Thực ra ban đầu giới vực này chỉ được đánh giá ở mức độ thấp, nhưng vì nó di chuyển qua nhiều trạm dừng dẫn đến việc biến số tăng cao, kéo theo độ khó cũng được nâng lên một bậc.
Cũng chỉ có những giới vực cấp thấp như thế này mới cung cấp cho bọn họ nhiều thông tin trước khi hành động như vậy.
Dù sao đây cũng là phó bản dùng để dẫn dắt người mới, không thể làm quá khó được. Nếu ngay cả việc tự bảo toàn mạng sống còn chật vật thì lấy đâu ra sức mà dẫn dắt người mới? Lấy đâu ra cơ hội để ra oai trước mặt người mới?
Khụ khụ, mục tiêu "ra oai trước mặt người mới" này thường không được nói ra thành lời nhưng nó thực sự rất cần thiết.
Những người sống sót trở về từ giới vực, ai nấy đều có bản lĩnh riêng. Cho dù không vì thế mà coi thường luật pháp thì tâm lý của bọn họ cũng khó tránh khỏi có sự thay đổi.
"Bộ phận dọn dẹp cũng chẳng có gì ghê gớm".
Nếu để bọn họ hình thành suy nghĩ như vậy, bộ phận dọn dẹp còn khiến người ta tâm phục khẩu phục kiểu gì? Lấy gì để thu hút người khác gia nhập?
Phải biết rằng, bộ phận dọn dẹp không chỉ dựa vào mức lương cao để tuyển dụng nhân viên. Mức lương cao chỉ là thứ có thể công khai mà thôi.
Đây vừa là bài kiểm tra dành cho người mới, đồng thời cũng là cơ hội để người mới quan sát tiềm lực của bộ phận dọn dẹp.
Mắt Kính khá tự tin với giới vực này.
Anh ấy không phải nhân viên chiến đấu theo kiểu truyền thống, mà giới vực này cũng không yêu cầu anh ấy phải trực tiếp đối đầu với xe buýt. Anh ấy chỉ cần làm việc theo "quy tắc" của nơi này là được.
Thứ không bình thường trên xe sẽ tìm cách khiến con người vi phạm quy tắc, chẳng lẽ con người không thể làm ngược lại hay sao?
Đương nhiên có thể rồi.
Giải quyết xong thứ dị thường trên xe là được, không cần phải đối phó với chính tài xế.
Số người chết càng nhiều, số điểm dừng sẽ càng nhiều. Nói cách khác, nếu sau khi bọn họ xuống xe mà không còn "hành khách" nào khác, chiếc xe buýt này sẽ không thể dừng lại ở thế giới thực.
Dùng quy tắc để g**t ch*t quy tắc. Đây là một trong những cách chơi của giới vực.
Tất nhiên, những người đủ thực lực cũng có thể bỏ qua sự hỗ trợ của giới vực xe buýt đối với tài xế, trực tiếp hủy diệt toàn bộ chiếc xe buýt. Đây cũng là một phương thức dọn dẹp.
Hai người ngồi ở hàng ghế giữa phía sau xe buýt, khá gần những hành khách cuối cùng.
Tuy nhiên, Kiều Thời không thấy Mắt Kính chào hỏi những người ngồi phía sau. Cũng không rõ có quen biết hay không.
Nếu quen biết mà không chào hỏi, vậy chẳng phải nói rõ mối quan hệ giữa mọi người trong đơn vị này rất lạnh nhạt sao?
Đối với Kiều Thời thì đây là một tin tốt!
Sau khi ngồi xuống, Mắt Kính nhỏ giọng trao đổi với Kiều Thời: "Có vẻ cô rất thành thạo nhỉ?"
"Ờm... cũng tạm ạ?" Câu hỏi này khiến Kiều Thời hơi khó hiểu.
Là một người bình thường không có gia thế khủng, biết đi xe buýt công cộng không phải là một việc rất cơ bản sao? Tại sao anh ấy lại có thái độ như kiểu "Kiều Thời giỏi thế" vậy?
