Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 40

NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Odrosse tăng 5. Tổng điểm hiện tại là 5. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Một âm thanh điện tử đột ngột vang lên trong đầu Tô Đoạn.

Điểm chữa bệnh tăng lên?

Nhưng rõ ràng cậu chưa làm gì cả mà.

"... Hức."

Tô Đoạn hoang mang rồi khóc nấc một cái.

Mỗi khi khóc cậu sẽ bị nấc, càng khóc to thì cơn nấc càng kéo dài. Cậu không biết sao mình lại mắc tật xấu này nữa, sống chung với Tần Tri lâu như vậy mà vẫn không khỏi, xem ra không có cách gì trị rồi.

Nghe thấy tiếng khóc nấc, ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen khẽ cử động, đáy mắt hiện lên chút đen tối khó nói.

Dù cách một lớp găng tay thì hắn cũng có thể cảm nhận được gò má dưới lòng bàn tay mình mềm mại dễ thương đến nhường nào, hắn chắc mẩm chỉ cần hơi dùng sức bóp một chút là có thể để lại vết đỏ rõ ràng trên má.

Găng tay vuốt v e mặt mang lại cảm giác thô ráp, lúc đầu Tô Đoạn bị phân tâm bởi tiếng thông báo điểm chữa bệnh tăng lên, sửng sốt một lúc mới nhận ra người này đang sờ mặt mình bèn lập tức cảnh giác lùi vài bước về sau, cứ lùi mãi đến khi lưng chạm vào thành thành kim loại cứng rồi co rúm ở đó, đôi ngươi mở to đề phòng nhìn đối tượng chữa bệnh mới của mình, thỉnh thoảng lại khẽ nấc lên.

Sống lưng dựa vào lồ ng sắt lạnh băng, Tô Đoạn muộn màng nhận ra: "Hình như tình huống của tôi không tốt lắm nhỉ hệ thống."

Hệ thống khẳng định suy đoán của cậu: "Đúng vậy ký chủ. Buôn bán nô lệ ở thế giới này là chuyện hợp pháp, bây giờ thân phận của cậu là nô lệ đang chờ bán, có điều vì cậu là tinh vực hiếm thấy có tóc đen mắt đen nên giá trị của cậu khá sang quý."

Tô Đoạn: "..." Quả nhiên dự cảm vừa rồi chính xác rồi, vừa tới đã trở thành nô lệ kém một bậc, sao mà thảm quá.

Dù khá cao quý đi nữa thì cũng không thay thể thay đổi bản chất nô lệ.

"Hệ thống, bây giờ tôi trông thế nào? Vẫn như ở thế giới thứ nhất à?" Nghe thấy tóc đen mắt đen, Tô Đoạn bỗng nhớ đến dáng vẻ của mình.

Hệ thống nói: "Đúng vậy, dữ liệu thế giới được hình thành từ các luồng số liệu. Khi ký chủ vào thế giới nào, số liệu cụ thể sẽ được điều chỉnh theo tình hình của ký chủ. Vì vậy dù thân phận thay đổi thì dung mạo của ký chủ sẽ không thay đổi."

Tô Đoạn sờ mặt mình: "Tôi biết rồi. Hóa ra sau khi tôi thành người sẽ trông như thế này sao?"

Hệ thống nói: "Chắc là vậy đấy ký chủ."

Sau khi thảo luận ngắn gọn về vấn đề dung mạo, hệ thống lại giới thiệu chi tiết hơn cho Tô Đoạn: "Tình huống ở thế giới này có phần giống với thế giới chúng ta vốn sống, cả hai đều có công nghệ phát triển cao và con người tiến hóa, nhưng điểm khác là hướng tiến hóa của thế giới chúng ta là dị năng, có về tinh thần và cả thể chất, nhưng thế giới này tiến hóa đồng nhất về mặt tinh thần."

"Od..." Tô Đoạn cố gắng nhớ lại cái tên hệ thống vừa nói cho cậu, hỏi: "Odros cũng là người tiến hóa hả?"

Hệ thống nói: "Đúng thế, hồi nãy mục tiêu chữa bệnh dùng tinh thần lực phá hủy hệ thống cung cấp điện của nhà giam."

Tô Đoạn ò một tiếng, lại nhớ đến sự đau đớn do dòng điện chạy dọc cơ thể, dư âm đau đớn vẫn đọng lại ở đầu dây thần kinh khiến hốc mắt cậu theo phản xạ đau xót, suýt thì lại rơi nước mắt.

