"Người trong giới" hoặc nói một cách dễ hiểu là những người siêu phàm, người đặc biệt, người thuộc bên thần bí.
Đó là cách gọi chung của nhóm người này.
Nói chung cứ gọi sao cho dễ hiểu là được.
Bắt đầu từ một thời điểm nào đó, từ trường của thế giới này đã xuất hiện những dao động bất thường, quái vật trỗi dậy, yêu ma hoành hành.
Giới vực, bãi săn của quái vật và là nơi con người trở thành con mồi.
Những ai vô tình bị cuốn vào giới vực mà vẫn có thể sống sót thì được gọi là "người trong giới".
Ở trong giới vực lâu dài, do bị ảnh hưởng bởi từ trường đặc biệt bên trong nên phần nào nhân loại sẽ thức tỉnh một số năng lực siêu phàm. Nhưng không phải toàn bộ mà còn phụ thuộc vào thể chất và vận may. Thậm chí có những người không thức tỉnh bất kỳ năng lực đặc biệt nào nhưng vẫn có thể dựa vào năng lực của chính bản thân mà tung hoành trong giới vực.
"Bộ phận dọn dẹp" là tổ chức chính phủ được thành lập để đối phó với những sự tồn tại kỳ quái này.
Bởi vì từ trường đặc biệt ngày càng bành trướng, dẫn đến việc bộ phận dọn dẹp ngày càng thiếu nhân lực. Đương nhiên, bọn họ chỉ tuyển người trong giới. Vì thiếu người trầm trọng nên cũng không quá khắt khe về năng lực của ứng viên, chỉ cần biết về tình hình giới vực và có một chút khả năng tự bảo vệ bản thân là được.
Buổi chiều hôm đó, một ứng viên đến phỏng vấn và bọn họ đã nhận luôn.
Trong văn phòng, một thanh niên ôm laptop hơi ngượng ngùng đẩy gọng kính: “Xin lỗi đội trưởng, lúc đăng thông tin tuyển dụng có lỗi nhỏ nên cả người trong giới và người bị ảnh hưởng bởi giới vực đều có thể nhìn thấy.”
Người bị ảnh hưởng bởi giới vực là những người chưa từng vào giới vực nhưng ở gần đó, hoặc từng tiếp xúc rất gần với điều kỳ quái. Những người như vậy vẫn sống như người bình thường nhưng khả năng bị cuốn vào giới vực cao hơn người khác rất nhiều.
Lỗi khi đăng tin tuyển dụng thực chất là do cài đặt bộ lọc để phát hiện "yếu tố từ trường đặc biệt".
Người bị ảnh hưởng bởi giới vực cũng có một chút yếu tố từ trường này nhưng với tần số thấp hơn so với người trong giới.
Theo cách nói dân gian của người Trung Quốc thì người bình thường không thấy được ma, nhưng nếu vì lý do nào đó mà âm khí trên người họ trở nặng thì sẽ thấy ma.
Chẳng qua, rất khó để phân biệt ranh giới giữa hai việc đó, rõ ràng có thể thấy là Mắt Kính chưa phải tay chuyên đạt đến trình độ đó.
Tuy nhiên, anh ấy tự tin bổ sung: “Nhưng cũng không sao! BUG này không ảnh hưởng đến việc chạy chương trình!”
“Không sao cái đầu cậu!” Gân xanh trên trán Lý Văn giật giật.
Quả nhiên, rất có thể người tên Kiều Thời đó chỉ là một người bình thường. Giao những nhiệm vụ này cho một người bình thường liệu có đáng tin không?
Mắt Kính thản nhiên nói: “Có gì đâu chứ? Cô ấy đã nhìn thấy bài tuyển dụng, dù không phải người trong giới thì cũng sắp trở thành con ma xui rủi rồi. Như cô ấy đã nói, mỗi người đều bắt đầu từ đâu đó mà. Nếu cô ấy rèn luyện được thì cũng coi như tăng thêm lực chiến thôi.”
Nếu tân binh bước vào giới vực mà được hành động cùng với những người giàu kinh nghiệm như bọn họ sẽ an toàn hơn.
Ngặt nỗi nếu không chịu nổi có thể sẽ mất mạng. Nhưng cô đã nói mình sẵn sàng “cống hiến sinh mạng” rồi.
Vậy thì không có vấn đề gì.
Dù Lý Văn không rõ Kiều Thời là cao thủ hay tay mơ, nhưng khi đưa cô vào anh ta cũng đã tính hết cả rồi.
Nếu là cao thủ thì còn gì bằng. Nhưng người mới cũng không sao. Vì bây giờ bọn họ cũng đang thiếu người trầm trọng.
