Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 85

NGÀY THỨ HAI MƯƠI HAI NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Của hắn!

Đây là con mồi bé bỏng của hắn!

Vigrit tủi thân vãi.

Lẽ ra bệ hạ Vigrit phải rất thành thục sau khi trở thành hoàng đế, giờ lại trở nên yếu đuối và ghen với mấy bạn nhỏ.

Sau khi Lotta thành niên lông đen biến thành dạng thú, nhảy vài bước đã đến bên cạnh Tô Đoạn, đôi ngươi thú xanh băng dựng thẳng lên tràn đầy uy hiếp.

Mấy cục bánh trôi lớn hơn một chút đã có kinh nghiệm nhìn tên Chít xấu xa chúng đánh không lại, lập tức tự giác rơi khỏi người Tô Đoạn, run lông kêu chíp giải tán.

Hoàng đế uy nghiêm lắc lông hài lòng, ánh mắt dòm tám cục bánh trôi khác đang làm trò ôm tay bạn đời của mình.

... Nhưng những bạn nhỏ vẫn chưa mở mắt hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh mắt đầy uy nghiêm của bệ hạ, vẫn đồng tâm hiệp lực dùng thân thể nhỏ của mình chôn vùi tay Tô Đoạn, con thì bẻ ngón tay ra, có con cọ mu bàn tay, còn kêu chíp chíp phơi phới, khiến đầu hoàng đế tỏa ra ánh sáng xanh lè*.

*Ý nói cắm sừng.

Đáng ghét ở chỗ chẳng thể làm gì được.

- Mấy thằng nhóc này trông mềm xèo nhu nhược tưởng chừng như chạm vào sẽ chết vậy. Nếu bị hắn chạm vào mà có chuyện gì, Alberta dù đang ở đâu cũng sẽ gấp gáp trở về giáo dục hắn ba ngày ba đêm.

Lotta trưởng thành lông đen phát ra tiếng nức nở bị cắm sừng từ trong cổ họng, đầu ủi eo Tô Đoạn, nom tủi thân lắm rồi.

Sau khi cánh tay còn lại bị đàn con non nắm lấy được giải thoát, bàn tay cuối cùng cũng nhàn rỗi của Tô Đoạn cẩn thận đẩy từng cục bánh trôi nhỏ ra khỏi tay kia của mình, thế là tay kia cũng được tự do.

Ngay sau đó cả hai tay đều bị cái đuôi của Lotta trưởng thành đang canh giữ như hổ rình mồi bọc lấy, đầu lưỡi hơi thô ráp cẩn thận liếm láp đầu ngón tay cậu, ngay cả khe ngón tay cũng không tha, dùng mùi hương của mình bao trùm tất cả mùi hương của những con Lotta khác trên người Tô Đoạn.

Liếm tay xong, lại rướn đầu ngửi bên trái cơ thể Tô Đoạn nơi vừa treo cục bánh trôi to, cái đầu lông xù liều mạng dụi eo trái, để lại dấu vết của mình.

Tô Đoạn bị nó dụi đến liên tiếp lùi về sau.

"Vig Chít ngoan nào." Tô Đoạn xoa bộ lông mềm mại mượt mà của Lotta trưởng thành, nhẹ nhàng dỗ dành.

Như đang dỗ dành một con non vậy.

Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt và trầm ổn với người ngoài lại thường ra chiều trẻ con đến lạ với bạn đời của mình.

Nếu có người nhìn thấy hoàng đế ngồi trước mặt cậu ngoan ngoãn để cậu vuốt lông như thế này, chắc chắn sẽ không khỏi hoài nghi cuộc đời.

Dưới kỹ năng vuốt lông điêu luyện của Tô Đoạn, Lotta trưởng thành vốn hơi nôn nóng dần mềm xuống, đầu lưỡi lười nhác liếm tay Tô Đoạn, cổ họng grừ grừ thoải mái.

Mà bầy bánh trôi nhỏ bỗng mất đi đôi bàn tay mảnh mai thơm tho đã phát điên, sau khi kêu chíp chíp với nhau một lúc rồi theo động tác trèo lên bức tường bảo vệ gần Tô Đoạn, ép mình biến dạng những cục bánh trôi vặn vẹo.

Khóe mắt Tô Đoạn thoáng thấy những con non tội nghiệp đang co ro trong góc thì không khỏi mềm lòng, cũng lo chúng nó sẽ bị té khi trèo ra khỏi bức tường bảo vệ thấp.