"Ký chủ, trung tâm mua sắm đã mở rồi. Một lọ thuốc giảm đau trị giá 10 điểm kinh nghiệm có thể giảm đau 90%, hiệu quả kéo dài trong một giờ. Ký chủ có muốn mua không?" Hệ thống hỏi.

Mười điểm kinh nghiệm trị giá một lọ, nghe thì rất rẻ nhưng xét thấy toàn bộ số tiền tiết kiệm chỉ có 3000 điểm kinh nghiệm thì cậu vẫn cần phải cẩn thận.

Bé nấm Phục Linh ăn mặc cần kiệm nghĩ ngợi rồi quyết định: "Mua năm lọ đi."

Hệ thống nói: "Được."


Sau đó "rầm" trừ đi 50 điểm kinh nghiệm, có năm lọ thuốc giảm đau.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ ký chủ ơi, hệ thống phát hiện cậu vẫn chưa khỏe, bây giờ cậu muốn uống một lọ không?"

Bé nấm Phục Linh không muốn lãng phí bèn từ chối: "Tạm thời không cần, cứ cất đi." Cơn đau tồi tệ nhất đã qua, bây giờ chỉ hơi đau thôi, nhịn chút là qua, không cần lãng phí một lọ thuốc giảm đau.

Một lọ tốn mười điểm kinh nghiệm lận đấy.

Song khi cậu đang nghĩ ngợi, người đang nhìn cậu ở ngoài lồ ng khẽ chau mày.

Là thân vương cũng là nguyên soái của đế quốc, tuy trong phủ của Odrosse có rất nhiều nô lệ, nhưng hắn hiếm khi can thiệp vào công việc của những nô lệ đó, quản gia trong phủ cũng thường phụ trách thu mua.

Thật ra phần lớn thời gian hắn đều chinh chiến bên ngoài chứ không ở trong phủ, có đôi khi đi xa mấy năm mới về, vì vậy không thèm để ý những chuyện vặt vãnh như này trong phủ.

Hắn vào chợ tất nhiên không phải để mua nô lệ mà là để thảo luận về việc bảo trì cơ giáp với một nhà chế tạo cơ giáp cao cấp sống ở đây, hắn chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.

Song khóe mắt chỉ lơ đãng liếc nhìn sang đây, thân vương Odrosse đã nhanh chóng quên hết chuyện cơ giáp bị gãy cánh tay đang chờ sửa trong không gian, bước chân không chịu kiểm soát bước đến chiếc lồ ng bạc chuyên dùng để giam giữ những nô lệ đắt tiền, còn vươn tay sờ mặt nô lệ này nữa cơ chứ.

Sau khi nô lệ nhỏ chủ động tránh khỏi lòng bàn tay hắn, thân vương Odrosse mới muộn màng nhận ra mình đã làm gì.

Thế mà hắn chạm vào mặt nô lệ trước mặt công chúng ư?

Hơn nữa nô lệ này rõ là không phải dùng để làm việc...

Ở đế quốc Deler, mục đích sử dụng nô lệ chia làm hai loại, một là làm việc cho chủ nhân - gánh vác những công việc nặng nhọc trong phủ, hai là để "mua vui", kiểu nô lệ này thường có làn da mịn màng và vẻ ngoài xinh đẹp để chủ nhân trút bỏ d*c vọng.

Tất nhiên cũng có đôi khi hai công dụng này đồng thời xuất hiện, dù sao dưới thân phận nô lệ, ngay cả tính mạng cũng nằm trong tay chủ nhân, đương nhiên tùy người ta sắp đặt.

Thân vương Odrosse có tiếng là lạnh nhạt trong đế quốc, tất cả nô lệ trong phủ của hắn đều dùng cho mục đích đầu tiên, còn nếu quá thừa tinh lực thì hắn thích phát ti3t trên chiến trường hơn, thà tận hưởng niềm vui bởi tiếng than khóc của kẻ thù hơn là lên giường triền miên với một cơ thể khác không biết đã rửa sạch hay chưa.

Nghĩ đến hình ảnh này, thân vương Odrosse mắc bệnh sạch sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn trong những năm gần đây nhếch môi chán ghét.

Dù sao thì hắn cảm thấy nô lệ nên an phận làm việc trong sân, dù có người tặng hắn nô lệ dùng để mua vui thì hắn cũng sẽ ném họ ra vườn hoặc nhà bếp để làm việc giống những nô lệ khác.

