Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 175

NHÌN EM NGON GHÊ

Khi thanh niên tóc đen bước xuống từ bên kia xe, ông chủ khu nghỉ dưỡng mới phát hiện cậu đang ôm một con vật trắng như tuyết trong lòng. Đôi mắt của nó có hai màu khác lạ một vàng một lam, sáng lên vẻ lạnh lùng của một con thú. Khi ánh mắt của nó nhìn ông, suýt thì anh ta đã thốt lên vì sợ.

Bình tĩnh nhìn kỹ lại, con vật này giống chó nhưng không phải chó, đầu hơi nhọn, tai vểnh cao, phía sau là một cái đuôi lớn lông xù buông thõng.

Ông chủ khu nghỉ dưỡng cũng hiểu biết đôi chút nên chẳng mấy chốc đã nhận ra đây là một con cáo.

Tuy rằng con cáo trắng này ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, trông giống con thú cưng được chăm bẵm kỹ, nhưng ánh nhìn lạnh lùng và hung dữ của nó lại cho thấy bản tính hoàn toàn không hiền hòa như vẻ ngoài.

Tin đồn sau núi có thú dữ đã đã gây ra nhiều phiền phức, chỉ cần nhắc đến thú dữ là ông chủ đã cảm thấy nhức nhức cái đầu. Nhưng nghĩ đây là con vật mà thiên sư mang theo nên anh ta cũng không dám ý kiến gì thêm.

Là người đã quen va chạm trong giới kinh doanh, anh ta đã quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Dù hai người trước mặt hơi khác dự đoán của ông, anh ta vẫn giữ nụ cười niềm nở hàn huyên với hai người.

"Tôi họ Từ, xin hỏi nên gọi hai vị thiên sư thế nào?"

Trước lạ sau quen, thấy người yêu không nói gì, Tô Đoạn nhanh nhẹn đảm nhận việc giới thiệu, giọng nói trong trẻo: "Vị này là thiên sư Lâm, tôi họ Tô, là trợ lý của ảnh. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Tô ạ."

Cậu còn giơ nhẹ con cáo nhỏ trên tay lên, giới thiệu thêm: "Đây là cáo của thiên sư sư Lâm, nó biết bắt quỷ, không cắn người, ngoan lắm."

Ông chủ Từ: "..."

Anh ta dối lòng phụ họa: "À, đúng vậy, nhìn là biết rất ngoan rồi."

Nói xong, con cáo trắng lười biếng quay đầu, liếc anh ta một cái. Chẳng hay có phải ảo giác của anh ta, nhưng anh ta cảm thấy ánh mắt của con cáo này dường như hơi khinh miệt.

Ông chủ Từ: "..."

Sao anh ta lại có cảm giác mình vừa bị một con cáo chế giễu nhỉ? Hay con cáo này đã thành tinh rồi?

Ừmm... Có lẽ lắm, cáo thiên sư nuôi mà, có thể thành tinh lắm.

Tuy anh ta rất muốn nhanh chóng giải quyết vụ việc kỳ lạ trong khu nghỉ dưỡng, nhưng ông chủ Từ không thể vừa gặp đã giục ngay được. Anh ta dẫn hai người vào bên trong, vừa đi vừa cười vui vẻ nói chuyện.

Trước khi vào, Lâm Chúc bâng quơ liếc nhìn khu rừng phía sau khu nghỉ dưỡng, nhìn đến ngọn núi chìm trong bóng cây xanh um tùm, tựa như đang che giấu vô số bí mật.

♩♩♩

Nhớ đến lời người bạn nghe đồn vị thiên sư này đến đây chủ yếu để "nghỉ dưỡng", ông chủ Từ sắp xếp cho hai người hai căn phòng tốt nhất, khung cảnh đối diện là dòng suối và rừng núi yên bình, khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu. Hai người mang theo rất ít đồ đạc. Tô Đoạn chỉ có một balo quần áo, còn Lâm Chúc thì chẳng mang theo gì cả.

Hai căn phòng nằm cạnh nhau. Vừa đến nơi, Tô Đoạn ôm con cáo nhỏ, vui vẻ bước vào phòng mình để sắp xếp đồ đạc.

Lâm Chúc: "..."