Cảm giác đó giống như đang khen một đứa trẻ "Con biết tự ăn cơm rồi, giỏi quá!" ấy, tràn ngập khí chất của một giáo viên mầm non.
"Ừm, vậy cô giúp tôi để ý tình hình một chút nhé." Mắt Kính nói.
"Ồ ồ, được." Kiều Thời đáp lại theo bản năng.
Nói xong, Mắt Kính lập tức lấy máy tính ra khỏi ba lô, gõ phím lách cách như một lập trình viên 007 bận rộn.
Thực tế, anh ấy là một lập trình viên trước khi bị cuốn vào giới vực, lúc năng lực thức tỉnh lại tình cờ liên kết với chiếc máy tính này.
Đừng thấy anh ấy làm công tác tuyển dụng thôi mà cũng bị BUG, thực lực của anh ấy không hề yếu. Chỉ là anh ấy hơi kén chọn môi trường, cần một nơi đủ an toàn và ổn định để có thể xuất chiêu một cách hiệu quả.
Vì Kiều Thời có vẻ đáng tin cậy nên trước tiên cứ nhờ cô hỗ trợ vậy.
Kiều Thời hơi tò mò về việc anh ấy đang làm.
Nhưng người ta không giải thích, mà cô và Mắt Kính cũng không thân thiết lắm nên không tiện hỏi thẳng. Hơn nữa, Kiều Thời cũng không muốn làm chuyện thiếu tế nhị như nhìn trộm màn hình của người khác.
Cô quyết định lấy điện thoại ra chơi một lúc, tra những tuyến đường xe buýt K44 này sẽ đi qua. Dù sao trước đây cô chưa từng đi tuyến xe buýt này bao giờ, không quen thuộc lắm.
Chưa kịp mở điện thoại lên, Kiều Thời bỗng ngửi thấy mùi máu tanh.
Dường như những hành khách phía sau trở nên náo động hơn vì sự xuất hiện của bọn họ, có tiếng sột soạt truyền đến.
Cơn gió lạnh lẽo thổi vào da thịt trên cổ cô, khiến từng lớp da gà nổi lên, làm người ta không khỏi hoài nghi liệu điều hòa trên xe có đang để quá thấp hay không.
Lúc này, ngay cả một người vô tư như Kiều Thời cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Không nói tới mùi máu tanh, chỉ riêng cảm giác bị ai đó dõi theo quá rõ ràng này thôi đã đủ khiến cô không thể phớt lờ được.
Chẳng lẽ mọi người đều quen biết nhau, chỉ là tiền bối Mắt Kính không giỏi xử lý các mối quan hệ giữa người với người nên mới không có màn chào hỏi nên có? Cũng vì vậy mà những người "đồng nghiệp" phía sau cảm thấy không vui?
Vậy có phải cô nên phát huy EQ nơi công sở, chủ động chào hỏi không nhỉ?
Có khả năng là Mắt Kính có móc nối quan hệ, còn cô là dựa vào sự mặt dày để xin đi theo.
Kiều Thời suy nghĩ rất nhiều.
Thế là, cô vừa quay đầu lại thì lập tức chạm phải ánh mắt trên một khuôn mặt bê bết máu!
Tiếng sột soạt lúc trước thực ra là do hành khách phía sau đã đổi chỗ, đến ngay sau lưng hai người!
Vì vậy, mùi máu tanh kỳ dị mới ngày càng nồng nặc, cảm giác bị nhìn chằm chằm mà Kiều Thời cảm nhận được mới ngày càng rõ rệt. Khoảng cách quá gần, cho dù dưới ánh sáng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt méo mó kia.
Trong khoảnh khắc ấy, EQ nơi công sở gì đó đã bị ném ra sau đầu. Phản ứng của Kiều Thời cứ như bị chạm mạch, theo bản năng lấy điện thoại ra ấn mở sáng màn hình soi thêm lần nữa.
