NHÌN EM NGON GHÊ
Sơn Hải Kinh từng ghi chép: Lỏa Ngư*, mình cá cánh chim, tiếng kêu như uyên ương, nếu thấy thì nơi đó sẽ gặp lũ lụt."
Nói dễ hiểu thì Lỏa Ngư là một con cá có cánh chim, tiếng kêu "cạc cạc" nghe như uyên ương, hễ xuất hiện là mang theo họa nước.
Cũng giống như hạn bạt, đây là một loài yêu thú có buff ảnh hưởng diện rộng mỗi khi xuất hiện.
Song hiệu quả cũng có phân cấp bậc. Rõ ràng sức mạnh của con Lỏa Ngư này không thể so với Hạn Bạt mà Tô Đoạn từng gặp trước đây. Đừng nói đến gây lũ lụt, nó xuất hiện còn chẳng làm được gì hơn ngoài để lại vài vệt nước ướt nhẹp trên sàn để chứng minh mình là một yêu thú thuộc tính nước.
Nghĩ kỹ cũng hợp lý, đa số yêu thú thời thượng cổ đều ngạo mạn. Kẻ nào có chút năng lực lại đi làm cái nghề giả làm người để lừa đảo cơ chứ?
... Tất nhiên người vì miếng ăn mà giả thành người như cục trưởng Lâm thì không tính!
Lâm Chúc liếc nhìn thứ sinh vật cá không ra cá chim không ra chim trong tay, đôi mắt ra chiều chán ghét khó nhận ra.
Hắn không hài lòng lắm về chất lượng của con Lỏa Ngư này.
Nhưng trong thời đại linh khí cạn kiệt như bây giờ, bắt được một con đã là may mắn. Mang về nuôi một thời gian cũng coi như dùng được.
Nhìn yêu thú xấu xí mà tiếng kêu cũng chẳng dễ nghe trong tay Lâm Chúc, Tô Đoạn xuýt xoa: "Hóa ra uyên ương kêu khó nghe thế này à..."
Trên đường đến nhà chị Hà, cuối cùng Lâm Chúc cũng chịu tiết lộ thân phận thật của con yêu thú này.
Câu xuýt xoa của Tô Đoạn lập tức khiến những người trong phòng chú ý.
Nhìn hai người lạ đột ngột xuất hiện trong nhà mình, toát vẻ lạnh lùng khó gần, người đàn ông trung niên bèn cảnh giác, lên tiếng chất vấn: "Hai người là ai?! Hai người đã làm gì bà đồng?"
Gã rất muốn khí thế quát lên, nhưng sự uy nghiêm của người đàn ông mặc âu phục trước mặt quá áp đảo, khiến câu nói vừa thốt ra đã yếu thế đi phần nào.
Hầu hết sự chú ý của gã đều dồn vào hai người lạ, vô tình buông lỏng tay giữ chị Hà. Chị Hà nhân cơ hội rút mạnh cánh tay ra khỏi sự kiềm chế của chồng, bế con trai đang nằm trên giường chạy về phía Lâm Chúc và Tô Đoạn!
Có lẽ bản năng bảo vệ con đã thúc đẩy, động tác của chị Hà nhanh đến mức người đàn ông trung niên còn chưa kịp phản ứng thì chị đã đứng cạnh Lâm Chúc.
Thấy hành động của chị, còn gì nữa đâu mà chồng và mẹ chồng chị Hà không hiểu.
Hai người đột ngột xuất hiện phá hoại nghi thức của bà đồng này chắc chắn có liên quan đến chị Hà!
Bà già mặt mày cay nghiệt tức giận trợn trắng mắt, mắng xối xả: "Con đàn bà ác độc này! Mau trả cháu tôi lại đây! Cô định làm nhà tôi tuyệt tử tuyệt tôn đấy à!"
Mấy hôm nay chị Hà vừa mệt mỏi vì bệnh tình của con trai, vừa phải giả vờ hòa nhã với chồng và mẹ chồng nên trong lòng đã chất đầy bực bội. Nghe vậy, chị lập tức phản pháo không chút nể nang: "Tuyệt cái đầu bà ấy! Đồ ngu! Cứ tưởng nhà bà có ngai vàng chắc?"
