Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 176

NHÌN EM NGON GHÊ

Kết thúc cuộc đối thoại về phần dưới cổ và mosaic với hệ thống xong, Tô Đoạn khóa cửa phòng của Lâm Chúc lại, sau đó ôm cáo trắng trong lòng ra ngoài tìm đồ ăn.

Dẫu vẫn ở cùng một thành phố, nhưng từ Cục Khoa Tuyên đến khu nghỉ dưỡng này cũng khá xa. Cậu và Lâm Chúc đã dành cả buổi sáng trên xe, giữa chừng Lâm Chúc có nhét cho cậu vài món ăn vặt ngon không biết lấy ra từ đâu, nhưng Tô Đoạn vẫn cảm thấy bụng mình hơi lép kẹp.

Là một khu nghỉ dưỡng nhắm đến dịch vụ chất lượng cao, nơi này đương nhiên có nhà hàng, hơn nữa rất ngon. Nhưng do khu nghỉ dưỡng chưa chính thức khai trương, nhà hàng hiện tại chỉ hoạt động như một kiểu căng tin dành cho nhân viên.

Chỉ là gần đây xảy ra liên tiếp hai vụ án mạng, khiến nhân viên trong khu nghỉ dưỡng ai nấy đều hoảng sợ, nhà hàng vốn náo nhiệt giờ đây chỉ còn lác đác vài người. Nhiều người mua đồ ăn xong vội vàng rời đi, mang về phòng mình ăn như sợ rằng nếu nán lại bên ngoài thêm chút nữa thì sẽ gặp phải chuyện không may.

Trong tình huống như vậy, Tô Đoạn ôm một con thú nhỏ ngồi xuống bàn trông cực kỳ nổi bật.

Nhân viên phục vụ duy nhất trong nhà hàng ngớ ra một thoáng mới bước đến đưa thực đơn cho cậu. Thấy Tô Đoạn có vẻ lạ mặt lại còn ôm theo động vật, phục vụ không kìm được tò mò mà lén quan sát kỹ hơn.

Nhìn kỹ mới thấy có gì đó không đúng!

Lúc đầu cô tưởng cậu ôm một con chó trắng, nhưng nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đằng sau con vật này có một cái đuôi dài lông xù, dáng dấp cũng hơi lạ.

Đây đâu phải chó, là một con hồ ly mà!

Phục vụ giật mình, lùi lại hai bước rồi lo lắng nhắc nhở: "Thưa cậu, khu nghỉ dưỡng của chúng tôi không cho phép mang động vật hoang dã vào đâu ạ."

Nói xong cô không khỏi thắc mắc, đáng lý lúc mang theo một con cáo vào thì đã bị chặn lại ở cổng khu nghỉ dưỡng  rồi, sao người này có thể ôm nó đi thẳng đến nhà hàng?

Tô Đoạn mỉm cười ngoan ngoãn, nói: "Ông chủ của các chị biết việc này mà. Nếu không tin thì chị cứ gọi điện xác nhận."

Thấy cậu tự nhiên không hề chột dạ và hoảng loạn, trong lòng phục vụ đã tin hơn một nửa. Song để chắc chắn, cô vẫn đi gọi quản lý hậu cần, nhờ xác nhận với ông chủ.

Xác nhận xong, ánh mắt phục vụ nhìn Tô Đoạn lập tức thay đổi.

Thì ra đây là thiên sư mà ông chủ mời đến! Nhìn cậu giống hệt một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô chút nào.

Đón nhận ánh mắt ấy, Tô Đoạn thành thục xoa móng vuốt của cáo nhỏ trong lòng, cong khóe môi: "Con cáo này ngoan lắm, không cắn người đâu ạ."

Bảo đảm ngoài miệng với phục vụ thế thôi chứ thật ra cậu đâu dám buông tay. May mà hiện tại Lâm Chúc nhỏ bé, để trên đùi khi ăn cũng chẳng vướng víu gì.

Dẫu sao cục trưởng Lâm là đại yêu nghìn năm, nếu bị ai có mắt không tròng chọc giận, muốn ăn thịt người cũng chẳng phải chuyện không thể.

Lâm Chúc mắc chứng cuồng ăn, đến giờ chỉ nhờ được vuốt ve mà điểm chữa bệnh mới tăng thêm 15 điểm, hiệu quả chẳng đáng kể, nếu Lâm Chúc đói đến cùng cực thì có lẽ gì hắn cũng dám ăn.

- Tất nhiên Tô Đoạn vẫn chưa nhận ra rằng người thường không có linh lực trong mắt Lâm Chúc chỉ như đám xương khô cạn dầu, chẳng hề hấp dẫn. Ăn vào cũng chê cộm miệng, nếu không đến mức chết đói thì chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện ăn thịt người.

