NHÌN EM NGON GHÊ
Bản thân vệt nước không đáng sợ, nhưng khi chúng chồng chéo lung tung khắp nơi thế này lại khiến người ta cảm thấy chẳng lành.
Tô Đoạn quên cả nghịch móng vuốt con cáo trong tay, ngơ ngác hỏi Lâm Chúc: "Đây là cái gì vậy?"
Lâm Chúc đáp: "Dấu vết thứ gì đó đi qua để lại."
Còn cụ thể là thứ gì thì hắn không nói rõ.
Thấy họ cứ nói chuyện như đang chơi trò đố chữ, chị Hà cũng nhận ra nhà mình có gì đó không ổn, thấp thỏm hỏi: "Anh Lâm, có gì không đúng à?"
Lâm Chúc không trả lời, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Có phải 'bà đồng' kia cũng đã xem xét khắp nơi trong nhà không?"
Chị Hà gật đầu: "Đúng vậy, bà ta vừa vào đã đi khắp nhà để xem bố trí, còn nói rất nhiều, nhưng tôi... Không hiểu lắm."
Chị Hà không quá tin hay bài xích những chuyện liên quan đến đạo thuật. Khi bà đồng đến, bà ta nói năng vô cùng thuyết phục, nhưng rất nhiều thuật ngữ chị không hiểu là gì.
Chị Hà bồn chồn trong dạ, hỏi tiếp: "Anh... Anh thấy thứ gì không sạch sẽ trong nhà tôi ư?"
Lâm Chúc thấy chị bất an, bèn mở thiên nhãn cho chị, nhưng không phải dùng ngón tay điểm lên mí mắt như với Tô Đoạn mà đưa cho chị một lá bùa, dặn áp lên mắt trong mười giây.
Đương lúc hoảng loạn nên chị Hà không nhận ra sự khác biệt tinh tế này.
Sau mười giây, chị Hà được mở thiên nhãn thấy những vệt nước hỗn loạn trên sàn, chị sợ hãi giật thót lùi liền mấy bước.
Lòng chị Hà đầy sợ hãi: "Đây là gì?"
Dù gần đây nhà cửa bận bịu chưa được dọn dẹp, song sàn nhà chị không bao giờ có nhiều vệt nước thế này! Chị thử đưa mũi giày chà trên sàn, thế mà không thấy ướt gì cả, nhưng những dấu vết trong mắt đúng là có thật.
Chị Hà nuốt nước bọt, trí tưởng tượng bắt đầu bay xa: "Là... Là quỷ nước hả?"
Lâm Chúc nhạt giọng nói: "Không, nhưng cũng từa tựa vậy." Đều có liên quan đến nước.
Chị Hà vô thức thay đổi cách xưng hô, âu lo hỏi: "Vậy... Thiên sư Lâm, liệu có gây phiền phức gì không?"
Lâm Chúc: "Chuyện nhỏ thôi."
Giọng hắn không lớn, nói chuyện cũng nhàn nhạt, nhưng lại mang một sức mạnh đáng tin. Chị Hà nghe câu trả lời thản nhiên của Lâm Chúc thì như trút được một tảng đá lớn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhà chị Hà có ba phòng ngủ một phòng khách. Chị và chồng ngủ phòng chính với cậu con trai nhỏ, mẹ chồng ngủ một phòng, còn con gái lớn đã tự lập thì ở căn phòng nhỏ nhất.
Bà đồng từng nói sẽ làm phép trong nhà, nhưng không chỉ rõ ở phòng nào. Để đảm bảo, Lâm Chúc đặt một lá bùa ở phòng khách và mỗi phòng ngủ một lá.
Sau khi đặt xong, Lâm Chúc nói: "Đưa tôi đi xem thằng bé."
Chị Hà lập tức dẫn hắn vào phòng con trai.
Để tiện cho việc làm phép, vài ngày trước chị Hà đã đón con về từ bệnh viện, để cậu bé ngủ trên chiếc giường nhỏ đặt trong phòng chính, tiện cho hai vợ chồng chăm sóc.
Nhìn bề ngoài, sắc mặt cậu bé trông khá bình yên như đang ngủ say, không có gì lạ cả. Nhưng trong mắt Lâm Chúc và Tô Đoạn, giữa trán cậu bé lại hiện rõ một luồng khí đen nặng nề.
