Chương có nội dung bằng hình ảnh
NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC
Tô Đoạn tự lực cánh sinh đi tắm.
Vì cậu được chính chủ nhân của biệt thự mang về, có cả đôi đen (tóc đen mắt đen) đặc biệt, vừa nhìn là biết không phải nô lệ bình thường dùng để làm việc.
Tuy chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nhưng cân nhắc thái độ của thân vương điện hạ, quản gia vẫn để Tô Đoạn tắm thơm tho ngào ngạt trong một bồn tắm nhỏ riêng, lại chuẩn bị quần áo mềm mại thoải mái cho cậu để lộ ra thân hình mảnh khảnh, thoạt trông ngon miệng cực kỳ.
Vẻ ngoại của cậu không có gì nổi bật, ưu điểm lớn nhất có lẽ là thanh tú sạch sẽ, nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, khiến người xem nhìn hồi lâu rồi lại không nỡ rời mắt.
Tô Đoạn có quần áo mới được quản gia đưa đến phòng làm việc của Odrosse.
Sau khi quản gia đưa cậu vào phòng làm việc thì bị ông chủ xua tay đuổi đi, vì thế chỉ còn lại cậu và Odrosse trong căn phòng làm việc lạnh lùng như chủ của nó.
Odrosse đã thay chiếc áo khoác dài đen vừa nãy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng không bâu, những chiếc cúc đá quý đen được cài tỉ mỉ đến nút trên cùng, cơ bắp rõ ràng và dáng người khỏe khắn như ẩn như hiện dưới áo sơ mi.
Ánh mắt Tô Đoạn nhìn quanh người hắn, tuy cậu đã xác nhận thân phận của Odrosse nhưng cậu vẫn thấy lạ với cơ thể này.
Thoạt trông cao to và khỏe khắn hơn thế giới trước, Tô Đoạn lo lắng nghĩ không biết hoa của hắn có to hơn hay không nhỉ?
Ở thế giới trước Tần Tri thụ phấn với cậu làm cậu mệt lắm luôn, nếu hoa mà bự nữa, ôi không, có lẽ cậu sẽ không chịu nổi mất...
Nhìn nô lệ nhỏ đang đưa mắt đảo quanh mình, Odrosse khẽ nhíu mày.
Hắn không lạ gì với ánh mắt nhìn lướt toàn thân rồi thỉnh thoảng dừng lại nhìn một số bộ phận quan trọng nào đó, rất nhiều nô lệ và quý cô nhìn hắn như thế, chỉ là có người che giấu và có người không thèm che giấu thôi.
Odrosse không thích mấy ánh mắt mang ý rõ ràng thế này, bình thường hắn đều dùng tinh thần lực để cảnh cáo đối phương, đối phương sẽ sắc mặt tái nhợt quay đi, không bao giờ dám nhìn hắn nữa.
Nhưng khi người làm như vậy trở thành nô lệ nhỏ mình mới mua thì hắn không làm được nữa.
Thứ nhất là do những người tóc đen mắt đen thuộc nhóm chưa tiến hóa và trình độ phát triển tinh thần lực rất thấp, bộ não yếu ớt của họ rất khó chịu được sự tấn công từ tinh thần lực đã tiến hóa và dễ bị tổn thương. Thực ra chuyện này không hiếm thấy, tin tức người chưa tiến hóa bị người tiến hóa có tinh thần lực tấn công sẽ trở nên ngu dại hoặc thậm chí chết não thường xuất hiện lan truyền với công chúng.
Tuy rằng cảnh cáo thôi thì không nghiêm trọng, khả năng kiểm soát tinh thần lực của hắn rất chuẩn, cũng thường dùng tinh thần lực để cảnh cáo người chưa tiến hóa, vô số lần thực tiễn đã chứng minh những người đó ngoài đau đầu một chốc ra thì không có bất kì di chứng nào, nhưng hắn vẫn không dám dùng tinh thần lực với nô lệ nhỏ.
Hắn không muốn nô lệ nhỏ mà hắn mua với giá cao trở thành một bé ngốc.
Thứ hai, cách nô lệ nhỏ nhìn hắn không khiến hắn thấy khó chịu, tuy hành vi đấy là vô lễ nhưng đôi mắt lại trong trẻo đến lạ, khi bị hắn bắt gặp cũng không né tránh mà còn mím môi cười mim mỉm với hắn.