Còn về những nô lệ được dày công nuôi dưỡng để lấy lòng chủ nhân có thể chịu nổi những công việc nặng nhọc hay không, đó là việc họ cần phải lo lắng chứ hắn thì không cần quan tâm đ ến những chuyện đó.

Từng có một nô lệ vô cùng xinh đẹp khóc sướt mướt đến cầu xin hắn, kết quả là cậu ta bị trừng phạt rồi bán cho kẻ buôn nô lệ thấp kém nhất.

Kể từ đó, những nô lệ có tâm tư khác trong phủ hắn đều an phận hơn hẳn, không còn có mắt không tròng va vào hắn muốn dụ dỗ hắn nữa.

Song giờ đây nhìn nô lệ nhỏ da trắng nõn nà vừa mềm vừa mịn trong lồ ng, thân vương Odrosse bỗng cảm thấy nếu là nô lệ nhỏ này nước mắt lưng tròng đến cầu xin hắn đừng để cậu làm việc, hắn không những không trừng phạt cậu mà biết đâu nhất thời mềm lòng đồng ý với cậu.

Dù sao thì trông cậu quá đỗi yếu ớt.

Bởi đây là một nô lệ tóc đen mắt đen.

Nô lệ tóc đen mắt đen rất đỗi hiếm thấy ở chợ, tinh vực của họ không có gen màu tóc và đôi ngươi như vậy, nô lệ có đặc điểm ngoại hình như vậy thường được buôn lậu từ các tinh vực khác.

Vì vẻ ngoài hiếm thấy và chi phí vận chuyển đắt đỏ nên giá của kiểu nô lệ này nhìn chung sẽ cao hơn so với nô lệ bình thường dùng để mua vui.

Vì khác biệt về gen nên nô lệ này có thể chất yếu hơn những nô lệ khác, rất dễ bị thương và bị bệnh.


Cảm giác khan hiếm và yếu ớt này đã dấy lên sự si mê của rất nhiều quý tộc, dù là nô lệ mua lại thì cũng có thể sẽ bị chơi chết, hơn nữa giá cả mua lại không cao nên đã có rất nhiều quý tộc sa ngã, người sau si mê hơn người trước. Thế nên nô lệ tóc đen mắt đen rất được ưa chuộng, một khi xuất hiện thì dù giá có đắt đến đâu cũng sẽ bị mua trong vòng một tuần.

Trước đây Odrosse từng nhìn thấy vài nô lệ tóc đen mắt đen ở bên cạnh những người khác, chẳng qua hắn chưa bao giờ hiểu rõ "sức cám dỗ chết người" trong truyền thuyết, nhưng khi gặp nô lệ nhỏ này, hắn bỗng loáng thoáng hiểu rồi.

Mái tóc đen và lan da trắng ngần, đôi mắt tròn xoe cũng đen tuyền như viên đá Obsidian quý giá trong màn chót của buổi đấu giá, sau khi rơi nước mắt trong trẻo hơn bao giờ hết, nổi bần bật làn da vốn đã trắng nõn nay lại càng non mịn hơn, đôi môi duyên dáng mất đi chút màu máu vì đau đớn, khóe môi mím chặt, co rụt trong góc lồ ng như một thú non cùng đường bí lối, phí công phí sức kháng cự ác ý từ thế giới bên ngoài.

Một thứ mua vui yếu ớt nhường này, Odrosse chắc mẩm hắn có thể bóp ch3t chỉ bằng một tay.

Song, nhìn nô lệ tóc đen trong lồ ng nhăn mũi nhỏ vì đau, Odrosse đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng bản chất hắn quá đỗi vô cảm, chưa bao giờ thương xót người khác nên nhất thời không hiểu nổi rốt cuộc cảm giác này là sao.

Hắn đành phải đưa mắt sang nhìn kẻ buôn nô lệ đang run rẩy đứng dậy từ dưới đất, hếch cằm lạnh lùng nói: "Mở lồ ng sắt ra, ta sẽ dẫn nô lệ này đi. Bao nhiêu tiền?"

Kẻ buôn nô lệ run rẩy báo giá, đúng là rất cao, sắp bằng giá với một cơ giáp cao cấp luôn rồi. Bình thường nếu quản gia báo với hắn một nô lệ nào đó có giá cao như vậy thì chắc chắn hắn sẽ chẳng chút do dự đuổi quản gia đi luôn.

