Mùa tìm việc năm nào cũng gian nan.
Kiều Thời không biết mấy anh chị khóa trên như nào chứ riêng cô thì thấy khoá của mình là tả tơi thê thảm nhất.
Cô đi mòn gót các hội chợ việc làm mà lúc nào cũng trở về tay không.
Tiền in hồ sơ đủ để cô quất bữa cơm no vỡ bụng rồi.
Đến cả giáo viên hướng dẫn cũng đến “an ủi” một đứa chưa có việc làm như cô. Ý ngoài lời là động viên nhưng ẩn ý chính là nhắc cô nhanh chóng tìm việc, đừng làm tụt tỷ lệ có việc làm của ngành và trường.
Không thể để tốt nghiệp rồi mà còn ảnh hưởng đến thành tích của trường đúng không?
“Ừ, thì ngành của chúng ta là vậy mà. Cậu đoán xem vì sao tỷ lệ có việc năm nào cũng đỉnh nóc kịch trần thế? Nhờ mấy người học thạc sĩ với du học gánh chứ sao.” Cô bạn cùng phòng phàn nàn.
Kiều Thời biết thừa, ngoài những người thi thạc sĩ, thi công chức hoặc đi du học, thì cũng có vài người chọn làm trái ngành.
Được nhận làm việc nào hay việc đó đã rồi tính tiếp.
Cô bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong xuôi để đi du học nên giờ đang rảnh rang, thế là dạo này cô ấy thường tám với Kiều Thời về những “chuyện huyền bí” trong trường để giúp cô giảm stress.
Kiều Thời ngồi phịch trên ghế, cô chẳng có tí hứng thú nào với mấy truyền thuyết đó.
[Mãi mãi không tìm được việc làm].
Nghe còn rợn tóc gáy hơn mấy truyền thuyết kia nhiều.
Nếu thế giới này thực sự có quỷ, Kiều Thời thấy lượng oán khí của cô đủ để làm oán quỷ đấy.
Cô cũng tự hỏi liệu có phải yêu cầu của mình quá cao nên mới thất bại liên tiếp trên thị trường việc làm không.
Kiều Thời đấu tranh nội tâm:
Thật ra, làm trái ngành cũng được mà.
Thật ra, không nghỉ hai ngày cuối tuần cũng được mà.
Thật ra, lương thấp một chút cũng được mà.
Thật ra, làm việc kiểu “996” cũng không sao hết á.
*Làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày 1 tuần.
Một giọng nói nhỏ vang lên: Đồ sinh viên rẻ rúng, nhìn cô kìa, không có giá chút nào!
Một giọng khác lại phản bác: Mình còn trẻ mà, phải cố gắng chứ!
Kiều Thời hít một hơi vực dậy tinh thần, sau đó mở trang tuyển dụng tiếp tục lọc danh sách.
Sau khi gửi một vài hồ sơ, cô lướt qua một tin tuyển dụng mới hiện lên, lượt xem còn rất ít. Đãi ngộ suýt làm cô nhấn nút tắt ngay và luôn.
[Nhân viên dọn dẹp]: Không yêu cầu bằng cấp, không yêu cầu chuyên môn, không yêu cầu kinh nghiệm, không giới hạn độ tuổi.
Điều kiện “bốn không” này thì hợp lý nhưng lương tháng trên mười ngàn tệ, trợ cấp và hoa hồng tính riêng, bảo hiểm xã hội sáu loại, lương hưu hai loại… nghe có tin nổi không?
Người người nhà nhà đều biết, những tin tuyển dụng yêu cầu thấp mà đãi ngộ cao thường như miếng bánh thơm ngon mà mấy ông chủ hay vẽ ra để qua mắt người nhẹ dạ cả tin. Không lừa người ta để mổ lấy thận đã coi như công ty này có lương tâm rồi.
Nhưng bàn tay Kiều Thời khựng lại không nhấn nút tắt ngay.
Bởi vì cô nhìn thấy bên tuyển dụng là một cơ quan chính phủ, tài khoản đã được xác thực, không phải công ty trôi nổi, cũng không qua bên trung gian nào mà là công ty tuyển dụng trực tiếp.
Địa chỉ cũng tra được là ở tòa nhà chính phủ.
Kiều Thời hơi lung lay.
Người ta thường nói rút gọn bốn mươi năm năm trời, đi đường tắt quất luôn chức bảo vệ.
Còn cô thì ẵm chức dì lao công luôn?
Đừng nói gì mà làm lao công không bằng làm văn phòng hay phí hoài bao năm đại học… chỉ cần trả đủ tiền, việc gì mà chẳng ngon?
Sớm biết làm lao công có nhiều tiền như vậy cô đã húp vội rồi!
