly của cục trưởng đào đúng là không tệ!"

"Ừ ừ, chỉ là hơi thẳng quá, nếu uốn cong một chút thì dễ leo hơn!"

Lâm Chúc vô tình nghe được do thính lực quá tốt: "..."
Bình Luận (0)
Comment