Tô Đoạn đang ôm bản thể của mình là thế, nhưng nhìn con người tóc đen chẳng chút lưu luyến gạt hắn sau đầu, sao hắn lại không vui nhỉ?

Ông chủ Từ đi theo Lâm Chúc vào phòng, nhận ra sắc mặt của vị thiên sư này dường như còn lạnh lùng hơn khi mới đến, bèn cẩn thận hỏi: "Thiên sư Lâm, anh xem... Chừng nào chúng ta đi xem sau núi?"

Chỉ trong ba ngày mà đã có hai người chết, tần suất này thật đáng sợ. Anh ta lo nếu kéo dài thêm, để xảy ra án mạng nữa thì sẽ càng khó giải quyết.

Lâm Chúc khẽ lắc đầu: "Không cần đi, cứ đợi nó tự tìm đến."


Ở phòng bên cạnh, Tô Đoạn vừa đặt con cáo lên giường rồi siêng năng sắp xếp hành lý mang theo vào nơi phù hợp.

Ông chủ Từ bối rối: "Hả? Ý Thiên sư Lâm là...?"

Lâm Chúc liếc nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói ra điều anh ta đang lo lắng: "Đừng lo, tôi đã đến đây thì sẽ không để nơi này mất mạng người nào nữa."

Loài người tóc đen đang cúi xuống đặt đồ vào tủ quần áo. Từ góc độ của bản thể hắn có thể nhìn rõ vòng eo hơi cong và cặp mông nhỏ nhắn khẽ chu lên, tạo thành một đường cong mướt mượt.

Ông chủ Từ chỉ cần nghe một câu chắc chắn như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, y như trút được gánh nặng, ngay lập tức buông lời nịnh hót không ngớt: "Nghe danh tiếng của thiên sư Lâm lâu rồi, quả là danh bất hư truyền! Có anh ở đây, chúng tôi chẳng cần lo lắng gì nữa! Nếu cần chúng tôi phối hợp thì anh cứ việc nói nhé!"

Nói cứ như thật sự từng nghe danh vậy.

Lâm Chúc không bị mấy lời nịnh bợ này lay động, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần."

Loài người tóc đen thu dọn rất nhanh. Sau khi máng xong quần áo, cậu lại về giường ôm nó lên rồi bước ra cửa.

Cuối cùng cũng biết quay lại tìm mình...

Ngoài cửa có một cái đầu nhỏ lén lút ló vào, Lâm Chúc nói: "Có lẽ là do ma cọp vồ quấy phá."

"Ma cọp vồ?" Tô Đoạn bước vào phòng, vẻ mặt như bừng tỉnh: "À đúng rồi, rừng núi này có hổ!"

Theo truyền thuyết, những người bị hổ ăn thịt sau khi chết sẽ hóa thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại giúp cọp ăn thịt người. Những con ma này được gọi là ma cọp vồ.

Thành ngữ tiếp tay cho giặc chính là bắt nguồn từ đó.


Trong một truyền kỳ cổ xưa, ma cọp vồ bị hổ hại chết nhưng khi người ta giết được hổ, chúng lại khóc thương cho hổ, thật khó hiểu.

Nếu dùng tiêu chuẩn đánh giá của người hiện đại, chắc hẳn mấy ma cọp vồ này mắc chứng Stockholm! Là ma bị bệnh tâm lý!

...

Ông chủ nhận được lời đảm bảo thì cũng yên tâm hẳn chuyện sau núi, tâng bốc thêm vài câu xong mới khấp khởi rời đi, để lại hai người họ trong phòng.

Tô Đoạn vẫn đang suy ngẫm lại: "Lúc đến nghe nói có hổ, lẽ ra phải nghĩ đến chuyện này rồi..."

Cậu đã học bù rất nhiều kiến thức trong giới thiên sư, nhưng có lẽ vì chưa có nhiều cơ hội thực hành nên vẫn khó kết nối lý thuyết với thực tế ngay.

Lâm Chúc nhìn ra khung cảnh núi rừng tĩnh lặng ngoài cửa sổ, mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của cậu: "Lát nữa tôi sẽ ra ngoài, cậu có thể ở lại đây chơi, nhưng nhớ ôm chặt cáo trắng, đừng tách rời."

