NHÌN EM NGON GHÊ
Chuyện, chuyện gì thế?
Năm phút sau, Tô Đoạn ôm trong lòng một con non bé xíu không rõ đã cai sữa chưa, đứng dưới tán cây cao lớn chừng năm sáu người mới ôm xuể, ngơ ngác tự hỏi cuộc đời phục linh.
Trước mắt cậu không hề có bóng dáng của các tòa nhà, thay vào đó là những ngọn núi trập trùng nối dài xa tít mù khơi. Đất dưới chân đen thui ẩm ướt, là dấu hiệu của sự phì nhiêu, mặt đất mọc đầy những bụi cỏ thấp lùn, còn vương những giọt sương buổi sớm khiến gấu quần cậu ướt sũng.
Mặt trời chỉ vừa ló đầu khỏi chân trời, ánh sáng vàng nhạt soi rọi những giọt sương trên lá cỏ, phản chiếu thành những vòng sáng bảy sắc. Không khí tràn ngập tiếng kêu của những loài động vật không biết là con gì, có tiếng trong trẻo, có tiếng khàn khàn lạ lẫm, nhưng tất cả đều toát lên sức sống mãnh liệt.
Có lẽ vì trước khi làm nhiệm vụ, Tô Đoạn đã từng sống hàng nghìn năm dưới hình hài thực vật, nên khi đặt chân đến một nơi ngập tràn linh khí như thế này, cậu không kiềm được suy nghĩ muốn cắm rễ xuống mảnh đất màu mỡ này để tận hưởng ánh sáng ban mai mà rung rinh những chiếc lá nhỏ.
Mỗi chi tiết ở đây đều mang theo sự an nhiên và tự nhiên chẳng tài nào có được trong cuộc sống đô thị hiện đại.
Đúng vậy, lúc mở mắt, Tô Đoạn đã không còn ở khu nghỉ dưỡng nữa.
Thực tế thì không chỉ không gian thay đổi mà cả thời gian dường như cũng xảy ra những biến cố kỳ lạ.
Tô Đoạn vừa định giũ gấu quần dính sương thì nghe thấy một tiếng "ưng" nhỏ xíu trong lòng. Một cái đầu lông xù nhỏ nhắn từ từ ngẩng lên khỏi ngực cậu, đôi mắt xanh thẳm tròn xoe ngập nước nhìn cậu.
"!!"
Tô Đoạn lập tức quên béng gấu quần ướt, vội vàng thả chân xuống đất, nâng hai tay như đang ôm một món đồ thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế của cục bông nhỏ trong lòng, cẩn thận hỏi: "Trắng Trắng, đói rồi à?"
Không sai, cục bông nhỏ này chính là Lâm Chúc ở dạng con non.
Có vẻ con vong quỷ định hút lấy âm khí trong cơ thể Tô Đoạn, nhưng giữa chừng không biết xảy ra trục trặc gì khiến cậu quay ngược thời gian về thời kỳ Cổ Hoang từ hàng triệu năm trước, một thời kỳ mà những yêu quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết vẫn còn đang cực kỳ hưng thịnh.
Lúc này linh khí trên đất trời vẫn tràn đầy, thế giới mang vẻ hoang dại cuộn trào sức sống. Các yêu thần tự do đi lại giữa sông núi, để lại vô số huyền thoại.
Mà mảnh đất nơi Tô Đoạn đang đứng đúng là trùng hợp, chính là lãnh thổ của quốc gia Thanh Khâu nổi tiếng trong "Sơn Hải Kinh".
- Cũng chính là quê nhà của Lâm Chúc.
Điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả là vừa mới đến đây, cậu đã nhặt được một bé con non mà sau này sẽ trở thành người yêu của mình.
Chẳng biết là bị lạc, bị bỏ rơi hay có chuyện gì khác, khi mở mắt ra thì Tô Đoạn đã thấy một cục bông trắng xù đang ngồi trên ngực mình, miệng phát ra những tiếng "Ưng ưng" yếu ớt.