Cân nhắc sức ăn của mình nên Tô Đoạn chỉ gọi một món ăn và một chén cơm đơn giản. Nhưng có lẽ vì kính sợ thiên sư, phục vụ còn tặng thêm cho cậu một đĩa dưa hấu ruột đỏ được cắt thành từng miếng nhỏ cắm tăm.

Giờ đã vào cuối thu, dưa hấu không còn ngọt như mùa hè nhưng vẫn mọng nước, đủ để giải khát.

Tô Đoạn ăn một miếng, rồi lại đút cho cục lông nhỏ đang cuộn tròn trên đùi một miếng.

Hồ ly trắng đã quen được cậu đút cho ăn, vừa thấy Tô Đoạn đưa miếng dưa hấu đến bèn ngoan ngoãn há miệng ăn.

Dù những món ăn phàm trần này chẳng có tác dụng gì với Lâm Chúc, nhưng được đút từ tay người này, hương vị dường như cũng có thể thử một chút.

Đút đồ ăn cho thú nhỏ thực sự khiến tâm trạng con người thoải mái.

Dù là trong lốt cáo, cách ăn uống của cục trưởng Lâm vẫn rất tao nhã. Lưỡi đỏ khẽ cuộn lấy, miếng dưa hấu rơi xuống miệng một cách gọn gàng, không hề làm rớt một giọt nước nào lúc nhấm nháp. Ăn xong còn lịch sự liếm nhẹ quanh mép, trông vừa ưu nhã vừa đáng yêu, khiến Tô Đoạn chỉ muốn ôm lên chóc chóc hai cái vào mép lông kia.

Nhưng cậu không dám.

Không phải vì sợ bị Lâm Chúc cào, mà là vì cục trưởng này quá đỗi thẹn thùng. Nếu cậu nhiệt tình quá, chẳng may làm con cáo sợ rồi bỏ chạy thì sao?

Haizz, cậu từng đọc rất nhiều sách cổ chí quái và tiểu thuyết hiện đại về hồ ly tinh. Hồ ly trong đó đều sẽ cởi áo, chủ động quyến rũ người khác. Thế mà Lâm Chúc lại chẳng có chút ý thức nào của một hồ ly tinh cả.

Sau khi đút xong miếng dưa cuối cùng, Tô Đoạn rút khăn giấy ra, làm bộ làm tịch lau miệng cho cục lông trong tay, rồi ngón tay bâng quơ cào nhẹ cằm mềm mượt của nó hai cái.

Con hồ ly trắng vốn đang ngửa cổ để cậu lau miệng chợt giật mình, đầu nghiêng đi, đôi mắt thú màu vàng kim sáng rực thoáng ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Tô Đoạn tức thì chột dạ, không dám sàm sỡ nữa, ném khăn giấy đi rồivôm cục lông rời khỏi nhà hàng.

Phục vụ đứng một bên lén nhìn, thầm nghĩ đúng là cáo của thiên sư nhỏ có khác, vừa ngoan vừa nghe lời. Loài cáo hoang dã thường hung dữ, không dễ dàng để người ta tiếp cận, huống chi là ngoan ngoãn chịu đút ăn, ăn xong còn phối hợp lau miệng.

Cáo của thiên sư quả nhiên không tầm thường!

Tô Đoạn ăn uống xong, định quay về phòng ôm cáo ngủ trưa thì nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra.

Lâm Chúc không biết đã trở về từ lúc nào, giờ đang đứng ở cửa, ánh mắt đen nhánh yên tĩnh nhìn cậu, giọng nói như suối chảy qua đá: "Vừa ăn xong à?"

Tô Đoạn đổi hướng, đi thẳng vào phòng của Lâm Chúc: "Ừm ừm, tình hình bên phía vong quỷ sao rồi? Bao giờ chúng ta đi bắt nó?"

Lâm Chúc ấn cậu xuống giường, đưa một cốc nước ấm, ánh mắt dừng lại trên khóe môi hơi cong của cậu, lời ít ý nhiều đáp: "Tối nay."



Chẳng mấy chốc trời đã tối. Lâm Chúc nói tối nay có thể đám ma cọp vồ sẽ đến nên đã bày trận pháp để dụ chúng.

Nếu ma cọp vồ có thể tự do ra vào khu nghỉ dưỡng, vậy thì cả khu vực này không có chỗ nào thực sự an toàn. Ở bên cạnh Lâm Chúc là gần ma nhất, nhưng hắn lại là người mạnh nhất ở đây, có thể bảo vệ mọi người ngay lập tức nếu có chuyện xảy ra, vì vậy đây mới là nơi an toàn nhất.

Do đó Tô Đoạn không quay về phòng mình mà ở lại phòng Lâm Chúc, ôm hồ ly chơi đùa.