Tô Đoạn ngẩn người, hỏi: "Anh đi đâu thế?!"

Lâm Chúc phun hai chữ: "Sau núi."

Tô Đoạn nhíu mày: "Giờ anh định đi bắt ma cọp vồ hả?"

Lâm Chúc lắc đầu: "Không, tôi chỉ đi tìm dấu vết của vong quỷ."

Tô Đoạn mở to mắt: "Hóa ra vong quỷ ở đây sao?"

Lâm Chúc gật đầu: "Phải."

Sau đó, hắn giải thích: "Vong quỷ từng bị trấn áp trong tầng sâu nhất của địa ngục, gọi là ngục U Uyên. Đây là nhà tù nghiêm ngặt nhất, giam giữ vô số ác quỷ với những cấm chế mạnh mẽ. Trăm năm trước, do chủ nhân của ngục U Uyên rời đi, cấm chế bị lỏng lẻo, tạo ra một khe hở. Vong quỷ đã lợi dụng cơ hội này để trốn thoát nhưng cũng phải trả giá đắt. Khu vực này địa thế tụ âm, rất thích hợp để quỷ nghỉ ngơi và hồi phục. Bây giờ vong quỷ đang co đầu rụt cổ trong rừng để dưỡng thương."

Tô Đoạn không nhịn được tò mò: "Chủ nhân của U Uyên Ngục? Là Diêm Vương sao?"

Nói ra thì tuy thế giới này đầy rẫy những chuyện thần quỷ không khoa học, nhưng cậu chưa từng thấy địa ngục trông như thế nào.

Lâm Chúc lắc đầu: "Không phải. Địa ngục được phân thành nhiều bộ phận, trong đó có điện Diêm Vương và mười hai ti thuộc hạ. Chủ nhân của ngục U Uyên là ti trưởng Quỷ Ngục Ti, hóa thân từ oán khí hồng hoang khi trời đất sơ khai. Vị đó trấn giữ ngục U Uyên hàng triệu năm, nhưng trăm năm trước đã tự hủy công đức để tìm một người. Kể từ đó, vị ấy biến mất khỏi luân hồi nên ngục U Uyên mới có lỗ hổng."

Tô Đoạn tò mò lắm: "Người ấy tìm ai ạ?"

Có thể khiến ti trưởng tự hủy công đức để tìm kiếm, hẳn là một người vô cùng quan trọng.

Câu hỏi này khiến Lâm Chúc ngừng lại một lúc mới trả lời: "...Không biết. Người mà ti trưởng Quỷ Ngục Ti tìm kiếm là một sự tồn tại mà thế giới này không ai hay biết. Có lẽ vị ấy đã phá vỡ luân hồi để đi tới thế giới mà người ấy tồn tại."

"Ti trưởng Quỷ Ngục Ti là hóa thân của oán khí hồng hoang, đồng sinh cùng trời đất núi sông. Không giống với những tinh quái mai sau, biết đâu hy sinh bản thân để đột phá hư không cũng không chừng."

Nghe câu chuyện vừa kỳ bí vừa dang dở, không hiểu sao Tô Đoạn thấy hơi buồn.

Sau khi Lâm Chúc rời đi, cậu ngồi trên giường, vô thức vò vò bộ lông mềm mại của con cáo nhỏ trong lòng, đột nhiên nảy ra ý tò mò về thế giới của những nhiệm vụ này. Cậu thầm hỏi hệ thống: "Những thế giới này, cốt truyện và bối cảnh có phải là ngẫu nhiên tạo ra không? Hay là lấy từ đâu đó?"

Hệ thống trả lời: "Chúng đều có nguồn gốc, ký chủ. Khung sườn của các thế giới này được sao chép từ ý tưởng của một tác giả trên trang Tấn Giang."

Tô Đoạn nghe đến từ lạ bèn thắc mắc: "Tấn Giang là gì? Một trang web à?"

Hệ thống tìm kiếm một lúc trong cơ sở dữ liệu, rồi bình tĩnh trả lời bằng giọng điện tử: "Đúng vậy, đó là một trang web kết bạn đồng tính từ cổ trở xuống toàn là mosaic. Ngoài ra, trên đó cũng có rất nhiều tác giả viết tiểu thuyết."
Bình Luận (0)
Comment