NHÌN EM NGON GHÊ
Hiện nay trào lưu nuôi chó mèo chiếm đa số, còn lại chủ yếu những loài nhỏ nhắn dễ thương như chim chóc, chuột hamster, rùa... Nuôi cáo lại cực kỳ hiếm hoi.
Một là thủ tục xin nuôi cáo rất phức tạp. Hai là cáo là loài chỉ mới được thuần hóa làm thú cưng dạo gần đây, đa số chúng vẫn giữ bản năng hoang dã rất mạnh mẽ, thường xuyên làm tổn thương người chủ. Nói chung là động vật khó thuần.
Thế nên Tô Đoạn ôm một con cáo đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tuy cáo có kích thước nhỏ đôi khi dễ bị nhầm lẫn với chó, nhưng phần mõm sắc nhọn rõ rệt và chiếc đuôi to xù phía sau của chúng lại là những đặc điểm nổi bần bật. Chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ nhận ra ngay sự khác biệt.
Hơn nữa bản thể của Lâm Chúc còn sở hữu đôi mắt hai màu, một lam một vàng vừa lạ vừa đẹp, càng khiến mọi người không sao dời mắt.
Điểm đến là một khu chung cư phân khúc trung cao cấp trong thành phố, người qua kẻ lại không ít. Từ bãi đỗ xe đi ra, trên đoạn đường ngắn ngủi ấy, Tô Đoạn đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt tò mò ngó sang.
Song vì Lâm Chúc đứng cạnh cậu toát ra khí lạnh khiến người ta xấu hổ, nên chẳng ai dám lại gần bắt chuyện.
Người ủy thác là một cư dân trong khu chung cư này, là một người mẹ hơn ba mươi tuổi. Khi mở cửa đón hai người, trên gương mặt chị hiện rõ vẻ mệt mỏi và hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy chú cáo tuyết trắng trong lòng Tô Đoạn, chị kinh ngạc, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, cẩn thận mời hai người vào nhà.
Chỉ là ánh mắt chị vẫn thi thoảng nhìn chú cáo nhỏ trong lòng Tô Đoạn.
Trong giới động vật, thú mẹ mang theo con luôn cảnh giác cao độ, con người cũng vậy. Dù chú cáo nhỏ này đang ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Tô Đoạn, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, người phụ nữ vẫn bất an trước sự hiện diện của nó.
Chị khẽ hỏi: "Tôi họ Hà, gọi hai cậu thế nào đây?"
Là một trợ lý, Tô Đoạn hết sức tự giác nhận lấy nhiệm vụ giới thiệu. Giọng nó trong trẻo ra dáng giới thiệu: "Đây là thiên sư Lâm ạ, chị cứ gọi ảnh là anh Lâm. Em họ Tô, là trợ lý của anh ấy."
Lâm Chúc vẫn trưng vẻ hờ hững, chỉ gật đầu, khẳng định lời của Tô Đoạn.
Tô Đoạn nở nụ cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, không quên giới thiệu thêm bé cáo nhỏ trong lòng mình: "Đây là vật nuôi của thiên sư Lâm, thông minh lắm ạ, chỉ tấn công yêu ma chứ không làm hại người. Chị cứ yên tâm."
Chị Hà nghe cậu nói vậy mới thả lỏng phần nào, ánh mắt nhìn cáo trắng cũng không còn đề phòng quá nữa.
Con người vốn là động vật thi giác. Lâm Chúc và Tô Đoạn đều thuộc kiểu người nổi bật giữa đám đông. Khi gỡ bỏ định kiến, nhìn kỹ lại thì chú cáo trắng kia cũng ngoan và đáng yêu, thật khó ghét bỏ.
Chị hỏi: "Giờ này con tôi đang ngủ, anh có muốn qua xem không?"
Lâm Chúc lắc đầu: "Không vội, tôi sẽ xem hoàn cảnh căn nhà trước."
Sau đó nhờ chị Hà dẫn đường, họ bắt đầuđi kiểm tra khắp căn nhà khá rộng rãi này.
Tô Đoạn ôm cục cáo nhỏ theo sau hắn, trong đầu lại lướt qua một lượt nội dung nhiệm vụ lần này.
Chị Hà và chồng có hai con, một trai một gái, cô con gái lớn hơn cậu con trai ba tuổi.