- Tuy tài sản của hắn tiêu xài mấy đời cũng không hết nhưng hắn không thích tiêu vào những thứ không cần thiết.

Nhưng lần này Odrosse không hề do dự mở thiết bị kết nối riêng của mình rồi dứt khoát chuyển tiền theo giá cả của kẻ buôn nô lệ.

Kẻ buôn nô lệ nhìn số tiền khổng lồ được chuyển trong thẻ, trong mắt lướt qua sự mừng thầm tham lam.

Tuy nô lệ tóc đen rất hiếm, nhưng dạo trước đã xảy ra một sự cố rằng ai đó sử dụng công nghệ mới để thay đổi màu tóc và màu mắt của nô lệ bình thường nên hiện tại toàn bộ thị trường rất suy thoái, những quý tộc mắc bệnh đa nghi luôn nghi ngờ họ lấy hàng giả lừa gạt họ.

Vì vậy nô lệ này đã ở đây ba ngày rồi mà vẫn chưa bán được.

"Được được thân vương điện hạ, tôi sẽ thả nó ra ngay."

Kẻ buôn nô lệ ấn nút mở rồi chiếc lồ ng bạc "ken két" mở ra.

"Ra đi mày!" Thấy nô lệ không có mắt nhìn vẫn co rụt bên trong không nhúc nhích, gã ta sốt ruột quát lớn vào trong.

- Sau đó gã ta bị thân vương điện hạ đứng sau đạp một cước, tuy cú đạp này không mạnh như nãy nhưng gã ta xui xẻo đập đầu vào cột kim loại cứng nên đau hơn cả lúc nãy.

Odrosse chướng mắt liếc nhìn kẻ buôn nô lệ, bước vào chiếc lồ ng kim loại cao lớn, đôi ủng da lạnh lẽo của hắn tạo ra tiếng két két khi bước lên xà ngang.

Tô Đoạn cảnh giác nhìn hắn, cố gắng hết sức rúc mình vào góc lồ ng.

Cậu đang kháng cự.

Kháng cự người đàn ông vừa mua mình.

Tô Đoạn không thích mình trở thành vật sở hữu của người khác, dẫu người đó là mục tiêu chữa bệnh mà cậu phải tìm cách tiếp cận.

Cậu nhớ nhà.

Tô Đoạn thử hỏi hệ thống trong đầu: "Nếu tôi đánh mục tiêu chữa bệnh thì có bị trừ điểm không?"

Hệ thống: "Theo lý thì giữa hai bên không có quan hệ trực tiếp. Có điều ký chủ à, sau khi hệ thống phân tích rồi ra kết luận, chắc phải khoảng mười bốn sức mạnh của cậu cộng lại mới có thể gây thương tích nhẹ trở lên cho mục tiêu trước mặt."

Tô Đoạn im lìm.


Hệ thống dò hỏi: "Cậu có định dùng thuốc giảm đau không? Ký chủ."

Tô Đoạn nhìn Odrosse lại duỗi tay về phía cậu: "Chắc... Tôi cũng không biết."

Trông thấy nô lệ nhỏ sụt sịt sắp khóc, Odrosse đang duỗi tay ra nửa chừng chậm rãi dừng lại.

Sao cậu lại sợ hãi thế? Trông hắn hung dữ lắm à?

Thân vương điện hạ nghĩ rồi cởi găng tay ra, trong ánh mắt muốn cắn người của nô lệ nhỏ mà bao lấy má cậu.

Quả nhiên rất mềm, nhưng lành lạnh, không biết đã hứng gió bao lâu rồi nữa.

Tô Đoạn ngây ngốc chớp mắt. Khi Odrosse sờ má cậu, vốn dĩ cậu định sẽ cắn hắn nhưng nhìn đôi mắt lam kia, chẳng biết vì sao mà cậu bỗng thấy hoảng hốt, gò má bị lòng bàn tay to rộng ấm áp chạm vào.

Đương nhiên bây giờ cắn vẫn kịp, nhưng Tô Đoạn bỗng rơi vào do dự.

Nơi má và lòng bàn tay chạm nhau có chút tê dại, như thể mọi đầu dây thần kinh đều đang lặng lẽ căng ra.

Cậu cảm thấy lòng bàn tay người này quen thuộc đến nỗi khiến cậu chỉ muốn lười biếng nhắm mắt lại, tựa má vào đó rồi ngủ một giấc thật ngon.