Lâm Chúc nhìn sơ qua rồi nói: "Bị vong đè, mất một hồn nên mới hôn mê thế này."
Tâm trạng vừa nhẹ nhõm của chị Hà lại hoảng hốt lơ lửng khi nghe nói con mình không đủ hồn, chị sốt ruột nói: "Nhưng hôm đó khi bà đồng đến, con trai tôi còn tỉnh táo được một lúc mà!"
Mặt mày Lâm Chúc hờ hững nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn gai ốc: "Đó là vì một phần hồn bị mất của con trai cô đang ở trên người bà đồng. Bản thể của cậu bé cảm nhận được hồn phách đã mất nên mới có phản ứng."
"Cái gì?!" Chị Hà nghe xong chuyện kỳ lạ đến vậy thì đầu óc ong ong, cả người lảo đảo. Tô Đoạn đứng im lìm nghe nói bên cạnh nhanh tay đỡ lấy chị.
Chị Hà bám lấy tay Tô Đoạn để đứng vững, khẽ cảm ơn cậu.
Tô Đoạn đáp "đừng khách sáo" rồi buông chị ra, lại cẩn thận ôm con cáo nhỏ vừa được cậu nhấc gấp bằng một tay về lòng mình.
Hành động đột ngột của cậu khiến cáo nhỏ hết hồn, đồng tử thu nhỏ thành hình bầu dục. Khi Tô Đoạn định đưa tay nắm bóp tiếp đệm thịt mềm mại của nó thì ngón tay bị móng vuốt của cáo nhỏ hất đi.
Dù móng vuốt không xòe ra, lớp đệm thịt chạm vào tay vẫn mang lại cảm giác mềm mịn khó cưỡng, nhưng rõ ràng đây là tín hiệu từ chối.
Tô Đoạn ngây ra như phỗng, len lén liếc Lâm Chúc thì thấy hắn đang cụp mắt nhìn mình, đôi mắt đen tuyền lúc nào cũng lạnh lùng.
Tô Đoạn vô tội nhìn hắn, haiz, cậu biết vừa rồi nhấc bạn nhỏ này lên là không đúng, nhưng cậu đâu thể để chị ngã ngay trước mặt mình được.
Chạm mắt với Lâm Chúc, Tô Đoạn bèn cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi cục bột trắng đang tỏ ra kiêu kỳ trong lòng mình: "Xin lỗi, làm em sợ à?"
Nói xong cậu lại nắm móng vuốt mềm mại ấy. Lần này đôi mắt vàng kim sáng ngời của cục bột trắng chỉ liếc nhìn cậu chứ không hất tay cậu nữa.
Tô Đoạn vui vẻ nắm móng vuốt nhỏ trong tay. Lớp lông mềm và đệm thịt quả là sự kết hợp hoàn hảo khó cưỡng nhất trên đời. Từ ngày nếm trải niềm vui sờ móng cáo, Tô Đoạn chỉ muốn luôn nắm móng vuốt kể cả lúc ngủ.
Chị Hà đang sốc nên không chú ý đến màn giao tranh nhỏ giữa họ. Chị bối rối lắm, tựa vào tường một lúc lâu không thốt nên lời.
Rõ là con trai chị đã hôn mê trước khi bà đồng đến, tại sao hồn phách của nó lại ở trên người bà đồng?
Chẳng lẽ tất cả đều là mưu tính từ trước? Là chồng và mẹ chồng chị hợp tác với bà đồng để giở trò ư?
Dù chồng và mẹ chồng chị chẳng phải người tốt, nhưng theo chị hiểu thì sự lo lắng và sốt ruột của họ với đứa con trai nhỏ chắc chắn không thể giả được. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Hơn nữa, họ làm vậy thì được lợi gì?
Mua được nhà ở một khu chung cư trung cao cấp trong thành phố lớn chứng tỏ gia đình họ cũng thuộc diện khá giả, đủ để nuôi hai đứa con. Chồng và mẹ chồng đối xử hà khắc với con gái nhưng cũng đâu đến mức ngược đãi, không thì chị đã sớm trở mặt với họ rồi!