Ông chủ Từ cũng hiểu rõ điều này, nên muốn chen vào ở cùng. Nhưng vừa nói được nửa câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Chúc khiến ông sợ hãi, lập tức đổi ý. Cuối cùng ông mua vài lá bùa hộ mệnh từ Lâm Chúc, cất cẩn thận vào túi rồi rời đi.

Trong phòng im ắng, song bầu không khí không căng thẳng như người ngoài tưởng tượng.

Lâm Chúc đang yên lặng lướt điện thoại, con cáo trắng nằm dài trên giường, khuôn mặt cáo lộ vẻ thản nhiên như phân thân của hắn. Đôi mắt thi thoảng liếc ra ngoài cửa sổ đang hé mở như đang chờ đợi thứ gì đó. Nhưng nhờ thực lực vượt trội, mọi động thái của hắn đều toát lên sự thong dong.

Tâm trạng của Tô Đoạn cũng bị sự bình tĩnh này ảnh hưởng, dù biết rằng lát nữa có thể phải đối mặt với một con quỷ, cậu vẫn không sao căng thẳng nổi.

Chắc do được ôm đùi người ta đây mà, Tô Đoạn thầm nghĩ.

Cậu ngắm con cáo một lúc, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu lặng lẽ lấy ra một quả cầu bông nhỏ xíu mà cậu đã lén mang theo, sau đó cậu lăn quả cầu qua lại trước mặt con hồ ly, thử xem nó có hứng thú không.

Nhưng con cáo trắng vốn đã có một lớp lông xù mượt mà tự nhiên chỉ lạnh lùng phớt lờ món đồ chơi đó. Trong đôi mắt một xanh một vàng của nó tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Nó nằm dài, hai chân trước duỗi thẳng, không buồn để ý đến quả cầu lăn đến ngay dưới chân mình. Chiếc đuôi to xù của nó thỉnh thoảng khẽ phẩy qua, đầy vẻ lười biếng.

Tô Đoạn mất mát sờ móng vuốt của nó, trong lòng đánh dấu quả cầu bông này là "không thích".


Ngay khi cậu vừa nhặt quả cầu lên định cất đi, một luồng âm khí bất chợt tràn đến từ bên cạnh. Tô Đoạn cầm quả cầu lông ngẩng đầu lên thì thấy một cái đầu u ám ló qua cửa sổ, vừa thò vào đã lập tức kích hoạt trận pháp mà Lâm Chúc đã thiết lập từ trước. Hàng loạt sợi dây đỏ mảnh mai bỗng xuất hiện, linh hoạt trói chặt cổ và tứ chi của con quỷ.

Sao mà xấu xí quá vậy nè! Tô Đoạn hoảng hốt mở to mắt, nhưng nhận ra đây hẳn là ma cọp vồ nên bình tĩnh lại.

Dây đỏ được bao phủ pháp lực, vừa tiếp xúc vật âm đã có tác dụng, chỉ vài giây sau, cơ thể của con quỷ đã bị pháp lực thiêu đốt đến mức chằng chịt vết thương, nó gào lên rồi bị kéo tới trước mặt Tô Đoạn và Lâm Chúc.

Tướng mạo con quỷ trông xui xẻo, vừa bị bắt vào đã rơi vào cảnh bị tra tấn. Nó nhận ra thực lực của người trước mặt vượt xa khả năng phản kháng của nó, bèn òa khóc kêu lên: "Đại nhân! Ta không cố ý đâu! Ta bị—"

Chưa nói hết câu, sợi dây đỏ đã siết chặt, cắt ngang lời nó. Trong nháy mắt, nó bị phong ấn vào một lá bùa, không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Lâm Chúc lạnh lùng cất lá bùa đi, chưa ăn cơm nên tạm thời hắn không có tâm trạng thẩm vấn ma cọp vồ.

Con quỷ này chỉ là màn dạo đầu. Mục tiêu thực sự của hắn tối nay là con vong quỷ đang ẩn náu trong khu vực này.

Buổi trưa khi đi thăm dò, hắn đã âm thầm bố trí một trận pháp ảo giác ở gần đây, sử dụng âm khí làm mồi nhử, để lại một vài dấu vết mơ hồ nhằm ám chỉ rằng trong sơn trang này có một món bảo vật chứa âm khí.

Vong quỷ hiện đang bị trọng thương, hơn nữa lúc trước cử con lỏa ngư đi lại không thể mang sinh hồn về cho nó. Nên để bổ sung thể lực, nó sẽ không bỏ qua cơ hội cướp âm khí.

Thêm vào đó, Lâm Chúc đã cố tình che giấu hơi thở, khiến bản thân trông như một thiên sư bình thường, không đáng ngại, nên hắn càng thêm nắm chắc.