Lý Văn nói: “Ừ, kiểm tra lý lịch của cô gái này xem có sạch sẽ không. Nếu không vấn đề gì thì cho cô ấy làm nhiệm vụ cùng cậu, sau đó cậu nhớ viết một báo cáo đánh giá cô ấy đấy.”
Điều tra lý lịch mà Lý Văn nhắc đến không phải là kiểu điều tra thông thường.
Kiều Thời thì sợ mình vào phải hang cướp, còn "Bộ phận dọn dẹp" là cơ quan chính phủ thì sợ gặp trúng những người không tuân thủ quy tắc trong giới.
Loài người và quái vật là thiên địch, điều này không có gì để bàn cãi. Ngay cả những người trong giới, giữa người với người có giúp đỡ lẫn nhau, cũng có chơi bẩn đâm lén sau lưng.
Đó là những góc khuất tăm tối mà pháp luật chưa thể giải quyết được. Thậm chí, có những kẻ hại chết người khác mà vẫn chưa hề bị phát hiện.
Ít nhất thì bộ phận dọn dẹp sẽ không nhận những kẻ trong giới như vậy.
Nhưng như đã nói trước đó, tin tức trong giới chưa chắc đã truyền ra ngoài được và “điều tra lý lịch” cũng có thể xuất hiện sơ hở.
Tuy bên tuyển dụng như bọn họ sẽ dùng một số biện pháp đặc biệt để xác minh lý lịch, nhưng nếu người kia đủ cao tay thì hoàn toàn có thể âm thầm xóa sạch những dấu vết từng tồn tại.
Những nhiệm vụ được giao ở giai đoạn đầu khi mới tham gia cũng là một loại khảo sát. Cho dù một người có ngụy trang giỏi đến đâu ở bên ngoài giới, thì khi vào trong giới, bản chất thật và năng lực thực sự của bọn họ vẫn dễ dàng bị lộ ra.
Chỉ sau khi vượt qua giai đoạn kiểm tra này, nhân viên dọn dẹp mới thực sự được tiếp cận với tài nguyên và thông tin của bộ phận dọn dẹp.
Lý lịch thì không có vấn đề gì, nhưng Mắt Kính lại r*n r*: "Đội trưởng à, tôi không giỏi ba cái việc dẫn dắt người mới đâu! Anh thừa biết tôi rất mù mờ trong khoản này rồi mà."
Lý Văn liếc anh ấy một cái rồi nói như đúng rồi: "Kém thì luyện nhiều vào. Với lại biết đâu cô ấy là cao thủ thì sao, tôi đang cho cậu cơ hội được ôm đùi dân chuyên đấy."
Mắt Kính xụ mặt: Tin cái nỗi gì được!
Kiều Thời ngân nga bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Hi hi, học mấy mẹo phỏng vấn đó đúng là không uổng phí chút nào!
Cơ hội luôn thuộc về những người mặt dày, những người đi trước không hề lừa cô. Nhờ tranh thủ đúng lúc mà cô đã được ký hợp đồng ngay và luôn nè.
Ngặt nỗi cô không hề biết rằng, câu "bán mạng" mà mình nói quá lên lúc nãy rất có khả năng sẽ trở thành hiện thực.
Trong quá trình làm thủ tục giấy tờ có ký thỏa thuận bảo mật, nhưng những quy trình cơ bản này thì ở đâu cũng giống nhau. Nghe nói ngay cả những doanh nghiệp nhỏ cũng bắt chước làm thỏa thuận bảo mật và hợp đồng không cạnh tranh (hiệu quả hay không thì khó nói).
Mặc dù vậy, ở đây có bảo hiểm tai nạn cá nhân kếch xù, điều này thể hiện công ty có đãi ngộ rất cao dành cho công nhân viên chức của họ. Nếu không thì vì sao mà ai ai cũng lao đầu thi công chức hay các vị trí biên chế chứ, đúng không nào!
Hiện tại, dù chưa chính thức được nhận nhưng sau khi xem qua, cô thấy mức lương khởi điểm ngót nghét gần mười nghìn tệ. Đã thế theo đội trưởng Lý Văn nói, “phụ cấp” khi làm nhiệm vụ mới là phần đáng để kể.
Tiền bạc đã che mờ mắt Kiều Thời.
Cho dù có phải dọn nhà tang lễ hay hiện trường vụ án kinh hoàng, cô cũng làm!
Sau khi ký hợp đồng, đội trưởng Lý Văn tự giới thiệu và nói rõ rằng cô sẽ theo nhóm của anh ta làm nhiệm vụ. Ban đầu sẽ có đàn anh đi trước dẫn dắt cô, cô buộc phải luôn có mặt khi được gọi.
Luận văn tốt nghiệp của Kiều Thời đã được thông qua nên dĩ nhiên chuyện này không thành vấn đề với cô.