- Sau đó mu bàn tay của cậu lập tức bị Lotta trưởng thành gặm, lộ rõ ý đồ độc chiếm sự chú ý của cậu.

Tô Đoạn đành phải sờ cằm nó, định dỗ dành nhóc con trưởng thành nhà mình trước rồi lại đối phó với bầy con non kia.

Nhưng khi cậu đang vuốt vuốt, cơ thể của Lotta thành niên bỗng cứng đờ.

Tô Đoạn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sau lưng nhóc con trưởng thành nhà mình, quả nhiên thấy bốn nhóc con lớn hồi nãy bị Vigrit dọa chạy chẳng biết đã về từ khi nào, bò lên người hắn dọc theo cái đuôi rũ trên đất.

Bốn con non này được hoàng đế tiền nhiệm dạy nên hết sức thích cọ lông, vì vậy tuy Vigrit thường hay hung dữ nhưng vì lông của hắn quá mượt, mỗi lần cọ khiến đám Chít vô cùng nhớ lông của hắn, dẫu bị dọa chạy mấy lần thì những con non này cũng sẽ kiên trì bò lên người hắn.

Sau đó tự tìm vị trí thích hợp rồi cọ vô cùng vui vẻ.

Cảm nhận được thân thể dưới lòng bàn tay rõ ràng muốn cọ lại nhưng vì cái nết kiêu ngạo nào đó mà sống chết không chịu cọ lại, Tô Đoạn nhéo vành tai mẫn cảm của Lotta trưởng thành.

Vành tai hắn giần giật, hoàng đế vốn đã nằm trên đất hơi động đậy móng vuốt.

Cùng lúc đó, khi Tô Đoạn không chú ý, bọn nhóc nhỏ xíu đã gấp gáp lần lượt trèo ra khỏi bức tường bảo vệ.

Bức tường bảo vệ rất sát mép bàn, vì số lượng quá đông nên mạnh đứa nào đứa nấy chen chúc không kịp dừng lại, bọn nhóc lần đầu tiên vượt rào đã xui xẻo lăn thành một cục rớt xuống mép bàn, phát ra tiếng chíp hoảng sợ.

Tuy nhiên cơn đau như trong dự đoán khi tiếp xúc với nền đất cứng đã không đến. Trong lúc rơi, chúng được một dải mềm cuốn đi, sau đó chìm vào một đống mềm mại, cái đầu đáng thương vùi vào, chỉ lộ ra ngoài chân sau hồng phớt và cái đuôi nhỏ.

Sau khi chật vật kéo mình ra khỏi thứ mềm mại mượt mà, mấy nhóc con vừa đến thế giới này nên luôn đầy tò mò về mọi thứ bắt đầu khám phá bản đồ mới.

Cái cảm giác này... Lông? Mềm?

Có cả mùi đồng loại.

Như phát hiện ra thế giới mới, các con mới cất tiếng được vài ngày hưng phấn kêu chíp vài tiếng, hết sức có mới nới cũ quên mất mục tiêu ban đầu - Tô Đoạn, không thầy tự hiểu lăn trên đống lông mềm mại của hoàng đế.

Vigrit tốt bụng dùng đuôi đỡ mấy cục bánh trôi xấu xí không chừng sẽ bị ngã hỏng, kết quả biến thành cả người treo đầy mấy cục lông: "..."

Hôm nay hoàng đế đứng trên đỉnh cao vẫn đang phải gánh chịu cái giá quyền lực khủng khiếp.



Thời gian thấm thoát thoi dưa, tuy quá trình nuôi các con non có chút gà bay chó sủa, nhưng những con non đáng yêu không chịu nổi vẫn khiến người ta mềm lòng.

Mặc dù Vigrit không thừa nhận điều này lắm, nhưng thực tế từ hoàn toàn kháng cự với các con đến rảnh rỗi sẽ âm thầm quan sát chúng nó, lại đến chủ động cọ lông với mấy con non. Nội tâm hoàng đế bệ hạ đã bại lộ hoàn toàn.

Với tuổi thọ dài của tộc Lotta, kỳ con non chỉ có hai mươi năm cũng ngắn lắm, khi từng con non lần lượt lớn lên rồi đi học, hoàng đế luôn ra vẻ hận không thể khiến các con non mau trưởng thành rồi cút đi, lại thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu nói mới "bánh trôi xấu xí" trong đêm khuya tĩnh lặng.

Dù trong mơ cũng vẫn là một Chít mạnh miệng đó nha.