Quả nhiên, sau khi con ma cọp vồ bị bắt, một làn khói đen nhanh chóng lướt qua bên cửa sổ, rồi lao đi với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt Lâm Chúc lóe lên sự sắc bén, đầu lưỡi liếm hàm trên, đôi mắt đen sâu thẳm chợt ánh lên hai tia sáng xanh vàng rồi biến mất, thân ảnh hắn lao nhanh như chớp qua cửa sổ, đuổi theo bóng đen.

Toàn bộ sự việc diễn ra chưa đầy một giây khiến Tô Đoạn ngơ ngác.

Cậu đoán được vong quỷ sẽ tới, nhưng chưa kịp thấy gì thì người yêu đã không thấy tăm hơi!

Thấy Lâm Chúc nhảy qua cửa sổ, dù biết rõ hắn mạnh đến mức có nhảy từ tầng 50 cũng không hề hấn gì, nhưng Tô Đoạn vẫn theo phản xạ đứng dậy định chạy đến cửa sổ xem.

Nhưng mới nhích người lên một chút, cổ tay cậu đã bị một chiếc đuôi mềm mại quấn lấy, kéo trở lại khiến cậu ngã xuống giường.

- Đây là lần đầu tiên Lâm Chúc chủ động dùng đuôi chạm vào cậu!

Chiếc đuôi to và mềm mại của cáo nhẹ nhàng vòng quanh cổ tay cậu. Lớp lông nhiều và mịn đến mức khiến cậu cảm giác như cả nửa cánh tay mình bị vùi vào sự mềm mại ấy.

Nhất thời, Tô Đoạn bị chiếc "còng tay lông xù" đang quấn cổ tay mình hấp dẫn, hoàn toàn không phản kháng nổi.

Lâm Chúc vẫn còn bản thể ở đây mà. Phân thân và bản thể liên kết hoàn toàn, có thể chuyển đổi bất kỳ lúc nào. Ngay cả khi phân thân bị tiêu diệt, thần thức của hắn vẫn an toàn trong bản thể, chắc là không nguy hiểm gì đâu.

... Huống chi chuyện này chắc cũng chỉ như ra ngoài mua đồ ăn với Lâm Chúc thôi. Có vẻ mình lo hơi thừa rồi nhỉ?

Tô Đoạn dùng tay không bị đuôi còng ngượng ngùng gãi gãi má, trong lòng hơi phiền muộn nghĩ, biết rõ thực lực của Lâm Chúc mạnh mẽ, nhưng người yêu ra ngoài đánh nhau... À không, đi ăn, thì vẫn cứ thấy lo lo sao ấy.

Ngồi bên giường, Tô Đoạn hỏi hệ thống mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Người chết hóa thành quỷ, quỷ chết hóa thành vong quỷ. Đây là một quá trình dần dần mất đi thực thể.

Con người vẫn còn hình thái hoàn chỉnh. Đến giai đoạn quỷ thì có thể mờ ảo, có thể chuyển hóa giữa hữu hình và vô hình. Còn với vong quỷ, hình dạng hoàn toàn trở nên hư vô, không phải người cực kỳ mạnh thì không thể nào phát hiện ra, nên vừa rồi Tô Đoạn không thấy gì cả.

Nhưng do vô hình hóa hữu hình, nên nó cũng có thể mô phỏng bất kỳ hình thái nào trong thế giới.

... Vậy chẳng phải nó có thể giả dạng thành bất cứ thứ gì bên cạnh mình sao?

Nghĩ cũng thấy hơi khó đối phó.

Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu Tô Đoạn, ly nước để trên tủ đầu giường cậu liếc nhìn ly nước đặt trên tủ đầu giường bỗng gợn sóng lăn tăn khe khẽ đến không thể phát hiện. Ngay sau đó, Tô Đoạn thấy choáng váng không thôi.

Nhận ra điều gì đó bất thường, đôi đồng tử của hồ ly trắng co lại thành một đường thẳng. Nó lập tức bật dậy, bộ lông trên đuôi xù phồng lên cảnh giác, lao thẳng về phía ly nước.

Nhưng đã quá muộn...

Một màn sương đen cuộn lên trước mắt, ý thức của Tô Đoạn rơi vào bóng tối vô tận, không rõ đã trôi dạt bao lâu, mãi đến khi một tiếng kêu yếu ớt kéo cậu trở lại thực tại.

"Ư...ng..."

Tô Đoạn mở mắt ra, nhìn thấy một cục bông nhỏ xíu, trắng muốt, chỉ lớn cỡ bàn tay mình đang nằm trên ngực cậu. Cục bông này toàn thân lông xù mềm mịn, hai tai nhọn dựng đứng, cái miệng nhỏ xinh mở ra để lộ đầu lưỡi hồng hồng, khẽ kêu ư ư ư.
Bình Luận (0)
Comment