Kiều Thời bị dọa cho giật mình. Nhưng trong vô thức, cô vẫn cảm thấy điều đáng sợ nhất là những thứ nhìn lờ mờ không rõ ràng.
Giống như trong mấy bộ phim kinh dị thường thấy, chẳng lẽ không thể bật đèn lên nhìn cho rõ ràng sao? Lúc nào cũng chơi trò tự hù dọa bản thân.
Cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng đó. Thế nhưng, việc dùng điện thoại soi sáng khuôn mặt đối phương lại không thể khiến Kiều Thời cảm thấy an tâm chút nào.
Đó không phải mô hình bằng nhựa, cũng không phải cô nhìn nhầm. Mà là một con quái vật thực sự đang ngồi ngay phía sau cô!
Con quái vật kia cũng không ngờ phản ứng đầu tiên của Kiều Thời là lấy điện thoại ra soi. Nó thoáng ngẩn người, sau đó chậm rãi kéo căng cơ mặt (vì khó mà nói là còn da mặt hay không), nở một nụ cười dữ tợn.
Đôi mắt đen ngòm vẫn nhìn chằm chằm Kiều Thời.
Cái quái gì thế này!
Kiều Thời như bị xịt keo ngay tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
Nỗi sợ hãi khổng lồ hoàn toàn chiếm lấy tâm trí cô.
Cô muốn hét lên nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra tiếng nào.
Cô muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện tay chân tê cứng, cả người như bị hàn chặt vào ghế không thể nhúc nhích.
May mà cô đang ngồi, nếu không có lẽ đã bị dọa cho ngã khuỵu xuống đất.
Về lý thuyết, việc nhìn lờ mờ không rõ ràng sẽ khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng một người, nhưng một khi đã nhìn rõ ràng, ngược lại có thể xóa tan nghi ngờ trong lòng.
Tiền đề là, thứ Kiều Thời nhìn thấy không phải một con quái vật nửa người nửa quỷ kia! Điều này chẳng khác nào hiện thực hóa nỗi sợ hãi tột độ của cô!
Cô biết đây không phải mơ. Nếu là ác mộng, cô hẳn đã bị dọa chết khiếp giật mình tỉnh giấc rồi.
Cái chết đang cận kề.
Kiều Thời cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng đồng thời cô lại có cảm giác bản thân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Dường như cô đã ngẩn người tại chỗ rất lâu, nhưng có lẽ chỉ là một khoảnh khắc.
Trong những lúc thế này, nhận thức về thời gian thường không chính xác.
Nhưng, cô vẫn chưa chết!
Khoảng thời gian đầu óc ngừng hoạt động này giống như tạo thành một bước đệm.
Cuối cùng Kiều Thời cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình. Cô chậm rãi quay đầu lại, không nhìn thẳng vào con quái vật đáng sợ kia nữa, cũng không lập tức hét lên hay bỏ chạy.
Chạy, tất nhiên là phải chạy, nhưng phải tìm đúng phương pháp.
Cô không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề thế giới quan sụp đổ, chỉ đang nghĩ tại sao con quái vật kia không lập tức tấn công cô? Nếu cô chạy, liệu có thể chạy thoát không?
Xét cho cùng, cô chỉ là một sinh viên đại học yếu ớt.
À không đúng, cô đang ở trên xe buýt, phải bảo tài xế dừng xe...
Chờ đã, vậy tài xế có phải là người không? Còn vị tiền bối Mắt Kính bên cạnh cô thì sao?
Xe buýt chạy trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm, xung quanh là những tòa nhà vừa quen vừa lạ. Quen thuộc là bởi vì kiểu dáng của các tòa nhà đều na ná nhau và được điểm xuyết thêm vài ánh đèn. Xa lạ là bởi vì dường như cô chưa từng nhìn thấy chúng.
Cô mới lên xe không lâu, theo lẽ thường, chiếc xe này không thể nào chạy đến một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy được?
Kiều Thời liếc nhìn điện thoại, không ngoài dự đoán, mất tín hiệu rồi.