Hệt như một đứa trẻ bị bắt gặp đang trộm kẹo vậy.
Vì thế Odrosse dừng lại, vờ như không thấy ánh mắt của nô lệ nhỏ, nói câu đầu tiên với cậu từ khi về nhà: "Ngươi có tên không?"
Sợ nô lệ nhỏ không hiểu ngôn ngữ tinh tế thông dụng, hắn cố ý nói chậm rãi.
Nô lệ nhỏ trả lời: "Có, tôi là Tô Đoạn."
Đây là câu đầu tiên mà nô lệ nhỏ nói với hắn kể từ lúc gặp nhau, trước đó hắn chỉ nghe thấy những tiếng khóc nức nở mềm mại khe khẽ, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nấc ấm ức.
Giọng của nô lệ nhỏ rất trong trẻo, kèm theo chút âm sắc thiếu niên vẫn chưa mất hẳn, mỗi khi cậu cất giọng như một chiếc lông vũ mềm mại khiến người ta không đành lòng phủi đi.
Odrosse ngừng thoáng chốc rồi nói: "Ta là Odrosse Felton, là chủ nhân của ngươi."
Tô Đoạn gật đầu: "Ừ ừ." Cậu biết bây giờ mình là nô lệ của Odrosse.
Chẳng biết vì sao mà khi nghe Odrosse nói "chủ nhân của cậu", cậu bỗng thấy mặt nong nóng, theo thói quen dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt.
Tuy cậu khá xui xẻo về mặt hóa người, nhưng ở những chuyện khác thì cậu vẫn khá may mắn, tuy thực lực không cao nhưng may mà chưa bao giờ bị ai bắt được, cũng không trở thành vật sở hữu của ai, và cũng không gọi người khác là chủ nhân.
Khi mu bàn tay chạm vào má, Tô Đoạn cảm thấy mặt mình nong nóng, không thể nào gọi cái xưng hô đó thành lời.
Ở thế giới trước, Tần Tri là người hầu của cậu, lúc gọi cậu là cậu chủ phải chăng cũng có cảm giác này không?
Tô Đoạn bỗng muốn hỏi cảm nhận của người yêu mình, nhưng rõ là Odrosse đã mất đi ký ức trước đây ở thế giới này, chỉ còn lại một số trực giác, tạm thời cậu chưa thể có được câu trả lời.
Đang lúc cậu muốn buông tay ra, Odrosse vốn đang ngồi dáng tiêu chuẩn trên chiếc ghế bạc bỗng cử động, duỗi cánh tay dài ra nắm lấy tay cậu kéo về phía hắn.
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu phải chăng mình đã làm gì sai.
Khi Tô Đoạn đang ngơ ngác nhìn hắn, tay còn lại của Odrosse vén cổ tay áo cậu lên, để lộ mu bàn tay và cổ tay mảnh khảnh bị áo che đi.
Trên cổ tay có vài vết đỏ rõ ràng, vài chỗ còn có vết máu nhạt.
Odrosse buông cánh tay này của cậu ra rồi vén cổ tay áo bên kia.
Quả nhiên trên cổ tay còn lại cũng có những vết như thế.
Tuy không vén lên xem nhưng hắn chắc mẩm trên mắt cá chân của nô lệ nhỏ cũng có những vết đỏ như thế.
Đây rõ ràng là vết thương do xiềng xích siết lại, không nghiêm trọng, nếu để yên sẽ tự lành sau hai ngày. Odrosse đã phải chịu vô số vết thương trên chiến trường còn nghiêm trọng hơn thế này mà hắn còn chẳng cau mày mấy lần.
Nhưng khi chúng được khắc lên cổ tay trắng nõn thanh tú của nô lệ nhỏ thì trông đau lòng đến lạ.
Trái tim như bị thứ gì đó chạm vào rồi bỗng rung lên, Odrosse chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc đến lạ dâng lên, như thể đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi hắn chẳng nhớ rõ là khi nào, cũng có một người làn da trắng nõn láng mịn với những vết sưng đỏ và bầm tím đứng đó mơ màng nhìn hắn, người thì ướt sườn sượt.
Trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy không biết từ đâu... Những vết thương đó do hắn làm sao?
Song hình ảnh đó chỉ lóe lên không đến một phần mười nghìn giây, khoảng thời gian ngắn hơn giới hạn nhận thức của tinh thần lực cấp cao, trước khi Odrosse kịp thấy hết thì hình ảnh đã tan biến hết.