Chị Hà vốn không muốn sinh con thứ hai, nhưng chồng và mẹ chồng mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, rất bất mãn chị sinh con đầu là con gái. Vì muốn có con trai, họ gây áp lực lớn khiến chị buộc phải sinh thêm, bấy giờ cậu con trai ra đời, làm thỏa mãn nguyện vọng của chồng và mẹ chồng, chấm dứt cuộc chiến gia đình kéo dài dai dẳng.
Tuy nhiên, vì chị ưu sầu trong lúc mang thai, dẫn đến không chăm sóc tốt sức khỏe. Không chỉ để lại di chứng sau lần sinh thứ hai cho chị Hà mà cả cậu con trai khi sinh ra cũng yếu ớt, bệnh tật triền miên. Thế rồi ba ngày trước, cậu bé đột nhiên mắc bệnh lạ, hôn mê bất tỉnh, dù đưa vào bệnh viện kiểm tra thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể truyền dịch để duy trì mạng sống.
Ba ngày ngắn ngủi, cả gia đình chị Hà rơi vào hỗn loạn vì căn bệnh kỳ quái trên người con trai. Đặc biệt là mẹ chồng chị, vì quá lo lắng nên trút hết tức giận lên chị, mắng chị không ngừng, đổ hết nguyên nhân do chị sơ suất khiến cháu trai yêu dấu bị bệnh.
Chị Hà vừa phải chăm sóc con gái và con trai đang hôn mê, vừa phải chịu những lời trách mắng vô lý từ mẹ chồng. Chỉ mới vài ngày mà chị tiều tụy đi trông thấy. Nhưng vì tính mạng của con trai, chị không để tâm đến mẹ chồng nữa. Mặc cho bà mắng chửi, chị vẫn cố tìm mọi cách chữa trị dù hy vọng xa vời đến đâu.
Nhưng chẳng bao lâu đã xảy ra một chuyện khiến chị không thể chịu đựng nổi.
Do bệnh viện không thể đưa ra lý do rõ ràng về bệnh tình của cháu trai, mẹ chồng chị bèn nghi ngờ rằng cậu bé bị thứ gì đó "bẩn thỉu" ám vào. Bà gọi một bà đồng có tiếng trong quê đến để trừ tà.
Những lúc cùng đường, nhiều người sẽ đặt hy vọng vào quỷ thần. Ban đầu chị Hà rất phản đối hành động mê tín dị đoan của mẹ chồng. Nhưng lần đầu tiên bà đồng đến, con trai chị bỗng mở mắt một lát, tuy không nói gì lại nhanh chóng hôn mê, nhưng dù sao cũng đã tỉnh lại!
Chị Hà không tin vào thần linh dần dao động, tự hỏi liệu bà đồng này thật sự tài giỏi đến thế ư.
Nhưng sau đó, những lời của bà đồng lại khiến chị không thể chấp nhận được!
Bà đồng nói hai đứa trẻ nhà họ sinh ra vốn có mệnh khắc nhau, như nước với lửa. Sự yếu đuối kéo dài của cậu con trai và căn bệnh quái lạ lần này đều do mệnh cách của cô chị quá mạnh, khắc chế em trai. Nếu muốn cứu con trai, bắt buộc phải từ bỏ con gái.
Chị Hà nghe vậy lập tức nổi đóa!
Lấy mạng đổi mạng? Thiên sư đàng hoàng nào lại đưa ra một phương pháp ác độc như vậy!? Gọi bà ta là thần bà chẳng bằng gọi là yêu bà cho xong!
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt! Không cần biết cách đó có thật sự hiệu quả hay không, dẫu nó có tác dụng thật thì chị cũng không bao giờ đồng ý hy sinh một đứa con để cứu đứa kia.
Làm thế thì có khác gì giết người đâu?!
Nhưng chị Hà không có tiếng nói trong nhà. Trong lòng chồng và mẹ chồng, mạng sống của con trai rõ ràng quý giá hơn con gái rất nhiều. Họ tin tưởng tuyệt đối vào lời bà đồng và đã hẹn bà đến tuần sau làm lễ tại nhà, để đổi lại mạng sống cho con trai.
Chị Hà đã cãi vã kịch liệt với chồng và mẹ chồng vì chuyện này.
Đến khi nhận ra tranh cãi không chỉ vô ích mà còn có khả năng khiến mình bị chồng và mẹ chồng kiểm soát, chị mới bình tĩnh lại, giả vờ như đã bị "thuyết phục" để họ buông lỏng cảnh giác. Đồng thời chị âm thầm nhờ bạn bè tìm kiếm các cơ quan chuyên nghiệp về thiên sư để giải quyết chuyện này.