Sau khi nuôi lớn lứa con non sinh ra cùng lúc, Tô Đoạn và Vigrit cũng nhàn hơn hẳn.

Vì có Chít nối nghiệp nên Vigrit không bị buộc phải trị vì suốt hai trăm năm giống Alberta. Khi đến năm thứ tám mươi bèn đá ngôi vị hoàng đế cho Chít khác, mình thì ở bên con mồi nhỏ, đi du lịch khắp nơi giống Alberta sau khi thoái vị.

Tinh vực mênh mông rộng lớn, dẫu tuổi thọ của con người trong thời đại này đã tăng gấp đôi, nhưng chắc cũng không thể đo đạc được dù chỉ một phần mười cảnh vật của vũ trụ trong cả cuộc đời.

Khi thân thể này đã hai trăm sáu mươi tuổi, Tô Đoạn không đi nổi nữa.

Trước khi hình thành một gia đình bất đồng chủng tộc, một trong những vấn đề đầu tiên cần được xem xét là khoảng cách tuổi thọ của nhau.

Tuổi thọ của chủng tộc Plant cũng tương tự con người, khoảng hai trăm năm. Dù hoàng thất đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để điều dưỡng cơ thể cho Tô Đoạn thì cũng chỉ kéo dài tuổi thọ của cậu dưới ba trăm.

Mà tuổi thọ bình thường của tộc Lotta là dao động khoảng bốn trăm năm.

Giữa hai người cách nhau một trăm mười bốn năm đằng đẵng.

Khoảng thời gian này chắc chắn sẽ là sự cô đơn đối với người ở lại.

Song cái chết đầu tiên của Plant không phải là dấu chấm hết. Sau khi chết thi thể sẽ biến thành thực vật, mãi đến khi cây thực vật đó gãy rụng khô héo thì họ mới thật sự biến mất khỏi thế gian.

Vigrit dẫn theo bạn đời đã nhắm mắt lại biến thành một củ đen như mực trông có vẻ kỳ lạ rồi tìm một hành tinh định cư.

Vì phát hiện bạn đời của mình không thích hoa mà hầu hết mọi người đều yêu thích, thậm chí còn tránh né chúng nên Vigrit cố tình chọn một hành tinh không nở hoa.

Nơi đây quanh năm xanh tươi, khí hậu ôn hòa khiến lòng người mê đắm.

Gieo trồng người thương của mình xuống, Lotta đen biến về dạng thú, thân thể khổng lồ cẩn thận bọc người thương trở nên bé xíu của mình, dò đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lá xanh trên đầu củ khoai tây đen, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lotta đen nằm ở đó thật lâu, nó đã dự trữ đủ năng lượng nên có thể sống mà không cần ăn.

Có đôi khi nó mở mắt, đôi ngươi thú băng xanh chuyên chú nhìn chằm chằm phiến lá run rẩy khe khẽ, ánh mắt miêu tả mỗi một hoa văn nhỏ xíu trên bề ngoài thô gồ ghề của nó; đôi khi sẽ nhắm mắt lại, như rơi vào giấc ngủ sâu.

Thời gian trôi qua, năng lượng tích trữ trong cơ thể không ngừng bị tiêu hao, Lotta trưởng thành ngày càng dành nhiều thời gian để ngủ hơn.

Chẳng biết qua bao lâu, Lotta đã ngủ gần mười năm bỗng mở mắt sau giấc ngủ dài, như có cảm giác nhìn chằm chằm người thương trước mắt.

Một cơn gió thổi qua, củ khoai tây đen nhỏ được nó bao bọc trong ngực rung lá lần cuối, sau đó bắt đầu nhuộm màu vàng héo từ đầu lá rồi lan ra toàn thân chỉ trong chốc lát, lộ ra một màu héo úa, mỏng manh như thể chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ tan vỡ.

Một cơn gió khác thổi qua, bên tai Lotta đen vang lên tiếng "tách" khe khẽ, thực vật khô héo đến tận cùng theo gió tan vỡ thành bột phấn chẳng thể hợp lại được nữa theo gió, rồi nhẹ nhàng bay bổng tản ra.

Đôi ngươi Lotta đen co chặt, cố sức di chuyển đầu hòng giữ lại người thương đang bị gió cuốn đi ngay trước mắt.

Nhưng nó thật sự đến tuổi già yếu sức, dẫu có cố gắng vươn đầu ra cũng chẳng thể chạm vào tí ti bột phấn bị gió cuốn đi.