Cuộc trao đổi cực kỳ thuận lợi. Tuy nhiên, cả hai đều không nhận ra vấn đề lớn nhất.
Bởi vì Kiều Thời nghĩ rằng mình đã hiểu hết. Còn Lý Văn nghĩ mặc dù Kiều Thời là người thường nhưng cũng đã biết rõ những thông tin về giới vực, thành ra anh ta không giải thích mấy điều cơ bản đó nữa, còn những chuyện sâu hơn phải chờ cô vượt qua kỳ sát hạch rồi mới nói.
Và thế là nửa đêm hôm đó, chú nai vàng ngơ ngác Kiều Thời bước lên hành trình làm nhiệm vụ đầu tiên, lúc này đôi mắt long lanh của cô vẫn tràn ngập sự ngây ngô trong trẻo của một sinh viên đại học.
Thông báo nhiệm vụ mà Kiều Thời nhận được rất đơn giản, chỉ ghi thời gian và địa điểm: 12 giờ đêm, tại một trạm xe buýt nào đó.
Khi nhận được thông báo, cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu "luôn có mặt khi được gọi" trong nội dung công việc.
Vì tiền đã đến tay nên cô không khó chịu gì cả, lương cao nên cũng không thấy áp lực mấy.
Còn liệu khung giờ này có khiến cô cảm thấy mất an toàn hay không?
Kiều Thời không quan tâm. Không phải vì cô thiếu ý thức an toàn, mà nhìn từ góc độ nào cũng thấy công việc này quá bình thường.
Một mặt, đơn vị ký hợp đồng với cô là cơ quan thuộc chính phủ, mà mặt khác cô cũng đã nộp thỏa thuận làm việc giữa ba bên cho trường, dấu mộc đã được trường công nhận thì còn gì phải lo nữa?
Có thể công việc sẽ vất vả, phải đối mặt với những hình ảnh gây khó chịu về mặt sinh lý, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho những chuyện này rồi.
Mà cũng bởi vì có những yêu cầu như vậy nên cô mới có cơ hội hớt tay trên, không phải sai?
Có những người lao công phải dậy từ sáng sớm để làm việc. Cô đi làm lúc nửa đêm cũng bình thường thôi.
Dĩ nhiên, tuy lòng đã yên nhưng Kiều Thời vẫn làm vài công tác chuẩn bị cơ bản, cô thay một bộ đồ thể thao phù hợp để vận động, búi tóc, đeo găng tay cao su và khẩu trang.
Nếu có đồ bảo hộ, cô sẽ trang bị cho bản thân thêm một lớp nữa. Tiện thể nhắc mới nhớ, không phải đơn vị sẽ phát đồng phục làm việc sao?
Cô sạc đầy pin điện thoại và mang theo một chai cồn y tế nhỏ. Nó có thể dùng để khử trùng hoặc thay thế bình xịt cay trong trường hợp cần thiết.
Vì muốn sớm vượt qua kỳ thử việc, Kiều Thời hào hứng đến trạm xe buýt trước nửa tiếng.
Trạm xe buýt này gần làng đại học, có điều giờ này đã không còn tuyến xe nào chạy nữa.
Kiều Thời ngồi nghịch điện thoại trong gió lạnh suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được đàn anh đeo kính mà đội trưởng Lý Văn nói sẽ dẫn dắt cô.
Người này sát giờ rồi mới đến!
Kiều Thời cố nhịn lời chửi bậy trong lòng, cười niềm nở chào hỏi: "Dạ chào anh, tôi tên Kiều Thời, tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?”
Mắt Kính cũng hơi giật mình trước trang phục của Kiều Thời. Bộ đồ thể thao thì không có gì đáng nói, nhưng găng tay cao su và khẩu trang là thế nào?
Giờ cô đi thông bồn cầu luôn cũng được đấy…
Anh ấy đẩy gọng kính, gật đầu với cô, sau đó nói ngắn gọi: “Gọi tôi Mắt Kính là được. Chúng ta lên xe trước đã.”
Thứ còn đến sát giờ hơn cả Mắt Kính là một chiếc xe buýt tuyến K44.
Anh ấy vừa dứt lời, chiếc xe buýt K44 đã dừng ngay tại trạm.
Hả? Giờ này làm gì có xe buýt? Hay đây là kiểu xe đưa đón đã được đặt trước?
Bên trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng đường phố hắt vào nên có thể thấy lờ mờ hình ảnh bên trong xe.
Hàng ghế sau có hai ba người ngồi, Kiều Thời thầm đoán chắc những người này cũng là nhân viên của công ty.
Khi bước lên xe, cô liếc điện thoại, vừa đúng 12 giờ không lệch một phút.