- Tựa như cậu đã làm vô số lần trong tám năm qua.

Đầu Tô Đoạn cứng đờ, không dám cử động, cậu ghét bị người lạ đụng vào nhưng càng sợ nếu cậu cử động thì cảm giác quen thuộc này sẽ biến mất trong một khoảnh khắc.

Như thế thì cậu chẳng có được chút hy vọng nào.

Cậu cẩn thận hỏi hệ thống trong đầu: "Hệ thống... Những mục tiêu chữa bệnh này đến từ đâu?"

Hệ thống đáp: "Mỗi nhân vật trong mỗi thế giới, bao gồm cả mục tiêu chữa bệnh đều được mô phỏng từ dòng dữ liệu của máy chủ, vì vậy mục tiêu chữa bệnh chỉ là một phần số liệu mà thôi, có điều nó phức tạp hơn một chút so với số liệu thông thường."

Nghe hệ thống nói thế, Tô Đoạn mới bừng tỉnh nhận ra thế giới cậu từng ở kia là do hệ thống kiến tạo. Nhưng những gì đã trải qua đó quá chân thực, mỗi người cậu gặp đều có tính cách sống động và đặc sắc riêng, Tô Đoạn không thể xem chúng như những mẩu số liệu không có cảm xúc được.

Tô Đoạn lại hỏi: "Vậy có thể lặp lại số liệu nhân vật không?"

Hệ thống đáp: "Mỗi nhân vật đều tạo thành từ hàng chục nghìn số liệu và giữa những số liệu này có vô số tổ hợp. Dựa theo xác suất, xác suất số liệu nhân vật giống hệt nhau gần như bằng 0. Có điều hệ thống không có quyền biết máy chủ sử dụng thuật toán nào để sắp xếp nên không thể đưa ra kết luận."

Tô Đoạn nghe mà choáng váng, có điều vẫn cố gắng nắm bắt trọng điểm: "Vậy là có thể hả?"

Hệ thống nói: "Nói vậy cũng đúng, nhưng dù máy chủ sử dụng thuật toán sắp xếp có tỷ lệ trùng hợp cao nhất xác suất hàng chục nghìn mẩu số liệu giống nhau cũng quá nhỏ, ước chừng một phần một tỷ. Khi tính toán chúng tôi thường không tính đến xác suất nhỏ đến vậy."

Tô Đoạn nói: "Tôi biết rồi."

Hệ thống: "..." Sao cứ cảm thấy ký chủ đang nghĩ điều gì đó lạ lắm.

Lòng bàn tay chạm má cậu khẽ xoa thì Tô Đoạn mới hoàn hồn lại.

Tuy lòng bàn tay đã cử động nhưng cảm giác quen thuộc không hề biến mất, cậu không rõ mình cảm thấy mờ mịt nhiều hơn hay là bối rối và vui mừng nhiều hơn. Tô Đoạn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đang cụp xuống của Odrosse.

Đôi mắt ấy xanh thẳm như hải dương, nhưng là hải dương trong một ngày bầu trời đầy mây, trông có đôi phần ủ dột, hàng lông mi vừa dài vừa mỏng hơi rũ xuống, dày đặc tạo thành hai chiếc bàn chải nhỏ.

Màu mắt khác hẳn với màu đen nhưng Tô Đoạn vẫn thấy sâu trong đôi mắt ấy có điều gì đó không thể nhận nhầm được.

Tên của một người có thể thay đổi, dung mạo cũng có thể thay đổi, trí nhớ có thể sai, nhưng chỉ có đôi mắt là biểu tượng duy nhất của tâm hồn.

Là một yêu tinh đã sống mấy ngàn năm, tuy Tô Đoạn không có năng lực thành người nhưng cậu vẫn có trực giác của yêu quái.

Thực ra cậu không chỉ có mà còn rất chuẩn đấy, không thì cậu cũng sẽ không mạo hiểm tránh được vô số thiên tai nhân họa trong mấy ngàn năm qua.

Tô Đoạn thăm dò dụi má vào tay người kia.

Ấm quá, thoải mái quá.


Lại dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, ngay cả mùi cũng giống hệt.

Odrosse nhìn nô lệ nhỏ bé vừa muốn cắn mình một giây trước bỗng dưng dụi vào tay thân thiết với mình, còn dùng chóp mũi nhỏ dụi dụi lòng bàn tay hắn, để lại chút cảm giác kỳ diệu khiến toàn thân hắn cứng đờ khó nhận ra.