May sao bạn chị cũng có một chút quan hệ, nhanh chóng đăng tải nhiệm vụ khẩn cấp lên ứng dụng của Cục Khoa Tuyên.
Mặc dù có thể tự định giá thù lao, nhưng quy tắc bất thành văn ai cũng biết là thù lao càng cao, thiên sư càng tài giỏi.
Vì trong nhà có hai con nhỏ cần coi sóc, chị Hà sinh xong đứa thứ hai thì ở nhà làm nội trợ toàn thời gian nên tiền tiết kiệm không nhiều, chỉ tầm hơn một trăm mấy nghìn, bạn bè cho chị mượn thêm mới gom đủ hai trăm nghìn để đăng nhiệm vụ.
Giá hai trăm nghìn chẳng phải lớn với thiên sư cấp cao, thực ra không phải quá lớn, nhưng với nhiệm vụ chỉ ở cấp C thì xem như vượt mặt bằng chung.
Chính điều này lại vô tình thu hút được người mạnh nhất trong Cục Khoa Tuyên đến đây.
Song Lâm Chúc đến đây hoàn toàn không phải vì chút thù lao này.
Đại yêu từ thời thượng cổ không bao giờ thiếu tiền. Lấy bừa một món đồ cổ được hắn sưu tập từ thời xưa cũng chẳng biết đáng giá nhường nào. Thực tế thì Lâm Chúc trà trộn vào thế giới loài người, còn leo lên được chức vị cao thế này chỉ để tiện tìm thức ăn mà thôi. Tự dựa vào khứu giác của mình để săn mồi quá tốn thời gian, không đáp ứng nổi cơn thèm ăn ngày một gia tăng. Trong khi đó Cục Khoa Tuyên - cơ quan chính thức của con người hợp tác cả với âm phủ, nắm trong tay lượng thông tin khổng lồ về quỷ quái, giúp hắn dễ tìm kiếm thức ăn hơn.
Lần này không hẳn là để tìm thức ăn... Nhưng cũng tương tự.
Nhà chị Hà là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích khá rộng rãi. Nhưng gần đây gia đình xảy ra chuyện, không ai chú ý dọn dẹp, đồ đạc bày bừa trông khá lộn xộn.
Nhìn bằng mắt thường căn nhà này chẳng khác gì những căn nhà bình thường khác. Nhưng sau khi đi một vòng, Lâm Chúc đã gần như xác định được thông tin hắn cần.
Tô Đoạn đi theo sau hắn, thấy hắn như nhìn thấy gì thì tò mò lắm, nhưng có chị Hà đứng đó, cậu không tiện mở miệng hỏi, đành bóp nhè nhẹ móng vuốt của cáo nhỏ trong lòng.
Sau khi thu nhỏ lại, móng vuốt của hồ ly cũng thu nhỏ, đệm thịt nhỏ xíu mềm mại, bóp vào vừa đàn hồi vừa dễ chịu.
Trên đường đi, Tô Đoạn đã lén vén lông của hồ ly lên nhìn thử. Đệm thịt hình hoa mai ẩn dưới lớp lông của hồ ly có màu hồng phấn, non mềm đến mức khiến cậu muốn hôn một cái!
Chưa đến vài giây, có lẽ Lâm Chúc không chịu được hành vi quấy rầy này nữa, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt không giấu nổi sự tò mò của cậu, hỏi: "Muốn xem à?"
Tô Đoạn lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm Chúc: "Nhắm mắt lại."
Đang định mở thiên nhãn cho cậu hả?!
- Tuy chỉ là người vô danh trong Cục Khoa Tuyên, nhưng Tô Đoạn không quên bổ sung kiến thức cơ bản!
Cậu nắm móng vuốt hồ ly, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cậu cứ ngỡ Lâm Chúc sẽ dán bùa cho mình, ai ngờ hắn chỉ khẽ chạm lên mí mắt của cậu, không đau cũng chẳng ngứa, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi nói: "Xong rồi."
Cảm giác ấm áp thoáng qua trên mí mắt, Tô Đoạn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trong ngôi nhà vốn dĩ bình thường bỗng thay đổi.
Xuất hiện những vệt nước.
Rất nhiều, rất nhiều vệt nước.
Trên sàn gỗ bỗng xuất hiện vô số dấu vết ướt át, ngoằn ngoèo đan xen, trông như thể có một sinh vật nào đó bò lên từ dưới nước dám láo xược dạo quanh căn nhà.