LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Suốt đường đi quản lý của Tạ Trúc luôn miệng nói với Tô Đoạn, dạy cậu gặp người ta phải biết chào hỏi, đến lúc đó bảo cậu nghe lời và biết quan sát hơn, nên làm gì thì làm, đừng phụ lòng tấm lòng dìu dắt của anh Tạ.
Cậu không thèm kiểu dẫn dắt này đâu.
Tô Đoạn rũ mặt ngồi trên ghế sau, im lặng nghe nhưng không đáp.
Ngoài mặt thì thoạt nhìn như đang nghe, nhưng nếu quản lý của Tạ Trúc quay đầu lại nhìn thì sẽ phát hiện đôi mắt cậu không có tiêu cự, rõ là đang buông thả bản thân.
Nhưng người quán lý này chẳng hề đoái hoài đến việc thế thân nhỏ bé nghĩ gì, suốt đường chỉ lo tự nói.
Tô Đoạn vẫn im lìm, đang cùng hệ thống xem các đạo cụ mới được mở khóa trong trung tâm mua sắm.
May mà tính cách nguyên thân vốn trầm lặng không thú vị nên biểu hiện này của Tô Đoạn cũng bình thường, không khiến quản lý ngờ vực.
Xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc đã đến trước khách sạn dự kiến.
Không giống tiệc mừng công, bữa tiệc chiêu đãi nhà đầu tư này khá nhỏ và riêng tư. Địa điểm được chọn tại một nhà hàng tư nhân trông giản dị nhưng thực ra lại đắt đỏ chết đi được. Ngoài đạo diễn, biên kịch thì cũng chỉ có một số diễn viên chính và diễn viên phụ, hoặc một số diễn viên hậu trường cố gắng.
Dẫu sao những người họ gặp lần này đều là nhà đầu tư hào nhoáng và những sếp lớn, những sếp lớn tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng cho các mối quan hệ và tài nguyên.
Có thể nói, trong làng giải trí, mối quan hệ và tài nguyên đóng vai trò quyết định người đó có đứng vững được hay không, thậm chí còn quan trọng hơn cả kỹ năng diễn xuất.
Vì vậy, bữa tiệc này chắc chắn rất khó vào. Có rất nhiều diễn viên trong đoàn tranh nhau tham gia nhưng không vào được.
Thế nên khi biết mình có thể đến dự bữa tiệc này, nguyên thân không thể tin nổi, nhưng cũng rất biết ơn Tạ Trúc đã cho cậu ấy cơ hội hiếm có như vậy.
Những diễn biến sau đó đã chứng minh cậu ấy chỉ là một con tốt bị Tạ Trúc đẩy để chịu thay, một thế thân bị khai thác hết giá trị thôi, Tạ Trúc chưa bao giờ thật lòng muốn dẫn dắt cậu ấy.
Thậm chí để ngăn cậu ấy chống cự, quản lý của Tạ Trúc còn đánh thuốc mê trong bữa tiệc rồi đích thân đưa lên xe của vị kim chủ kia, khiến cậu ấy chẳng có cơ hội trốn thoát.
Thật ra sau khi sự việc xảy ra, nguyên thân cũng muốn trả thù Tạ Trúc, nhưng cậu ấy chỉ là một kẻ đóng thế không hề có mối quan hệ, tính cách bản thân lại không kiên nghị quả quyết, cuối cùng vẫn chọn rời thật xa cái giới này, ngẩn ngơ sống nửa đời sau.
★★★
Quản lý dẫn Tô Đoạn vào bữa tiệc, đạo diễn thấy gã mang người đến thì không khỏi nhíu mày hỏi quản lý của Tạ Trúc: "Tạ Trúc đâu? Sao lại đưa cậu ta đến?"
Quản lý vội vàng bước lên đáp: "À, xin lỗi, Trúc Trúc nhà chúng tôi bỗng bị viêm dạ dày, bây giờ không dậy nổi, thật sự không đến được. Nhưng một cơ hội hiếm có như vậy mà lãng phí thì đáng tiếc quá..." Nói đoạn, gã thô lỗ kéo cánh tay Tô Đoạn đến trước đạo diễn, lấy lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn: "Đây là đóng thế của Trúc Trúc nhà chúng tôi, một đứa trẻ rất ngoan, Trúc Trúc bảo tôi dẫn cậu ấy đi mở mang tầm nhìn."
Đạo diễn ngờ vực nhìn cậu một cái, lại đánh giá Tô Đoạn.
Dẫn cậu ấy đi? Tạ Trúc tốt đến nỗi hy sinh tài nguyên của mình cho người khác ư?