Tất nhiên, Kiều Thời cũng biết trên đời không có bữa ăn nào miễn phí. Công việc này khá kỳ lạ.
Nội dung công việc không ghi rõ, chỉ nói kiểu “ai hiểu sẽ hiểu”. Nếu có hứng thú thì trực tiếp đến cơ quan đó phỏng vấn.
Nhưng yêu cầu thì có vài điều: can đảm, cẩn thận, không có lịch nghỉ cố định, có công việc thì phải có mặt bất cứ lúc nào…
Nhìn mấy yêu cầu đó rồi nhìn lại mức lương, Kiều Thời không nhịn được mà liên tưởng đến mấy cảnh trong phim: cô mặc đồ bảo hộ kín mít, tỉ mỉ lau dọn hiện trường án mạng.
Chẳng lẽ dọn dẹp là kiểu dọn dẹp ấy ấy đó hả?
Kiều Thời lắc đầu thật mạnh nhằm xua tan suy nghĩ kỳ quặc đó. Đây là cơ quan chính phủ đàng hoàng! Không phải mấy tổ chức tội phạm kỳ lạ!
Nhưng sau khi phân tích lý trí một hồi, cô thấy công việc này khác với lao công bình thường. Ví dụ như địa điểm làm việc là nhà tang lễ.
Còn một khả năng khác: Vị trí này đã kín người và bọn họ chỉ đăng tin cho có nhưng cô lại tình cờ nhìn thấy.
Kiều Thời thà tin vào khả năng đầu tiên hơn.
Sau một hồi cân nhắc, cô quả quyết cầm theo hồ sơ, đứng dậy chào bạn cùng phòng: “Tớ đi phỏng vấn đây.”
Cô không nhận ra rằng, ngay sau khi rời khỏi phòng, trang tuyển dụng trên máy tính của cô đã hiện dòng chữ lỗi trang.
Tòa nhà cơ quan chính phủ.
Địa điểm phỏng vấn là tầng hầm B2.
Công việc dọn dẹp không quan trọng nên xếp ở tầng hầm cũng hợp lý.
Trước đây Kiều Thời từng đến khu vực này để làm việc, nhưng chưa từng xuống tầng B2. Cô cũng không biết nơi đây có một bộ phận như vậy.
Tầng B2 mang đến một cảm giác lạnh lẽo khó tả, chắc do ánh đèn quá mờ nên không gian trở nên âm u hơn.
Bầu không khí lặng như tờ khiến người ta cảm thấy bất an, thôi thúc quay đầu lại như thể có thứ gì đó đang bám theo sau lưng mình.
- Dĩ nhiên, những cảm giác này đều bị Kiều Thời lơ đẹp.
Hiện tại, trong đầu cô chỉ đang lặp đi lặp lại bài tự giới thiệu đã thuộc lòng và các câu trả lời cho những câu hỏi mà nhà tuyển dụng có thể hỏi.
Cô có lo lắng, nhưng không phải vì môi trường xung quanh mà là lo cho sự bất định về tương lai của bản thân. Khi đến trước cửa một văn phòng, Kiều Thời giơ tay lên khẽ gõ vài cái, cánh cửa khép hờ không đủ để nhìn rõ bên trong.
“Chào anh chị, tôi thấy thông tin tuyển dụng nên đến phỏng vấn.”
“Ồ? Mới đó mà có người đến rồi á? Ngon lành, tôi đỡ phải áp lực!” Một giọng nam vang lên, trong giọng nói ấy lộ rõ sự ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Mời vào.”
Kiều Thời đẩy cửa bước vào. Trước mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi trông không lớn hơn cô là mấy đang ngồi trên ghế, anh ta thản nhiên xoay ghế dựa, không hề có dáng vẻ nghiêm túc mà một người làm ở cơ quan chính phủ nên có.
Cô thầm chửi vài câu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô lịch sự đặt sơ yếu lý lịch lên bàn làm việc: “Chào anh, tôi đến ứng tuyển vị trí nhân viên dọn dẹp, tôi tên Kiều Thời.”
Chiếc ghế xoay ngừng lại, người đàn ông ngồi đối diện với cô.
Mặc dù trong ấn tượng đầu tiên của cô thì đây là kiểu con ông cháu cha không đáng tin cậy, nhưng khi ánh mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm vào mình, cô chợt bình tĩnh lại.
Không biết vì sao, đứng trước người này lại khiến cô căng thẳng hơn cả những buổi phỏng vấn trước đó.
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ nhíu mày: “Người bình thường à? Xin lỗi, cô không đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi, mời cô về đi.”
Kiều Thời để ý rằng anh ta chỉ liếc sơ qua lý lịch chứ không hề quan tâm đến nội dung trong đó.
Quả nhiên, đây là một vị trí được sắp xếp sẵn dành cho "người quen"!