Nhìn những dấu vết chói mắt này, Odrosse chỉ muốn bẻ gãy cổ kẻ buôn nô lệ đã đối xử thô bạo với nô lệ nhỏ.
Suy nghĩ gần như tàn bạo này tràn ngập trong đầu óc hắn trong giây lát, xua tan mọi lý trí, nhưng rồi khi hắn nhấc mông ra khỏi ghế mới chợt bừng tỉnh lại.
Vừa rồi hắn đang nghĩ gì vậy? Giết một thương nhân được pháp luật đế quốc bảo vệ vì một nô lệ?
Dù rằng hắn có quyền được miễn của một thành viên hoàng thất, không phải gánh vác trách nhiệm, nhưng chắc chắn gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu, hắn là thành viên của hoàng thất nhưng đồng thời cũng là nguyên soái của đế quốc, hắn phải chịu trách nhiệm về hình tượng của quân đội.
Dù muốn làm chút gì đó... Cũng phải sắp xếp kỹ càng chứ không phải chỉ bằng sự bốc đồng.
Có điều đây không phải là trọng điểm của vấn đề.
Ngón tay cái cẩn thận chạm vào vết thương trên cổ tay nô lệ nhỏ, thân vương điện hạ cuối cùng cũng nhận ra mình không đúng lắm.
Hắn là một người rất đỗi thờ ơ, từ bé đến lớn hầu như chưa bao giờ dao động cảm xúc mãnh liệt, không thân thiết với ai, cũng không quan tâm đến ai hay chuyện gì, ngay cả khi mẹ lâm bệnh nặng rồi từ trần thì số lần hắn buồn cũng ít trên đầu ngón tay.
Mà bây giờ,hắn lại nông nổi nóng nảy hết lần này đến lần khác chỉ vì một nô lệ nhỏ mà hắn mới quen được vài giờ, làm rất nhiều việc mà trước đây hắn không bao giờ làm.
Nếu không nhờ hắn đã xác nhận nô lệ nhỏ tên Tô Đoạn này là loài người thuần chất chưa tiến hóa, thì chắc hắn sẽ nghi ngờ cậu đã sử dụng năng lực gì đó với hắn.
☞☜
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Odrosse tăng lên 5 điểm. Tổng điểm hiện tại là 10. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
Cánh tay vẫn bị nắm, trong đầu Tô Đoạn lại vang lên âm thanh điểm chữa bệnh tăng lên.
Tô Đoạn ngơ ngác thoáng chốc, hỏi trong đầu: "Hệ thống ơi, cậu đã nói nhiệm vụ lần này sẽ rất khó mà? Sao tôi chưa làm gì mà điểm chữa bệnh đã tăng lên rồi?"
Hệ thống nói: "Lần này mục tiêu mắc chứng "thiếu hụt cảm xúc". Người mắc bệnh này thường thờ ơ, không có hứng thú với người và vật, dù là người thân có quan hệ huyết thống cũng rất khó thân thiết với họ. Vì vậy ký chủ giúp hắn có cảm xúc của người bình thường thì điểm chữa bệnh sẽ tăng lên thôi à."
Hệ thống nói tiếp: "Sở dĩ tôi nói nhiệm vụ lần này sẽ khó bởi lẽ bệnh này không có tiêu chuẩn chính xác để chữa, với cả bệnh này là bẩm sinh, không có nút thắt hay yếu tố con người nào loại trừ được cả, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của chính ký chủ."
Bệnh Stockholm mà Tần Tri chưa mắc phải ở thế giới trước là do con người gây ra, nên trong nhiệm vụ lần trước, cậu chỉ cần loại bỏ từng mấu chốt gây bệnh trọng điểm theo hệ thống phân tích thì điểm chữa bệnh sẽ tăng lên từng bước.
Nhưng lần này không có căn cứ nên đành phải dựa vào cảm giác của mình để chữa bệnh, nghe có vẻ khó khăn hơn.
Tô Đoạn nói: "Ừ, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu."
Hệ thống nói: "Ký chủ cố lên! Fighting!"
Tô Đoạn: "..." Hệ thống lại học từ mới này ở đâu vậy?
Có vẻ khi kết thúc nhiệm vụ trước, trong khi hệ thống và máy chủ được kết nối để sửa bug, cậu ấy cũng không quên học hỏi.