Yết hầu cự thú đã đến tuổi xế chiều gầm lên tiếng nức nở trầm thấp từ trong cổ họng, vài phút sau, cũng nhanh chóng không còn sức lực khép lại đôi mắt thú xanh băng.

Lần này sẽ không bao giờ mở ra nữa.

___HẾT THẾ GIỚI THỨ BA___

Dường như đã ngủ rất lâu, ấn tượng cuối cùng trong trí nhớ của cậu là một đôi mắt thú màu xanh băng vốn đã có hơi vẩn đục đang yên tĩnh nhìn cậu, tràn đầy mong đợi và săn sóc.

Khi ý thức trở lại, Tô Đoạn chớp mắt, hốc mắt không thể kiểm soát xót lên.

Sau khi bản năng chủng tộc biến về chủng tộc, thật ra cậu vẫn có ý thức, có thể cảm nhận được mọi thứ ngoài kia, chỉ là không thể cử động cũng không thể nói thôi.

Có lẽ đối với người bình thường, cái kiểu không thể động đậy cũng không thể nói rất đau đớn, có thể ép một người đang sống đến điên, nhưng đối với Tô Đoạn đã sống mấy ngàn năm như thế thì lại là một chuyện vô cùng bình thường.

Huống chi còn có bạn đời luôn ở bên cạnh cậu, cũng không tịch mịch lắm đâu.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được Vig Chít làm bạn, chưa chắc Vig Chít sẽ cảm nhận được cậu.

Có lẽ trong mắt Vig Chít, cậu chỉ là một củ thực vật chẳng có ý thức, không thể trò chuyện, không thể cảm nhận suy nghĩ, cũng chẳng thể đáp lại.

Tính cách rõ là hoạt bát cần có người bầu bạn... Cứ vậy một mình một Chít ở bên cạnh bảo vệ cậu, một trăm năm không nói một câu hẳn là tịch mịch lắm.

Sao lại ngốc nghếch ở đó lâu như vậy chứ...

Tô Đoạn liếm môi để kìm nén chua xót trong cổ họng, rũ đầu thật thất.

May mà chẳng mấy chốc nữa sẽ được gặp lại nhau, cậu nghĩ bụng.

Đằng trước chợt truyền đến một giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn: "Cho cậu đi dự tiệc mừng công mà làm mặt như mẹ chết vậy, nếu không nhờ anh Tạ dìu dắt cậu, một kẻ đóng thế như cậu sao có thể đến được đây hả?"

Tô Đoạn khẽ vâng một tiếng, tiêu hóa thông tin thế giới mà hệ thống truyền cho cậu.

Cậu hiện đang ngồi trên một chiếc xe hơi, đích đến cuối cùng của chiếc xe là bữa tiệc của đoàn làm phim "Thành Ma" đang rất được mong đợi trên mạng, mà thân phận của cậu... Chính là người đóng thế chuyên nghiệp cho nam chính của bộ phim này.

Chính xác hơn là người đóng thế chuyên dùng để quay những cảnh mà nam chính Tạ Trúc không cần lộ mặt.

Trong giới giải trí, diễn viên sử dụng đóng thế là điều rất bình thường. Một số diễn viên thậm chí còn có năm hoặc sáu người đóng thế thường xuyên làm việc cùng.

Tạ Trúc là kiểu diễn viên này, chính xác thì... Hắn ta không phải diễn viên mà là một minh tinh, vị minh tinh lớn xuất thân không chính quy này hot lên nhờ vẻ ngoài tuấn tú, nhưng thật ra không hề có tài diễn xuất, vì vậy phần lớn suất diễn đều tìm đóng thế, đóng thế được hắn ta dùng chắc cũng cỡ mấy chục người.

Tô Đoạn thì xuất thân chính quy, nhưng bề ngoài không đẹp đến nỗi khiến người ta thảng thốt, tính cách lại quá đỗi chất phác. Hơn nữa vận may hơi kém, sau khi tốt nghiệp mãi vẫn không tìm thấy công ty giải trí ký hợp đồng, vẫn luôn đóng vai diễn viên quần chúng trong phim.

Sau đó vì thân thể và khí chất rất giống minh tinh lớn Tạ Trúc nên được người quản lý của Tạ Trúc coi trọng và trở thành người đóng thế hắn ta.

Tính cách nguyên thân ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó, cũng không gây chuyện xấu, sử dụng cũng thường bớt lo, nên dần dần trở thành một trong những người đóng thế cố định của minh tinh lớn Tạ Trúc.