Cô định quay đi nhưng lại chần chừ, có nên mặt dày xin lại sơ yếu lý lịch không nhỉ? Dù sao người ta cũng không thèm đọc…
Chờ đã, nếu đã mặt dày rồi, sao không dày thêm chút nữa để tranh thủ cơ hội?
Vì lúc đẩy cửa vào, anh ta có nói là cần người để đỡ áp lực mà!
Cô không phải người quen của ai, chỉ là một người bình thường, chính vì vậy mà cô sẽ làm việc chăm chỉ hơn, đây chính là ưu thế của cô!
Nghĩ vậy, cô lại nhìn về phía người đàn ông kia, mạnh dạn nói: “Thưa anh, anh xem lại một lần nữa được không, cho tôi một cơ hội thử đi ạ? Ít nhất là dựa trên điều kiện tuyển dụng trên web thì tôi nghĩ mình khá phù hợp. Tôi làm việc rất nhanh và hiệu quả!”
“Cô biết công việc này là gì không? Người bình thường không làm được đâu.” Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Đợi Kiều Thời đi rồi, anh ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với cái tên đăng tuyển, công việc này chỉ để người "trong giới" biết, sao lại để người ngoài giới đã thế còn là dân thường như cô tìm thấy chứ?
Không ngờ, hai mắt Kiều Thời lại sáng lên khi nghe anh ta nói thế. Tình huống này y sì đúc với suy đoán của cô!
Trước đó cô đã nghĩ, công việc này có thể liên quan đến những “việc bẩn thỉu và khó nhằn” mang tính chất đặc biệt.
Đúng là tính chất công việc như vậy sẽ loại bớt nhiều người nhưng chính vì thế cô mới chớp được cơ hội!
Trong tình huống này, Kiều Thời vô cùng quyết đoán: “Anh đừng nói vậy, thật ra tôi biết chút ít về công việc này. Đây không phải dọn dẹp thông thường, mà là công việc rất nặng nhọc và bẩn thỉu chứ gì?” Cô nháy mắt với người nọ một cái, ý là "tôi hiểu mà".
Lý Văn thoáng sững sờ.
Anh ta ngơ ngác quan sát cô kỹ hơn. Anh ta nhìn nhầm sao?
Lạ thật, theo anh ta thấy, cô rõ ràng là người bình thường mà.
Nhưng nếu thế thì phản ứng của cô lại không bình thường chút nào. Nghe nói công việc này không dành cho người thường mà cô còn vui thế.
Hơn nữa, trông có vẻ như cô khá hiểu về "trong giới", biết nhiệm vụ của nhân viên dọn dẹp.
Chẳng lẽ đây là cao thủ giả dạng tân binh? Nếu không thì khó mà giải thích cho việc anh ta không nhìn thấu cô.
Phản ứng của Lý Văn đã giúp Kiều Thời nhận ra: Có cơ hội!
Cô nhanh chóng chớp thời cơ: “Đừng tưởng tôi bình thường, việc gì tôi cũng cân được tất! Dù là lính mới nhưng ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó chứ! Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi!”
“Cô không sợ à?” Lý Văn vô thức hỏi lại.
Cô cứ nhấn mạnh rằng mình là người thường, trái lại càng làm người ta cảm thấy… hơi là lạ.
“Không sao, tôi là người ngay thẳng mà!” Kiều Thời nhanh chóng đáp lời.
Chắc cô vừa khít với điều kiện "Can đảm, cẩn thận" rồi nhỉ?
“Chỉ cần không vi phạm pháp luật, miễn lương bổng xứng đáng, tôi sẵn sàng cống hiến cả mạng sống cho công việc!” Cô nói với ánh mắt kiên định như đội viên thiếu niên tiền phong.
“Chắc chắn không phải vi phạm pháp luật rồi… à mà, còn về lương bổng thì không thành vấn đề…” Lý Văn thoáng do dự.
Người ta đã bày tỏ ý chí "cống hiến cả mạng sống" thì rõ là hiểu về công việc này.
Nhưng có vẻ trọng điểm cô quan tâm hơi kỳ lạ: Nếu biết "Nhân viên dọn dẹp" là làm gì thì phải nghĩ cách tìm hiểu tình hình trong giới chứ, sao cứ tập trung vào "tuân thủ pháp luật" và "mức lương" thôi vậy?
Được cái cô không cho anh ta thời gian nghĩ nhiều: “Bên anh chắc có thời gian thử việc nhỉ? Nhỡ mà cảm thấy thấy tôi không phù hợp, anh có thể cho tôi nghỉ mà.”
Xời, sinh viên đại học hàng ngon giá rẻ như cô biết lần đâu ra nữa?
“Vậy… chắc cũng được ha?” Lý Văn bị cô quần đến mức mất tự tin.