Trước đó cô còn cho rằng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ xem ra chai xịt cồn nhỏ bé kia coi như vô dụng rồi, có lẽ ngay cả việc khử trùng cho thi thể của cô cũng không đủ?
Bản thân Kiều Thời cũng không nhận ra mình đang há mồm th* d*c.
Bởi vì lúc nãy khi đối mặt với con quái vật kia, cô đã nín thở. Giờ hoàn hồn lại, lớp ngụy trang "bình tĩnh" tự cho là hoàn hảo kia thực ra toàn là sơ hở.
Mắt Kính đang gõ bàn phím không nhịn được ngẩng lên nhìn cô một cái: "Cô không sao chứ?"
Biểu hiện lúc này của cô, giống hệt một tân binh non ớt.
Nhưng cho dù là người mới, phản xạ cũng không đến mức chậm chạp như vậy chứ?
Anh ấy không nghe đội trưởng nói cô có bệnh lâu năm nào mà?
Giọng điệu con người, ngôn ngữ con người... nghe như tiếng trời, bất giác khiến Kiều Thời cảm thấy an tâm hơn một chút.
Trong thế giới sụp đổ này hình như vẫn còn người quen! Tuy là mới quen hôm nay nhưng không thành vấn đề, chỉ cần là người là được!
Tuy nhiên, Kiều Thời không vội vàng "nhận người thân" ngay. Không biết do cẩn thận hay đơn thuần là ngứa tay, cô lại dùng điện thoại soi Mắt Kính, xác nhận vị tiền bối này không biến thành hình dạng quái vật.
Mắt Kính: "... Cô làm gì vậy?"
May quá may quá, dù nhìn từ góc độ nào anh ấy vẫn là con người.
Nhưng sự thờ ơ của anh chàng này khiến Kiều Thời vô cùng kinh ngạc: Vấn đề không phải là tôi làm gì, mà là con quái vật phía sau muốn làm gì!
Mùi máu tanh nồng nặc như vậy, anh ấy không ngửi thấy sao?
Chiếc xe này không ổn rồi!
Trong lòng Kiều Thời hoảng hốt, cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại sợ vừa mở miệng sẽ kinh động đến những con quái vật tạm thời chưa hành động kia.
Cô vội vàng gõ chữ trên điện thoại rồi đưa màn hình cho Mắt Kính xem.
[Chiếc xe này không ổn! Phía sau chúng ta! Có quái vật!]
Mắt Kính bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, rồi sao?"
Lần này đến lượt Kiều Thời ngớ người.
"Đúng vậy, rồi sao" là ý gì đây?
Có hai khả năng.
Một là, Mắt Kính cũng là quái vật, quái vật hình người.
Hai là, đây là công việc của bọn họ…
CPU sắp cháy của Kiều Thời điên cuồng vận hành, cuối cùng cũng nhớ ra những điểm bất hợp lý trong quá trình ứng tuyển.
Sau khi biết cô là người thường, Lý Văn đã lập tức từ chối cô. Mức lương thưởng rất cao nhưng lại không đi theo con đường thi công chức thông thường, các loại bảo hiểm đều đầy đủ, “đãi ngộ" này quá hậu hĩnh...
Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Kiều Thời khắc sâu bài học này vào trong tâm trí một lần nữa.
Đồng thời, cô cũng nhớ tới lời cam kết chắc nịch của mình: Giác ngộ đầy đủ, cống hiến cả tính mạng.
Cái gì vậy, chẳng lẽ bọn họ coi những lời đó là thật sao?
Giống như những lời hứa hẹn viển vông mà sếp vẽ ra cho nhân viên, chẳng qua lần này là cô tự hứa hão với lãnh đạo...
Ít nhất thì trước khi đến cũng nên phổ cập cho cô biết tính chất công việc này chứ! Nếu biết cô tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ chạy! Không chút do dự!
Dọn dẹp những thứ kinh tởm và dọn dẹp những thứ có thể giết người hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Mặc dù hiện tại cô đang gấp gáp tìm việc muốn chết nhưng cô vẫn còn rất nhiều điều lưu luyến với thế giới này.