Mắt Kính đi phía sau cô. Vì có một người say rượu cũng muốn lên xe này nên anh ấy đã chặn người đó lại.
Kiều Thời định hỏi xem chiếc "xe chuyên dụng" này có cần quẹt thẻ không, nhưng trên xe yên tĩnh vô cùng. Dù là tài xế hay các hành khách khác đều im lặng đến độ khiến người ta không dám phá vỡ bầu không khí này.
Máy quẹt thẻ cứ sáng lên từng chút một, ánh đỏ trông thật xui xẻo giữa màn đêm tăm tối.
Kiều Thời không chần chừ nữa, mở quét điện thoại lên đưa qua máy quẹt thẻ, thôi cứ thanh toán trước đã.
Thật ra, trong hoàn cảnh này cô vẫn chưa nghĩ theo hướng kinh dị mà chỉ dùng EQ chốn công sở nhìn nhận mọi chuyện theo hướng công việc thường nhật. Máy quẹt thẻ sáng lên, hẳn là cần thu phí. Vì chút tiền xe mà để lại ấn tượng “keo kiệt” với đồng nghiệp thì không đáng.
Bạn hỏi vì sao một sinh viên mới ra trường như Kiều Thời mà có được EQ chốn công sở ư?
Mấy khóa học trực tuyến dạy đầy ra đó.
Để tìm được một công việc tốt, Kiều Thời đã cày kha khá kiến thức liên quan. Thực ra, cô cũng không biết những thứ này có hữu ích hay không, có khi chỉ là bịa đặt nhưng... cứ dùng trước đã!
Đặc biệt là trong một cơ quan chính phủ, nghe nói những thứ như quan hệ xã giao là quan trọng nhất!
Sau tiếng "tít" ngắn, một giọng nữ nói máy móc cất lên: "Quẹt thẻ thành công, mời lên xe."
Rõ ràng là âm thanh điện tử thường nghe thấy nhưng trong đêm tối tĩnh lặng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Được cái là Kiều Thời không để tâm đến những chi tiết này. Điều cô để ý hơn là biểu hiện lúc làm việc của mình.
Cô vừa định thể hiện EQ cao bằng cách hỏi xem đàn anh Mắt Kính có cần giúp quẹt thẻ hay không thì đã thấy anh ấy lên xe trước khi cô kịp mở lời, cũng tiện tay quẹt thẻ luôn.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Kiều Thời cảm giác đàn anh nhìn mình với ánh mắt hơi kỳ lạ.
Kiều Thời lo lắng trong lòng, chẳng lẽ cô đã thể hiện điều gì đó không ổn?
Không có gì không ổn cả, nói đúng hơn là cô thể hiện quá nổi bật!
Ít nhất, theo góc nhìn của Mắt Kính là vậy.
Anh ấy cố ý đi sau không chỉ để ngăn người thường lên xe mà còn để quan sát biểu hiện của người mới này.
Nếu cô chỉ là một người bình thường biết chút ít nội tình thì sao có thể bước vào giới vực mà vẫn thản nhiên như vậy? Khi lên xe lại còn không do dự quẹt thẻ mua vé như thể đã biết quy tắc "không quẹt thẻ sẽ chết" của giới vực, anh ấy không cần phải nhắc nhở gì hết.
Chẳng lẽ đúng như đội trưởng nói, đây là dân chuyên đội lốt tay mơ sao?
Tất nhiên, nếu Kiều Thời chỉ là một người bình thường mà có thể đạt được trình độ như vậy thì càng đáng sợ hơn. Đây là tiềm năng của "cao thủ" trong tương lai, thậm chí không liên quan gì đến khả năng thức tỉnh của cô.
Với tư cách là thành viên chính thức của bộ phận dọn dẹp, Mắt Kính nắm rõ nhiều thông tin hơn Kiều Thời về giới vực:
Giới vực: [Chuyến xe ma quái]
Độ khó: Trung bình thấp.
Thông tin đã biết: Phải tuân thủ quy tắc trên xe buýt, chỉ được xuống ở trạm dừng dành cho con người.
Nếu tuân thủ quy tắc, tài xế sẽ không ra tay nhưng các hành khách phi nhân loại trên xe sẽ tìm cách khiến hành khách khác vi phạm quy tắc. Số lượng con người chết trên xe càng nhiều, xe buýt sẽ dừng ở càng nhiều trạm (nếu số lượng tử vong quá lớn, giới vực có thể tiến hóa).
Xuống xe ở trạm phi nhân loại, khả năng cao sẽ lạc vào giới vực quái dị.
Mục tiêu dọn dẹp: Trước khi xuống xe, dọn dẹp tất cả quái vật trừ tài xế. Hoàn thành phong ấn.