Thực ra sự bất mãn của chị Hà với chồng và mẹ chồng đã tích tụ từ lâu. Trước khi kết hôn chồng chị còn tạm được, nhưng cưới rồi thì bộc lộ rõ là một kẻ nhu nhược chỉ biết nghe lời mẹ, lớn từng này rồi mà chẳng có chút trách nhiệm nào.
Sở dĩ chị không ly hôn bao năm nay chỉ vì người đàn ông này dù có nhiều khuyết điểm, ít ra vẫn chưa cặp kè bên ngoài. Hơn nữa chị còn phải nghĩ đến hai đứa con còn nhỏ, nên mới cố nhịn để sống tiếp.
Nhưng lần này họ đem mạng sống của hai đứa con ra quậy, chị không thể nào chịu nổi nữa.
Những ngày qua chị đã tranh thủ hỏi ý kiến luật sư, thu thập bằng chứng có lợi cho việc ly hôn và giành quyền nuôi con, thậm chí chị còn dày mặt vay tiền bạn thân để nhờ vả lo lót quan hệ ở tòa án, dự sau khi giải quyết xong chuyện này thì sẽ kiện ly hôn với chồng.
Bà già kia xem thường lắm cơ, cay nghiệt mắng chị: "Đồ đàn bà mất nết! Loại độc ác như cô... Hồi xưa mà gặp là bị viết thư ly hôn, lột quần áo cho cả làng bêu riếu, rồi đốt chết trên giàn lửa từ lâu rồi!"
Chị Hà: "Loại già đến chết vẫn độc ác mà ngu như bà, kiếp sau làm heo cũng bị người ta ghét!"
Mẹ chồng chị Hà tính cách và tướng mạo cay nghiệt, ăn nói cũng chua ngoa không kém. Lời chửi mắng của bà như nước chảy, không hề ngắt quãng. Còn lời lẽ của chị Hà thì bình tĩnh hơn nhưng lại sắc bén, thỉnh thoảng còn có vần điệu, nên đối đáp với bà ta không hề lép vế.
Cuộc đấu khẩu dữ dội giữa hai người phụ nữ khiến Tô Đoạn chỉ biết tròn mắt ngơ ngác.
Ngay cả con Lỏa Ngư đang kêu "cạc cạc" inh ỏi cũng không biết ngậm miệng im lìm từ khi nào.
Còn chồng chị Hà ấy à?
Hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng vào hình tượng vô dụng của mình. Gã chỉ nói đôi câu nhắc chị Hà đừng cãi cọ thô tục với mẹ chồng, nhưng chẳng ai thèm để ý giọng nói không chút trọng lượng ấy.
Lâm Chúc: "..."
Nửa phút sau, cục trưởng Lâm quyết định ra tay chấm dứt màn đấu khẩu dường như không có hồi kết này.
"Cô Hà," Hắn vẫn xách Lỏa Ngư, giọng điềm tĩnh nhưng đáng tin, "Nếu cô có người bạn đáng tin thì hãy đưa các con đi tạm lánh vài ngày. Những chuyện ở nhà này không cần lo, sẽ có người chuyên trách liên hệ và xử lý."
Xử lý sự việc kỳ lạ không chỉ đơn giản là bắt kẻ gây họa. Những người liên quan cần được xử lý trí nhớ phù hợp với tình huống, còn các tranh chấp khác cũng sẽ hỗ trợ người ủy thác giải quyết theo khuôn khổ pháp luật và đạo đức.
Công việc dọn dẹp hậu trường của Cục Khoa Tuyên nổi tiếng là chu đáo.
Nghe Lâm Chúc nói thế, chị Hà tức thì ngừng cãi vã với mẹ chồng, ôm chặt đứa con trai trong lòng, lo lắng hỏi: "Vậy hồn của con trai tôi thì sao?"
Lâm Chúc bình thản đáp: "Chờ chút."