Rốt cuộc thì mục đích của họ là gì?
Thấy người ủy thác rối bời, Lâm Chúc hiếm khi chủ động mở lời, kiên nhẫn giải thích: "Cô Hà đừng lo. Chắc hẳn bà đồng đó không phải bà đồng thật mà là yêu quái giả dạng. Những vệt nước này chính là dấu vết nó để lại khi vào nhà cô. Ngay từ đầu nó đã giở trò, mục đích có lẽ là sinh hồn của hai đứa trẻ."
Nói đoạn, hắn lại bổ sung: "Nhưng pháp lực của nó không mạnh, không đáng lo."
Nhiều bà đồng lưu truyền ở nông thôn là những kẻ giả danh lừa bịp, nhưng cũng có một số có năng lực thật. Không thể đánh đồng họ là lừa đảo hết được.
Có lẽ yêu quái này lấy trộm một phần hồn của cậu bé, sau đó mạo danh một bà đồng ở quê mẹ chồng chị Hà, toan viện cớ "lấy mạng đổi mạng" để đoạt đi sinh hồn của cả hai đứa trẻ.
Chồng và mẹ chồng chị Hà hy vọng đổi con gái để cậu con trai duy nhất trong nhà được khỏe mạnh, nhưng họ không biết nếu yêu quái làm phép thì cậu bé kia có thể tỉnh táo một thời gian, nhưng chưa được mười ngày nửa tháng, cậu bé sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Dù Lâm Chúc không nói rõ hậu quả bà đồng làm phép thành công, nhưng nghe đến cụm từ "sinh hồn của hai đứa trẻ", chị Hà đã hiểu ngay. Đôi mắt chị ánh lên sự căm hận.
Sự căm hận này nhắm vào yêu quái định hại con chị, nhưng cũng có một phần căm hận chồng và mẹ chồng - những kẻ nhẫn tâm đến mức sẵn sàng hy sinh một đứa trẻ để cứu đứa kia!
Làm mẹ khiến chị trở nên mạnh mẽ. Trước bản tính bảo vệ con của người mẹ, dù là ai đe dọa con chị cũng sẽ trở thành kẻ thù của chị.
Nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này không phải là tính sổ với hai người họ mà là bảo vệ các con của mình.
Chị Hà bình tĩnh lại, khẩn thiết cầu xin: "Thiên sư Lâm, xin cậu hãy cứu lấy các con tôi! Nếu cần thêm tiền, tôi sẽ cố gắng xoay sở!"
Lâm Chúc chẳng mảy may quan tâm đến khoản thù lao nhỏ nhoi kia. Thứ mà hắn nhắm tới là con yêu quái để lại vệt nước trên sàn nhà. Nghe chị Hà nói thế, hắn lắc đầu: "Không cần, cô cứ yên tâm chờ đợi, đừng để lộ điều gì lạ. Đến ngày bà đồng làm phép, chúng tôi sẽ quay lại."
Chị Hà toan tiễn họ xuống dưới lầu, nhưng bị Lâm Chúc thờ ơ từ chối.
Vừa rời khỏi thang máy, Lâm Chúc và Tô Đoạn chạm mặt một người đàn ông trung niên và một bà lão có dung mạo cay nghiệt, họ còn lấy làm lạ nhìn con hồ ly trong lòng Tô Đoạn. Sau đó, họ vào thang máy, nhấn nút lên tầng nhà chị Hà.
Hai thiên sư vừa đi được vài phút thì lại có người gõ cửa nhà. Chị Hà ngạc nhiên sao họ đi rồi lại quay lại, bèn vội vàng ra mở cửa. Nhưng thứ đập vào mắt chị lại là người chồng và mẹ chồng mình, khiến chị suýt không kịp giấu đi biểu cảm.
Dù trong lòng căm ghét tột cùng, nhưng chị Hà biết đây không phải lúc trở mặt. Chị lấy lại bình tĩnh nhìn hai khuôn mặt khiến chị chán ghét cực kỳ, giấu thật sâu ánh mắt oán hận, chỉ để lộ vẻ mỏi mệt và bồn chồn, hỏi: "Về rồi à? Bà đồng nói thế nào..."