Kiều Thời run rẩy môi, chạm vào tay Mắt Kính.
Ôi trời, so với Mắt Kính, tay cô mới lạnh giống như xác chết.
Hơi ấm của con người khiến Kiều Thời an tâm phần nào, cô nhìn Mắt Kính rồi nói thẳng, cũng không dùng điện thoại để gõ chữ nữa, tốc độ nói cực nhanh nhưng hơi lắp bắp: "Anh, anh đừng nói với tôi, đây là công việc của chúng ta đấy nhé? Tôi hoàn toàn không biết gì cả! Các anh tuyển nhầm người rồi, tôi, tôi chỉ là một người bình thường, tôi sai rồi, tôi muốn về..."
"Đây đúng là công việc của chúng ta." Mắt Kính cũng bị cô làm choáng váng: "Khoan đã, "không biết gì cả" là sao?"
"Là không biết gì cả theo nghĩa đen." Kiều Thời không cảm xúc nhấn mạnh lần nữa.
Vài phút trước, thế giới của cô vẫn còn rất duy vật.
"Cô, không biết giới vực?"
"Cô, không biết chuyện dị thường?"
"Cô..."
Câu trả lời dành cho Mắt Kính là ánh mắt trong veo có vẻ ngốc nghếch của Kiều Thời. Ồ không, nói chính xác thì, bây giờ trong ánh mắt cô còn có cả sự kinh hoàng.
"Lúc đó cô nói với đội trưởng không phải như vậy mà!" Giọng Mắt Kính cao lên một decibel, rồi vội vàng hạ xuống. Nói chuyện trên xe thì không sao, nhưng lớn tiếng gây ồn ào lại là chuyện khác.
Lúc này, tâm trạng Mắt Kính cũng có phần kích động.
Bởi vì anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng, mình lại dẫn theo một người mới chân ướt chân ráo.
Sự nhầm lẫn này là sao đây?
Trước đây cũng có những người mới chân ướt chân ráo gia nhập bộ phận dọn dẹp. Tuy nhiên, trước khi để họ chính thức bước vào giới vực thì vẫn sẽ giảng giải một chút kiến thức cơ bản về giới vực. Chỉ có Kiều Thời, cô cho người ta cảm giác quá "hiểu biết", nên không cần phải giảng giải nữa.
Lúc mới lên xe, Mắt Kính cũng có cơ hội để giảng giải. Nhưng lúc đó Kiều Thời lại tỏ ra lão luyện như một người dày dạn kinh nghiệm, không hề căng thẳng hay hoảng loạn chút nào, anh ấy cảm thấy cũng không có gì để dạy nên thôi.
Kiểu diễn xuất "để tôi kiểm tra cô xem sao" không phải là phong cách của anh ấy. Nếu không, anh ấy sẽ không nhờ Kiều Thời để ý xung quanh.
Ai ngờ được rằng, sau một loạt những sự tình cờ ngẫu nhiên lại biến thành tình huống khó xử như bây giờ?
Dẫn một người mới hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý "lên xe" là một việc vô cùng nguy hiểm. Con người vốn đã khó kiểm soát, huống chi là người đang hoảng loạn.
Điều anh ấy cảm thấy may mắn nhất là, sau khi phát hiện ra điều bất thường cô đã không lập tức hét lên hay bỏ chạy, xem ra vẫn có thể giao tiếp được.
"Trước tiên cô hãy bình tĩnh, tuyệt đối đừng căng thẳng." Mắt Kính chỉ dẫn Kiều Thời.
"Vâng. Nhưng tiền bối Mắt Kính, tôi cảm thấy anh cũng khá căng thẳng đấy." Kiều Thời rất tự giác thêm kính ngữ vào. Vấn đề duy nhất là giọng cô run lên cùng tần số với Mắt Kính.
Bây giờ hai người họ hoàn toàn không giống người chuyên nghiệp, mà rất có phong thái của đôi bạn cùng cảnh ngộ.
Mắt Kính: …