Không cần hệ thống nhắc nhở thì Tô Đoạn cũng vừa nhìn đã biết đây chính là Lâm Chúc, dẫu hắn thu nhỏ chỉ còn to bằng bàn tay.
Thật ra lúc đầu Tô Đoạn còn nghi ngờ đây có phải là ảo cảnh do con vong quỷ tạo ra hay không, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều quá chân thực, chân thực đến mức cậu không thể nào nghi ngờ.
Cậu cũng từng làm yêu quái mấy ngàn năm, dù làm nhiệm vụ ở các thế giới, cậu chỉ dùng cơ thể con người, nhưng trực giác cơ bản vẫn chưa hề mất đi.
Để chắc chắn, Tô Đoạn nhờ hệ thống kiểm tra, đúng như dự đoán, hệ thống cũng loại trừ khả năng đây là ảo cảnh. Kết quả cho thấy do một lỗi bug không xác định, cậu thực sự đã xuyên không về dòng thời gian của cổ hoang.
Nhìn Lâm Trắng Trắng, cậu cũng suy đoán liệu Lâm Chúc có đi theo không. Nhưng sau đó cậu phát hiện tâm trí con non này còn rất non nớt, chẳng giống Lâm Chúc trưởng thành vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, có lẽ đây là Lâm Chúc hồi nhỏ thật.
Không biết cục trưởng Lâm trưởng thành ở tuyến thời gian kia bây giờ ra sao nhỉ?
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, hệ thống bảo lỗi này cần thời gian để sửa chữa, nghĩa là cậu sẽ phải ở đây một khoảng thời gian.
Vậy nên việc cấp bách hiện tại là làm sao để sinh tồn.
Thời kỳ cổ hoang đầy rẫy yêu thần quỷ quái, chúng ăn thịt lẫn nhau. Nguy hiểm ở đây cao gấp trăm lần thời hiện đại. Một con người nhỏ bé như cậu mang theo một con non chưa chắc đã cai sữa, thì chuyện sống sót chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.
"Ư..."
Dù là loài hồ ly chín đuôi cao cấp trong yêu tộc, nhưng còn bé nên khả năng học hỏi không cao, đương nhiên không hiểu tiếng người, nó chỉ liên tục kêu ư ử với câu hỏi của Tô Đoạn.
Tiếng kêu non nớt, mềm mại, mang theo cảm giác ngọt ngào như sữa, còn có chút nũng nịu của con non. Lúc vừa tỉnh dậy Tô Đoạn đã suýt bị sự đáng yêu này làm cho choáng ngất lại.
Cáo trắng trưởng thành thì lạnh lùng, kiệm lời. Tô Đoạn chưa một lần nghe nó gọi vậy, mà con non Lâm Trắng Trắng lại cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, rảnh rỗi là lại rúc vào người Tô Đoạn, nhỏ nhẹ "ưng ưng" không ngừng, khiến cậu nghe mãi mà không chán.
Thậm chí Tô Đoạn còn bật chức năng ghi âm của hệ thống, lưu lại từng tiếng kêu nhỏ xíu đó, để sau này có thể mang ra nghe lại cho đỡ nhớ!
Biết chắc sẽ chẳng nhận được câu trả lời gì từ con non, Tô Đoạn cẩn thận đặt Lâm Trắng Trắng xuống bãi cỏ mềm mại, lấy chút thức ăn và nước miễn phí từ hệ thống đặt trước mặt nó.
Bộ lông của con non rất khác với hồ ly trưởng thành. Lông tơ không bóng mượt mà mềm xốp, tơi như bông, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào sẽ hiện lên một lớp viền mờ ảo.
Nhìn nó chẳng khác nào một cục bông trắng ngờ nghệch, đáng yêu.
Cục bông ngửi ngửi cả hai chén, cuối cùng chọn cúi đầu xuống liếm hai cái trong chén nước. Lông quanh mép ướt nhẹp, nhưng không định đụng đến chén thức ăn.
Có lẽ thức ăn của con người bình thường không hợp khẩu vị với yêu quái. Cách ăn uống của chúng là hấp thụ năng lượng từ máu thịt con mồi. Thức ăn chế biến từ ngũ cốc thì năng lượng quá ít, không đủ để chúng no.