Nói đoạn, hắn nhấc con Lỏa Ngư lên lắc mạnh, rồi từ cái miệng tròn của nó phun ra một khối xám mờ như bông vụn, bị Lâm Chúc nhanh tay tóm lấy, áp nhẹ lên trán đứa trẻ.
Khối mờ đục ấy lưu lại trên trán cậu bé vài giây, chẳng mấy chốc, chị Hà nghe thấy giọng nhỏ xíu cất lên từ lòng mình:
"... Mẹ ơi."
Tiếng gọi mẹ như đang cầu cứu ấy khiến chị Hà không cầm được nước mắt.
Dù con trai vẫn chưa mở mắt, nhưng cậu bé gọi mẹ đã chứng tỏ bé dần lấy lại được ý thức.
Suốt hơn một tuần qua, đứa trẻ luôn hôn mê mụ mị không hề phản ứng với bất kỳ kích thích nào từ bên ngoài. Đã lâu rồi chị Hà không nghe được con gọi mẹ.
Lâm Chúc giải thích: "Không sao nữa rồi. Do hồn phách rời khỏi cơ thể vài ngày, còn bị nhiễm khí âm từ yêu thú, nên cơ thể sẽ đổ bệnh, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng."
Chị Hà liên tục gật đầu, không ngừng cảm ơn Lâm Chúc, rồi vội vàng gọi điện cho bạn thân, bế con trai, lấy chìa khóa đã chuẩn bị sẵn mở cửa phòng ngủ nhỏ, bế luôn cả cô con gái bị nhốt bên trong, ba mẹ con nhanh chóng rời khỏi "căn nhà" hỗn loạn này.
Chồng và mẹ chồng chị Hà đương nhiên không thể đứng nhìn chị đưa con đi mất. Nhưng từ đầu đến cuối họ chẳng làm gì cả.
Tất nhiên không phải vì họ cam chịu. Thực tế thì từ lúc Lâm Chúc lên tiếng, họ đã bị một sức mạnh vô hình đè tại chỗ, không thể cử động hay phát ra tiếng, toàn thân chỉ còn đôi mắt có thể động đậy. Họ chỉ biết trơ mắt nhìn hai vị khách lạ cùng chị Hà đạt được thỏa thuận nào đó, rồi ba mẹ con chị rời khỏi tầm kiểm soát ngay trước mắt họ.
Người đàn ông trung niên kinh hãi nghĩ thầm, xem ra người đàn ông mặc âu phục này thật sự có bản lĩnh! Còn giỏi hơn cả bà đồng mà mẹ gã mời về!
Không, suy cho cùng thì đây chắc cũng chỉ là nhận tiền làm việc. Vợ gã chi bao nhiêu để mời người này thì gã có thể tăng gấp vài lần với hắn. Có tiền sai khiến được ma quỷ cơ mà, dù không thể xúi hắn phản bội giúp gã thì ít nhất vẫn tránh được rắc rối.
Tuy nhiên Lâm Chúc không cho gã cơ hội mở miệng.
Đối với một yêu quái đã sống hàng ngàn năm như hắn, con người bình thường chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không hứng thú lắng nghe tiếng lòng của kiến. Việc đó là trách nhiệm của bộ phận hậu cần.
Bắt được Lỏa Ngư, mục tiêu của Lâm Chúc coi như đã đạt được. Sau khi chị Hà đưa con rời đi, hắn dùng một phép thuật đơn giản khiến hai mẹ con tạm thời chìm vào giấc ngủ, rồi thông báo cho đội hậu cần, sẽ có người đến xử lý.
Phải đem con chiến lợi phẩm Lỏa Ngư về, nhưng cứ xách cánh nó như vậy thì chẳng mấy đẹp mắt. Nghĩ ngợi một thoáng, Lâm Chúc rút từ túi ra một sợi dây đỏ, buộc vào gốc cánh của Lỏa Ngư, đầu còn lại quấn vào lòng bàn tay vài vòng, rồi treo ngược con Lỏa Ngư nhìn chẳng khác gì một con cá khô lên.
Tô Đoạn tò mò hỏi: "Con Lỏa Ngư này định xử lý thế nào?"