Hắn chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, bị một người mềm yếu... Làm nũng thế này.

Trong lúc thân vương điện hạ đang phát sầu nên đáp lại ra sao trước hành động làm nũng đột ngột của nô lệ nhỏ thì bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay ướt át.

Trên tay dùng lực nhẹ để nô lệ nhỏ ngẩng mặt lên, quả nhiên trông thấy mặt nô lệ nhỏ đầy nước mắt.

Nhưng đôi mắt đen như đá quý đấy lại sáng ngời, dường như ẩn chứa ngân hà nhỏ dịu dàng mà hắn nhìn thấy khi đang chinh chiến ở biên giới, không giống như đang buồn.

"Hức." Còn nấc nữa cơ chứ.

Odrosse lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu, nô lệ nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu để hắn lau, ngoại trừ thỉnh thoảng nấc lên thì không hề cử động.

Sau khi lau hết nước mắt trên mặt nô lệ nhỏ, Odrosse dùng sức nhẹ nhàng nhất đời mình kéo cánh tay cậu dậy, tuyên bố: "Về với ta."

Tuy hắn vẫn chưa quyết định xong cho nô lệ nhỏ này làm gì, nhưng hắn không yên tâm nên phải đưa về nhà trước mới được.

Tô Đoạn gật đầu, ngoan ngoãn để hắn kéo ra khỏi lồ ng, muốn làm gì làm.

Tướng quân Odrosse rất hài lòng vì nô lệ nhỏ của mình nghe lời đến vậy, hắn thích những nô lệ biết vâng lời.

"Bây giờ ngài có muốn đánh dấu nô lệ của mình không ạ? Máy móc và thiết bị của chúng tôi rất hoàn thiện, ngài chỉ cần gửi cho tôi hình ảnh đánh dấu, tôi sẽ hoàn thành trong vòng mười phút." Kẻ buôn nô lệ đợi bên ngoài nói lấy lòng.

Thoạt trông vị thân vương tôn quý rất hài lòng tên nô lệ này, mong là chuyện làm ăn này sẽ lan truyền trong giới quý tộc, sẽ cứu vãn mặt tiền tiêu điều gần đây của gã ta.

Nhờ kẻ buôn nhắc đến mà Odrosse mới nhớ ra còn một quy trình như vậy.

Sau khi nô lệ bị bán sẽ bị đánh dấu bằng một dấu đặc biệt để chứng minh mình là vật sở hữu của chủ nhân. Nguyên liệu đánh dấu là một loại nước sơn đặc biệt do đế quốc quy định, một khi đã khắc lên thì không thể xóa được, sẽ đi theo nô lệ đến hết cuộc đời.

Bình thường những việc như như mua nô lệ và đánh dấu đều do quản gia quản lý, hắn rất ít để ý đến những chuyện này nên nhất thời chưa nhớ ra.

Tô Đoạn lạ nước lạ cái không biết chuyện đánh dấu nên bèn hỏi hệ thống.

Khi nghe hệ thống nói người ở đây không dùng thuốc mê khi đánh dấu nô lệ, cậu sợ đến nỗi theo phản xạ rụt về sau Odrosse.

Chắc là đau lắm, cậu không muốn bị đánh dấu đâu.

Odrosse nhận ra động tác của cậu ngay tức thì.

Đây chắc chắn là một hành động tìm che chở, cậu đang... Sợ bị đánh dấu ư?

Odrosse không cử động, mặc cho nô lệ nhỏ dùng hắn làm tấm chắn, thờ ơ từ chối: "Khỏi."

Dù muốn đánh dấu thì hắn cũng sẽ không khắc biểu tượng đánh dấu lên nô lệ nhỏ của hắn ở đây, ai biết ở đây có bao nhiêu nô lệ đã sử dụng máy móc này, trên đó đã dính bao nhiêu vi khuẩn của người ta rồi?

Ngẫm lại cũng thấy bẩn.

Sau khi ra khỏi chợ, Odrosse dẫn nô lệ nhỏ mà hắn bất chợt hứng lên mua về trở về phủ.

Bảo người hầu dẫn nô lệ nhỏ đi tắm và thay đồ. Còn thân vương điện hạ ngồi trong phòng làm việc cân nhắc nên sắp xếp cậu làm việc ở đâu thì ổn thỏa.

___

30/11/2023.

09:43:25.

Bình Luận (0)
Comment