Hệ thống không cung cấp được thứ gì như "Hướng dẫn nuôi dưỡng con non hồ ly chín đuôi ở Thanh Khâu", nên Tô Đoạn đành thử mở miệng Lâm Trắng Trắng ra để kiểm tra xem nó đã mọc răng chưa, liệu có thể ăn được thức ăn cứng không.
Cậu nhóc không hề phản kháng. Tô Đoạn chỉ khẽ dùng lực, cái miệng nhỏ bèn "á u" một tiếng, ngoan ngoãn mở ra.
Trông thấy vài chiếc răng nhọn nhỏ xíu nằm rải rác trên nướu hồng hồng, Tô Đoạn thở phào nhẹ nhõm, buông tay khỏi miệng cậu nhóc, rồi vỗ về gãi gãi dưới cằm nó.
Cậu nhóc tròn xoe đôi mắt xanh long lanh nhìn cậu, cả quá trình không hề giãy giụa, chỉ mờ mịt "ư" một tiếng, trông yếu ớt và đáng thương vô cùng.
Tô Đoạn nhìn nó chăm chú một lúc, bỗng nhận ra đôi mắt của Lâm Trắng Trắng lúc này cả hai đều là màu lam!
Nhưng... Cậu nhớ rõ Lâm Chúc có đôi mắt hai màu một xanh một vàng kia mà.
Lẽ nào cậu nhận nhầm hồ ly rồi???
Ý nghĩ kinh hãi này vừa lóe lên trong đầu bèn nhanh chóng bị dập tắt.
Thứ nhất, kết quả kiểm tra của hệ thống và phán đoán của cậu hoàn toàn trùng khớp. Thứ hai, Tô Đoạn cảm thấy mình không thể nào nhận nhầm người yêu được...
Tuy chưa hóa người nhưng với một yêu quái đã sống mấy ngàn năm như cậu, bản năng nhận diện cơ bản này vẫn phải đáng tin chứ.
Vậy thì thật kỳ lạ.
Chẳng lẽ đôi mắt có thể thay đổi màu sắc theo thời gian sao?
Nhìn cậu nhóc một lát, Tô Đoạn không thể tìm ra gì từ đôi mắt long lanh nước vì còn nhỏ xíu, cậu tạm thời từ bỏ suy nghĩ về vẫn đề này.
Cậu ăn hết phần thức ăn Lâm Trắng Trắng không chịu ăn vào, sau đó dùng pháp thuật mà Lâm Chúc từng dạy để ẩn giấu hơi thở của cả hai, mua một số đạo cụ phòng thân từ hệ thống, rồi bế Lâm Trắng Trắng bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm thức ăn.
Vùng đất cổ hoang rộng lớn nhiều yêu quái, may mà cả quãng đường không gặp phải con yêu nào. Cuối cùng Tô Đoạn dừng lại bên một dòng suối.
Khi không có thịt, cá tươi ngon cũng là một món rất được hồ ly yêu thích. Xét thấy môi trường trên cạn quá nguy hiểm, Tô Đoạn quyết định thử bắt cá cho Lâm Trắng Trắng trước.
Vì không có kinh nghiệm đánh bắt, Tô Đoạn tiêu điểm kinh nghiệm để mua từ hệ thống một bộ công cụ câu cá "trăm câu trăm trúng" mới có thể câu được một con cá trong suối, nhưng con cá này lại có cánh.
- Tất nhiên không thể trông mong thời cổ hoang có những loài cá bình thường. Chỉ cần là loài cá có thể ăn được đã là may mắn lắm rồi. Nếu gặp phải loại cá đầu người mình cá, làm sao ăn được là một vấn đề lớn.
Lúc đầu Tô Đoạn còn tưởng con cá này là lỏa ngư, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện ngoài đôi cánh ra, nó chẳng có điểm gì giống cả.
Con cá này ngoài cánh chim, toàn thân còn phủ đầy vằn xám, đầu trắng miệng đỏ, trông rất giống cá chép.
Đây là một con văn diêu ngư.