Lần trước con hạn bạt suýt gây họa đã bị đem đi làm vật thí nghiệm cho Cục Khoa Tuyên. Lần này con Lỏa Ngư có ý đồ lấy sinh hồn của hai đứa trẻ, tội trạng nặng hơn, có khi phải lĩnh án tù chung thân hoặc thậm chí tử hình.
Nhưng dầu gì cũng chỉ là tội chưa thành, có lẽ sẽ không bị phán nặng như thế chăng?
Không biết Cục Khoa Tuyên có tiêu chuẩn xét xử ra sao...
Tô Đoạn sắp nghĩ lệch lạc đến nơi thì chợt nghe Lâm Chúc đáp: "Mang về ăn."
"..." Tô Đoạn sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này.
Một lúc lâu sau, cậu ngập ngừng hỏi: "... Ngon không?"
Thứ này cá không ra cá chim không ra chim, còn xấu đau xấu đớn, không chừng người ta lại tưởng là sản phẩm biến dị do ô nhiễm công nghiệp.
Nghe thanh niên tóc đen hỏi vậy, Lâm Chúc lục lọi trí nhớ.
Từ khi linh khí trong đất trời suy giảm, đa số yêu tộc cũng dần suy tàn, trong đó Lỏa Ngư chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, từ ngàn năm trước đã rất hiếm gặp. Lần cuối cùng hắn ăn lỏa ngư cũng là chuyện từ rất lâu rồi. Nghĩ mãi hắn mới nhớ ra hương vị của loài yêu thú này.
Lâm Chúc gật đầu khẳng định: "Cũng được."
Dừng một lát rồi bổ sung thêm: "Hầm canh ngon lắm."
Nhưng kiểu ăn cầu kỳ như hầm canh chỉ tồn tại trong những ngày xa xưa, khi nhu cầu ăn uống của hắn chưa khó thỏa mãn như bây giờ. Khi đói đến cùng cực, ăn sống máu thịt là cách nhanh nhất, chẳng còn tâm trí đâu mà cầu kỳ với mấy kiểu chế biến.
Mắt Tô Đoạn sáng rực.
Ngay cả Lâm Chúc đã ăn qua vô vàn món ngon cũng nói cũng được, vậy chắc chắn là rất ngon! Tô Đoạn lập tức yên tâm. Dù cậu không phải người tham ăn, nhưng trước một món ăn đặc biệt và hiếm hoi như lỏa ngư thì cậu vẫn thấy hứng thú.
Lỏa ngư có thân cá nhưng lại mọc cánh chim. Nếu vậy chẳng phải có thể làm hai món từ một con sao? Một nồi canh cá thơm ngon kèm thêm cặp cánh nướng giòn tan?
Chỉ nghĩ đến cảnh đó mà cơn thèm ăn hiếm hoi trong Tô Đoạn bị khơi dậy. Cậu ôm chặt con cáo nhỏ, ánh mắt trông mong hỏi: "Vậy, về là nấu luôn hả?"
Lâm Chúc lắc đầu: "Không, phải nuôi béo trước."
Hắn bắt lỏa ngư không chỉ để ăn mà vì thuộc tính mang nước bẩm sinh của nó.Năn lỏa ngư sẽ giúp cân bằng tác dụng phụ từ năng lượng của hạn bạt trong cơ thể Tô Đoạn, để khi cậu bất ngờ rời khỏi lá bùa và pháp thuật bảo vệ thì vẫn có thể duy trì trạng thái ổn định.
Nhưng pháp lực con lỏa ngư này yếu quá, nếu ăn ngay thì không thể kháng lại sức mạnh hạn bạt đang quá lớn trong người Tô Đoạn. Cách tốt nhất là mang nó về, nghĩ cách bơm thêm chút yêu khí, nâng cao thực lực, lúc đó nấu lên mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Bị bàn bạc chuyện chế biến mình ngay trước mặt, con lỏa ngư đang giả chết sợ hãi kêu "cạc cạc" loạn xạ: "Ta... Ta bị sai khiến! Ta... Ta khai hết được mà!"