♪♪♪
Odrosse mím môi, buông cánh tay Tô Đoạn ra, mở tủ kim loại giấu trên tường rồi lấy bình xịt ra, nhẹ nhàng xịt hai lần vào cổ tay của nô lệ nhỏ.
Chất lỏng mịn không màu lành lạnh, vừa chạm vào da sẽ tạo thành một lớp màng nước che phủ vết thương, chỉ sau vài giây thì vết thương sẽ giảm sưng và bớt đau.
Đây là một dịch chữa bệnh cao cấp đơn giản, có thể thúc đẩy quá trình tái tạo cơ thể rất mạnh, dù là trọng thương sắp chết ngâm trong đó một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ cứu được. Nếu chỉ để chữa mấy vết thương nhỏ xíu này thì dư sức qua cầu.
Dịch chữa bệnh này rất đắt đỏ, thường được chất trong các khoang chữa bệnh cao cấp để phối hợp sử dụng. Có điều trong quân đội cũng có những bình xịt nhỏ dễ mang theo này, mỗi khi bị thương trên chiến trường thì cứ lấy ra xịt vào vết thương, hiệu quả dựng sào thấy bóng*.
*Dựng sào thấy bóng: Hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng).
Tô Đoạn ngoan ngoãn chìa tay ra để Odrosse xịt lên cả hai cổ tay của mình. Sau đó hắn nhét bình xịt nhỏ vào tay cậu.
Khi nhét bình xịt vào tay, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra.
Tô Đoạn nắm bình xịt nhỏ gọn kim loại lạnh lẽo, chớp mắt.
Odrosse thấp giọng nói: "Tự xịt mắt cá chân."
Tô Đoạn đáp: "Ò ò."
Cậu không phải là một người quá đỗi yếu ớt, mấy vết thương nhỏ như này cũng không để ý lắm. Mấy ngàn năm qua, cậu đã phải chịu không biết bao nhiêu là vết thương rồi, chỉ rách da một chút thế này thì chẳng đáng nhắc đến, để đó mấy ngày là lành nên không cần phải quan tâm nó làm gì.
Tuy tắm rửa sẽ hơi khó chịu nhưng đừng nghĩ đến thì sẽ không gây trở ngại gì.
Tuy nói thế... Nhưng Tô Đoạn vẫn thầm nhếch khóe môi khi thấy Odrosse lo lắng như vậy.
Odrosse nhìn nô lệ nhỏ bị thương chỉ biết híp mắt cười ngây ngốc, hắn bỗng muốn lột quần cậu xuống đánh một phát vào mông để cậu phát triển trí nhớ.
Không phải lần trước bị hắn chạm vào mặt là sợ tới mức rơi nước mắt à? Còn nấc nữa. Bây giờ vết thương sắp chảy máu đến nơi rồi, sao tự dưng trở nên vô tâm hững hờ vậy nhỉ?
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ thôi, lỡ hắn đánh người ấy khóc thì người phiền muộn vẫn là hắn đấy thôi.
Tô Đoạn cúi người muốn xắn quần lên xịt vào mắt cá chân, Odrosse thấy vậy lại nắm lấy cánh tay cậu dặn: "Ngồi trên ghế bên kia làm đi."
Ngốc như vậy, lỡ cúi xuống rồi ngã chổng mông thì sao.
Tô Đoạn đáp "ò" rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, kích thước của ghế được điều chỉnh theo dáng người của hắn nên nó quá rộng với Tô Đoạn, một người nhỏ xíu ngồi trong đó mà khó khăn lắm mới chiếm được nửa ghế.
Odrosse đá chiếc ghế đẩu qua để Tô Đoạn gác lên xịt thuốc cho mình.
Nô lệ nhỏ xắn ống quần mềm mại lên, lộ ra mắt cá chân trắng nõn và một phần bắp chân nhỏ rồi chăm chỉ xịt thuốc vào.
Odrosse ngồi sau bàn, chống đầu tập trung nhìn cả quá trình.
Xịt thuốc xong, Tô Đoạn xuống khỏi ghế, đẩy ghế đẩu về cạnh chân Odrosse rồi trả lại bình xịt cho hắn: "Tôi làm xong rồi, cảm ơn anh."
Odrosse không trả lời, hắn nói: "Giữ lại dùng đi, sau này bị thương thì nhớ tự xịt đấy."
Thể chất của nô lệ tóc đen mắt đen không tốt, làn da mỏng manh hơn người bình thường nên rất dễ bị thương.