Tô Đoạn lục lại trong trí nhớ về thông tin của loài cá này, ánh mắt lập tức sáng rực.
Sơn Hải Kinh miêu tả rằng dáng tựa cá chép, thân cá mà có cánh chim, vằn xám, đầu trắng miệng đỏ, thường dạo từ Tây Hải đến Đông Hải, hay bay vào ban đêm. Tiếng kêu giống gà lân, vị thịt chua ngọt, ăn vào chữa được bệnh điên, thấy loài này thì thiên hạ sẽ được mùa màng bội thu.
Trong cả đoạn giới thiệu dài dòng đó, Tô Đoạn nhạy bén nắm bắt ngay một chi tiết quan trọng nhất-
Thịt chua ngọt!
Đây là loài cá chua ngọt sẵn rồi, không biết nấu xong xong sẽ thế nào.
Tô Đoạn quyết đoán mua ngay kỹ năng nấu ăn điêu luyện cùng gia vị từ hệ thống, bắt đầu làm một của một đầu bếp nhỏ chăm chỉ.
Lâm Trắng Trắng được đặt ngồi bên cạnh, cuộn tròn trên mặt đất, tròn xoe như một quả cầu nhỏ, nó nghiêng đầu tập trung nhìn con người đang bận rộn trước mặt. Trong đôi mắt thú màu xanh trong veo ánh lên vẻ tò mò.
♬♬♬
Thực tế chứng minh, có lẽ yêu quái cũng biết thưởng thức món ngon.
Dù do điều kiện có hạn chỉ làm được món cá nướng, nhưng vì thịt văn diêu ngư rất mềm và tươi ngon, còn chua chua ngọt ngọt sẵn nên ăn rất kích thích vị giác, ngon cực.
Tô Đoạn đã ăn no trước đó nên chỉ nếm thử một miếng nhỏ rồi để phần còn lại cho Lâm Trắng Trắng.
Đừng thấy Lâm Trắng Trắng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng sức ăn lại rất khá. Một chân giữ lấy thân cá, đầu cúi xuống, miệng nhỏ nhai lấy nhai để. Chẳng mấy chốc, con cá nướng chỉ còn lại một bộ xương sạch bóng!
Không phải là mèo sao? Nhìn bộ xương cá sạch sẽ đến không còn một chút thịt, Tô Đoạn không khỏi rơi vào trầm tư.
Lễ nghi ăn uống của cục trưởng Lâm dường như đã sớm hình thành ngay từ khi còn bé. Sau khi ăn xong, bụng cáo nhỏ phình tròn, trông càng thêm tròn trĩnh. Nó nghiêng đầu liếm sạch móng vuốt của mình, rồi lại ghé đầu bên suối, cẩn thận làm sạch cả vùng miệng dính thịt cá, trở lại dáng vẻ một quả cầu lông trắng tinh tươm.
Quả thật là một bé cáo rất sạch sẽ!
Tô Đoạn kiên nhẫn đợi nó làm vệ sinh xong, sau đó lấy ra một thứ từ trong túi, len lén đặt trước mặt nó.
Đó là một quả cầu lông màu sắc rực rỡ, làm từ len cuộn tròn, lăn lăn đến trước mặt Lâm Trắng Trắng, chạm nhẹ vào móng vuốt của nó.
Lâm Trắng Trắng cúi đầu nhìn, cả người nằm gọn lại thành một cục. Từ xa nhìn lại cũng trông như một quả cầu lông tròn xoe.
Cảnh tượng này đúng là hai quả cầu lông chạm vào nhau!
Quả cầu lông này là món đồ mà Tô Đoạn nắm trong tay khi bị vong quỷ tấn công. Lúc bug xảy ra, nó cũng bị mang theo đến đây. Nghĩ mãi vẫn không đành lòng vứt bỏ, cậu đã lén cất trong túi giữ lại.
Quả nhiên, giờ nó đã có đất dụng võ!
Tô Đoạn tràn đầy mong chờ nhìn hai quả cầu lông một lớn một nhỏ trước mặt.
Người lớn thì có thể không hứng thú với đồ chơi. Nhưng còn bé cáo thì sao?