Nguyên thân không có chí hướng lớn, đoàn đội của Tạ Trúc trả lương đóng thế cũng rất cao, cao hơn không biết bao nhiêu lần khi cậu đóng vai diễn viên quần chúng, thế nên cứ được ngày nào hay ngày ấy cũng rất hài lòng.

Nhưng cái nghề đóng thế này tuy có thể đóng phim thay ngôi sao, lại chẳng có địa vị, chẳng hạn như người đóng thế chắc chắn không đủ tư cách tham gia tiệc mừng công của đoàn phim.

Thế mà lần này Tô Đoạn bị người quản lý của Tạ Trúc đưa đi.

Bản thân Tạ Trúc lại không đến vì "Bỗng dưng viêm dạ dày".

Chắc vậy. Nhưng Tô Đoạn biết đây không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Bữa tiệc này được tổ chức để khoản đãi một số nhà đầu tư. Trong đó có một nhà đầu tư coi trọng Tạ Trúc, muốn bao nuôi hắn chơi chơi, nhưng Tạ Trúc là một trai thẳng rõ rệt, không chấp nhận nổi quy tắc ngầm từ đàn ông đàn ang.

Nhưng vì đối phương là một trong những nhà đầu tư lớn của đoàn phim, nên khó có thể từ chối quá mạnh mẽ, bèn nghĩ đến cách thỏa hiệp.

Bản thân báo ốm không đi, để người quản lý lấy danh nghĩa "dìu dắt người mới" dẫn Tô Đoạn đóng thế có khi chất hơi giống mình đi.

Chẳng nói rõ ra đã đưa đi, nếu vị kim chủ kia coi trọng thì đưa người đi, chướng mắt thì xem như không có việc gì, thể diện của nhau vẫn sạch sẽ.

Người xui xẻo duy nhất có lẽ chính là nguyên thân mơ màng bị mang đi làm quà.

Theo quỹ đạo ban đầu, vị kim chủ kia rất có khí phách chấp nhận thế thân nhỏ Tạ Trúc đưa đến đền bù, ngay trong đêm đưa nguyên thân đến khách sạn.

Nhưng thế thân vẫn mãi chỉ là thế thân, vị kim chủ kia mau chóng chán đi, cho nguyên thân một số tiền rồi bảo cậu cuốn gói cút đi.

Từ đầu đến cuối nguyên thân không hề được làm chủ bị người ta đưa tới đưa đi mang theo số tiền này, không bao giờ xuất hiện trong cái giới đã để lại những ký ức u ám cho cậu nữa, làm những công việc lặt vặt sống cho qua.

Những chuyện tương tự không phải là hiếm trong giới giải trí, thậm chí còn chẳng phải chuyện gì mới lạ, thỉnh thoảng sẽ bị xem như tin tám chuyện nhắc đến cũng chỉ cảm thấy nguyên thân hơi xui xẻo thôi. Từ đầu đến cuối, sự xuất hiện và biến mất của nguyên thân chẳng hề mang lại sóng gió gì.

Có lẽ mất đi một người đóng thế tốt sẽ khiến minh tinh lớn Tạ buồn rầu một thời gian, nhưng dầu gì cũng chẳng phải thứ không thể thay thế, qua vài tháng bèn quên.

...

Đọc xong thông tin của nguyên thân trong thế giới này, Tô Đoạn mím môi không vui, thầm hỏi: "Hệ thống ơi, tôi không đi được không?"

Cậu không thích cái quy tắc ngầm của giới này, đọc xong cuộc đời của nguyên thân khiến cậu thấy rầu rĩ trong lòng, không muốn trải qua những điều đó đâu.

Hệ thống lập tức nói: "Tất nhiên là được! Ký chủ đừng sợ! Một lát nữa cậu xuống xe, hệ thống sẽ giúp cậu rời đi!"

"Ừ, cảm ơn cậu." Tô Đoạn nói cảm ơn xong mới nhớ ra một chuyện, lại hỏi tiếp: "Mục tiêu chữa bệnh của thế giới này đâu rồi?"

Lần trước cậu để đối phương chờ quá lâu, hiện tại cậu chỉ muốn mau chóng đến bên người thương thôi.

Hệ thống dừng một chốc mới dùng giọng điện tử nói: "Theo đích đến hiện tại của cậu, ký chủ."

"..." Trầm tư vài giây, Tô Đoạn chớp mắt, chẳng chút do dự đổi ý: "Tôi vẫn nên đến bữa tiệc thì hơn, hệ thống ạ."
Bình Luận (0)
Comment