Tuy nô lệ nhỏ hơi ngốc nhưng lại rất nghe lời, nghe theo mọi mệnh lệnh dặn dò, Odrosse bảo cậu cất bình xịt đi thì cậu bèn ngoan ngoãn nhét vào túi quần.
Nhưng-
Thấy bên ngoài chân của nô lệ nhỏ phồng nhẹ, Odrosse lại sợ cậu bị bình xịt kim loại cứng cáp cộm vào khó chịu. Sau khi suy ngẫm một hồi thì lấy từ trong tủ ra một chiếc nhẫn nhỏ, lòng bàn tay xoa nó hai lần rồi đưa qua cho cậu.
Tô Đoạn tò mò cầm lấy, chiếc nhẫn rất nhỏ cũng rất đơn giản, là kiểu nửa mở ra*, phần đuôi là một đóa hoa diên vĩ nhỏ, mềm mại nửa mở.
*Là như này nè
Đây là nhẫn không gian.
Hoa diên vĩ là loài hoa mẹ hắn yêu thích. Nhẫn không gian này quà sinh nhật mẹ hắn tặng khi hắn lên năm tuổi. Lúc còn nhỏ từng dùng năm sáu năm, lớn lên thì đổi rồi, luôn cất nó trong góc tủ chứ không vứt đi.
Chợt nhớ ra nên đưa nô lệ nhỏ dùng luôn.
Dung lượng của nút không gian này không lớn, chỉ có mười mét vuông. Quả thực đây là một món quà rất xa xỉ khi hắn còn nhỏ, nhưng với khoa học công nghệ ngày càng phát triển thì nút không gian bây giờ đã mở rộng lên đến hai trăm mét vuông, một nút không gian mười mét vuông đã trở thành loại nút không gian cấp thấp nhất, chỉ cần là quý tộc hơi sang sẽ không dùng nút không gian nhỏ như vậy.
Nô lệ nhỏ không có đồ gì lớn nên có thể dùng được.
Tô Đoạn hỏi: "Cho tôi sao?"
Odrosse gật đầu: "Đây là nút không gian mười mét vuông, ngươi có thể bỏ vào trong đó một số đồ dùng."
Tô Đoạn thử đeo nhẫn vào năm ngón tay, phát hiện chiếc nhẫn này hơi to, chỉ vừa ngón cái, nhưng rõ là chiếc nhẫn không được thiết kế để đeo vào ngón cái.
Đang lúc cậu đang phát sầu thì có một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn từ tay cậu, sau khi đeo vào ngón giữa tay trái cho cậu thì không biết nhấn nút gì mà nhẫn co lại, tự động vừa với ngón giữa của cậu, không hề rộng.
Đeo nhẫn xong, Odrosse không vội buông tay cậu ra mà dùng tinh thần lực khảy hai lần, bảo Tô Đoạn điều chỉnh mống mắt phải ngay hoa diên vĩ.
Hoa diên vĩ tỏa ra ánh sáng tím nhạt, ghi lại thông tin sử dụng mống mắt của Tô Đoạn.
Odrosse buông tay cậu ra, "Nút không gian này ta từng dùng rồi, giờ đây ngoài tinh thần lực của ta và mống mắt của ngươi ra thì không có cách nào mở ra được. Khi ngươi muốn dùng thì cứ đưa mống mắt phải đối diện hoa diên vĩ vài giây."
Tinh thần lực của người chưa tiến hóa không đủ để mở nút không gian, vì vậy cậu chỉ đành sử dụng cách nhận dạng mống mắt nguyên thủy nhất.
Cách này không an toàn lắm, vì vậy hắn vừa để lại tinh thần lực của mình trên đó, mỗi khi có tinh thần lực lạ xâm nhập thì nút không gian sẽ lập tức kích hoạt chức năng phòng ngự.
Odrosse lấy bình xịt chữa bệnh làm ví dụ và chỉ cho cậu từng bước cách sử dụng nút không gian.
Tô Đoạn mở ngón tay ra, mải miết nhìn đóa hoa diên vĩ vài giây rồi nói: "Cảm ơn anh, nhẫn này đẹp quá, tôi thích lắm."
Hệ thống bảo cậu phải nghĩ cách để Odrosse có cảm xúc của người bình thường. Nhưng khái niệm này quá mơ hồ nên cậu cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Biết đâu trò chuyện nhiều thì có thể khơi dậy cảm xúc của Odrosse thì sao?