Theo hiểu biết của ông ta về Tạ Trúc, ông ta không tin mấy lời quản lý Tạ Trúc nói lắm, Tạ Trúc là một kẻ dù có lãng phí tài nguyên cũng không muốn buông tay nhường cho kẻ khác, sao bỗng dưng tốt bụng dìu dắt người mới?
Quái lạ.
Có điều người đã đến rồi, giờ mà đuổi đi gây ồn ào cũng khó coi lắm, bị khách nghe thấy thì không tốt.
Huống chi cậu nhóc này nom ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy thoạt trông trong sáng sạch sẽ, không giống đóng thế mà giống cậu chủ nhỏ được nuông chiều nhà ai bất cẩn chạy ra.
Nhà đạo diễn cũng có con nhỏ, thấy cậu nhóc yếu ớt thì dễ lan tràn tình thương của cha, không khống chế nổi, theo bản năng không nói nặng lời nổi.
"Thôi được." Đạo diễn xua tay, dặn dò: "Tới rồi thì thôi, nhưng hôm nay đều là ông lớn đến đây, trông chừng cậu ấy đừng gây phiền phức, nếu gây họa gì thì tôi không đảm đương nổi đâu."
"Vâng vâng, đạo diễn Tạ yên tâm đi ạ." Quản lý vội vã bảo đảm.
Đạo diễn rời đi, thái độ của quản lý bèn trở nên lạnh lùng, bảo Tô Đoạn mau đi theo rồi dẫn cậu đi về phía phòng riêng đã đặt sẵn.
Trong lòng Tô Đoạn chỉ muốn đi gặp người thương nên không thèm so đo với gã, nghe lời đi theo.
Họ đến không sớm cũng không muộn, ít nhất trên bàn chỉ có vài diễn viên chính và ba nhà đầu tư, hai người lớn nhất vẫn chưa đến, trên bàn chỉ có rượu chứ chưa có đồ ăn.
Thật ra đồ ăn đã có rồi, nhưng phải đợi hai ông chủ có quyền nhất đến rồi mới lên món.
Trông thấy người mà quản lý của Tạ Trúc dẫn đến phòng riêng không phải là Tạ Trúc mà là Tô Đoạn, không ít người lấy làm lạ.
Tô Đoạn vừa ngồi xuống, có diễn viên nhỏ giọng hỏi quản lý của Tạ Trúc sao lại thế, gã lại mặt không thay đổi thì thầm lý do thoái thác hồi nãy đã nói với đạo diễn lần nữa.
Nhưng cũng giống đạo diễn, mọi người đều nghi nghi cái câu "dìu dắt người mới" này.
Có điều chuyện không liên quan đến họ, một kẻ đóng thế cũng chẳng gây ra được sóng gió gì, trên thực tế Tạ Trúc không đến nghĩa là thiếu mất một đối thủ mạnh thôi, cơ hội được các nhà đầu tư coi trọng họ sẽ lớn hơn.
Nói chung là họ được lợi.
Sắp xếp để Tô Đoạn ngồi trong góc, quản lý lại thấp giọng dặn dò vài câu bảo cậu đừng gây chuyện, rồi rời khỏi phòng riêng ra ngoài chờ.
Đưa cậu đi mở mang là giả, đưa cho vị kim chủ kia đánh giá là thật, thế nên Tô Đoạn không cần trò chuyện, cứ im lặng mà ngồi ở đó cho người ta đánh giá thôi.
Sau khi quản lý rời khỏi, một ánh mắt đánh giá không hề che giấu rơi lên Tô Đoạn.
Tô Đoạn liếc nhìn sang, là một người đàn ông trông cũng khá đoan trang mặc âu phục đen, tuổi tầm bốn mươi, là một trong ba nhà đầu tư đến sớm.
Cũng là vị kim chủ có ý với Tạ Trúc.
Có lẽ những người khác có mặt ở đây không hiểu ý đồ "dìu dắt người mới" của Tạ Trúc, nhưng vị kim chủ này thì biết rõ lắm đấy.
Uyển chuyển từ chối gã bao nuôi, thuận tiện đưa một bữa ăn nhẹ để xin lỗi.
Vì Tạ Trúc từ chối rất khéo léo, hơn nữa gã vốn không phải kiểu cố chấp phải là Tạ Trúc mới được, chỉ là coi trọng mặt hắn ta nên muốn chơi đùa thôi, nên sau vài giây nuối tiếc thì kim chủ bèn nghiêm túc đánh giá Tô Đoạn.