Nghe cậu nghiêm túc cảm ơn, Odrosse dừng thoáng chốc rồi nói: "Vậy à? Mẫu hậu tặng cho ta đấy, ta đã đeo được năm năm rồi."
Hắn chẳng biết vì sao mình lại nói mấy chuyện này với một tên nô lệ nữa, nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc của nô lệ nhỏ, những lời đó bất giác tuôn ra khỏi miệng hắn.
Tô Đoạn ngẩn người, rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh."
Mẹ của Odrosse - Hoàng hậu Sophie đột ngột qua đời vì một căn bệnh di truyền cách đây ba năm.
Hình như cậu đã bất cẩn nói về một chủ đề không phù hợp.
Đôi ngươi thâm sâu như biển sâu của Odrosse bình tĩnh nhìn cậu: "Không cần xin lỗi." Vốn dĩ hắn không buồn lắm về cái chết của mẹ mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn, hắn chợt muốn nhắc đến chuyện đó thôi.
Tô Đoạn dùng tay khác sờ chiếc nhẫn, có lẽ vì chủ của nó luôn sử dụng nó rất cẩn thận nên nó vẫn như mới, cậu nói: "Đó là một vật rất trân quý."
Người thân tặng quà nên chắc chắn rất quan trọng.
Cũng giống như những món nhỏ mà anh hai và Tần Tri tặng cho cậu, không dùng được nên cậu đều cất vào hai chiếc hộp nhỏ rồi giấu trong tủ trong phòng chứa đồ.
Thỉnh thoảng cậu sẽ kiểm tra xem chúng còn nguyên vẹn hay không.
"Đúng vậy, vì vậy nếu làm mất thì sẽ bị phạt." Nghe cậu nói vậy, Odrosse thuận miệng đáp.
Còn về phạt cái gì thì đến lúc đó rồi tính.
Nhưng Tô Đoạn lại xem là thật, nghiêm túc đáp ừ, đôi mắt đen sáng ngời nhìn hắn.
Đưa nút không gian cho cậu xong, Odrosse bắt đầu suy ngẫm về chuyện hôm nay.
Hắn phải tìm một công việc cho nô lệ nhỏ.
Thực ra, bây giờ trong nhà không còn chỗ trống việc làm nữa, thậm chí còn hơi thừa vì cứ có người kiên trì tặng nô lệ sang đây miết.
Nhưng không sao cả, chỉ cần tìm một việc rồi đưa vào, hắn thật sự không trông cậy Tô Đoạn làm được việc gì.
Đầu ngón tay Odrosse gõ nhẹ lên bàn, sàng lọc từng chút một.
Nấu ăn không được, quá nguy hiểm, da của nô lệ nhỏ quá mỏng manh, nếu bị nước nóng làm bỏng có thể sẽ bị phồng rộp mất, cậu sẽ đau đến nỗi vừa khóc vừa nấc lên cho xem.
Quét dọn cũng không được, tay chân của nô lệ nhỏ không có sức, có thể quét sạch được bao nhiêu đâu chứ? Huống chi trong phủ của hắn hầu hết mọi nơi đều được lát bằng đá cẩm thạch cứng, lỡ khuỷu tay hay đầu gối của nô lệ nhỏ đụng vào đâu chắc chắn sẽ bị bầm tím.
Nô lệ nhỏ bé của hắn thật sự quá mảnh mai, Odrosse suy nghĩ mãi mới miễn cưỡng nghĩ ra một công việc phù hợp.
Hắn nói: "Khu vườn nhỏ cạnh phòng ngủ của ta thiếu một người tưới nước, sau này công việc này sẽ giao cho ngươi."
Khu vườn đó rất nhỏ, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, khi tưới nước chỉ cần một bình nước nhỏ là đủ, dù sáng tối tưới một lần cũng không mệt.
Hoa được trồng bên trong chính là hoa diên vĩ mà mẹ hắn yêu quý nhất trong suốt cuộc đời, hiện tại đang là mùa nở hoa của loài hoa này, thỉnh thoảng hắn sẽ ngắm một lát, nở rộ xinh tươi và đẹp đến thảng thốt, vừa hay khi nô lệ nhỏ làm việc tiện đà ngắm hoa luôn.
Tô Đoạn há hốc mồm, ấy thế mà Odrosse bảo cậu tưới nước cho bộ phận sinh sản của thực vật khác ư?
___
1/12/2023.
16:41:59.