Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 101

Trên sân khấu kịch phát ra âm thanh soàn soạt.

Ở hàng cuối cùng của khán phòng, có người gật gù nhẹ nhàng theo giai điệu, trên mặt mang theo nụ cười khó có thể nhận thấy.

Có một số người đã tìm nó rất lâu nhưng nó vẫn luôn lắc lư dưới mắt mọi người!

Cái gì? Bạn hỏi nó là ai à?

Thật ra quần chúng như nó không cần tên, nhưng người ngoài gọi nó là [Thôn không người].

Giờ đã là ngày thứ ba rồi.

Dường như nó gặp phải phiền phức trước nay chưa từng có. Thôn họ Lý này đã vuột khỏi tay nó, nó không thể tạo nên sự hỗn loạn như mong muốn và chứng kiến sự suy vong.

Nhưng nó thua chưa?

Tất nhiên là chưa!

Nếu ngay cả nó cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ thua, nó đã nhân lúc mọi người chưa phát hiện ra thân phận này mà chạy trốn từ lâu rồi. Chờ lần tới nó đến thực tại, có lẽ sẽ không xui xẻo gặp phải cô nàng lừa bịp như Kiều Thời nữa, đến lúc đó nó có thể làm bất cứ chuyện gì nó muốn mà?

Nhưng nó không muốn chạy, cũng không cam lòng chạy.

Cho tới bây giờ đều chỉ là bất phân thắng bại.

Ngày đầu tiên nó là người ra chiêu trước nhưng đã bị những người đó hóa giải.

Ngày thứ hai là Kiều Thời ra chiêu trước nhưng bị nó hóa giải.

Nó còn tin là kết quả nhìn có vẻ bất phân thắng bại nhưng thật ra ưu thế đang nghiêng về chỗ nó!

Trước hết nó vẫn chưa đánh ra lá bài dùng để bảo toàn sinh mệnh. Chờ con át chủ bài bắt buộc phải ra, nó lại cân nhắc đến việc chạy trốn vẫn kịp.

Thứ hai, nếu Kiều Thời "kiểm tra thân phận" không thành công thì sẽ càng hoảng loạn hơn. Lúc này nó tới dẫn đường một chút có lẽ sẽ khiến hướng điều tra của bọn họ đi sai lệch!

Hay để Lý Phú Trấn gánh tội nhỉ?

Chủ nhân giới vực trở thành người có địa vị nhất trong thôn, tiện gây sự ở trong thôn… giải thích này hợp lý đúng không?

Hay là để mẹ già của Lý Phú Trấn lên? Bà lão kia chính là một trong những người “mộng du” tối qua, nếu bà lão là chủ nhân giới vực, vậy cũng khó trách bọn họ không tìm thấy mục tiêu khả nghi.

Nhìn mà xem, có rất nhiều cách để phối phó với Kiều Thời… nếu dời được lực chú ý của cô đi, cuối cùng thôn họ Lý sẽ loạn hết lên!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhợt nhạt của nó bỗng ửng đỏ.

Nó thừa nhận Kiều Thời cũng có năng lực. Lúc mới đến đã dùng câu chuyện máu chó để thu hút sự chú ý của thôn dân, làm tất cả mọi người suy đoán: Ở trong thôn có ai bất thường, ai có thể có quan hệ với nữ diễn viên.

Liệu thôn dân có tự tìm ra nó được không?

Ha ha, ý tưởng không tồi nhưng có một lỗ hổng rất lớn: Ai nói nó là đàn ông?

Câu chuyện của Kiều Thời đã dẫn dắt mọi người đi sai hướng một cách khéo léo nhưng thật ra là che giấu cho nó!

Thôn dân đoán từ cụ già bảy mươi đến thanh niên hơn chục tuổi nhưng chả ai dính dáng đến nó.

Không, nói một cách chính xác là sẽ không nghĩ đến "bà ta".

Tên bây giờ của nó là Vương Quyên.

“Nếu bà thích xem kịch thì nói với tôi hoặc mẹ một tiếng, bọn tôi đẩy bà ra ngoài. Ra ngoài nhiều một chút cũng tốt cho cơ thể của bà.”

Lý Phú Trấn nhìn vợ mình đang ngồi xe lăn chăm chú xem kịch.

Trước kia bà ta không có sở thích này, nhưng hôm nay lại đặc biệt muốn ra ngoài xem thử. Lý Phú Trấn không nghĩ nhiều. Bà ta đồng ý ra ngoài là chuyện tốt.

Đúng vậy, Vương Quyên là người vợ yếu ớt đầy bệnh của trưởng thôn Lý Phú Trấn, quanh năm chỉ ở trong phòng không ra ngoài, còn phải dựa vào xe lăn để di chuyển.

Vương Quyên cúi đầu: “Tôi không thích xem kịch, ngồi đó không có gì thú vị. Nhưng bây giờ tôi lại chẳng thể làm gì ngoài xem kịch.”

Hoàn toàn phù hợp với tính cách của bà ta, không có sơ hở gì.

Thôn dân ngồi gần đó nhìn qua với ánh mắt thương hại rồi thì thầm với người bên cạnh: “Vợ Lý Phú Trấn cũng thật đáng thương…”

Lý Phú Trấn nhíu mày, vẻ mặt hơi không vui.

Thật ra ông ta muốn để Vương Quyên ra ngoài nhiều hơn, nhưng ông ta không thích Vương Quyên lầm bầm oán trách bản thân ở bên ngoài, cũng không thích người khác nhìn bọn họ bằng ánh mắt đồng cảm!

Ông là chính là trưởng thôn của thôn họ Lý! Ông ta cần người khác tôn kính và hâm mộ mình chứ không phải là sự đồng cảm!

Lúc Lý Phú Trấn đang suy nghĩ có nên đẩy người về không thì Kiều Thời từ đâu nhảy ra đẩy Lý Phú Trấn sang một bên: “Ôi! Đây là chị dâu à! Trưởng thôn, ông đi làm việc của ông đi, chị dâu để tôi chăm sóc là được rồi.”

Kiều Thời nhiệt tình nói.

Nhưng khóe miệng Lý Phú Trấn và Vương Quyên đều đồng thời giật giật. Lần đầu tiên “vợ chồng” này xuất hiện lối suy nghĩ giống nhau: Có quỷ mới cần cô chăm sóc!

Nếu Kiều Thời là người xấu thuần túy thì dễ bàn rồi. Cùng lắm là Lý Phú Trấn tập hợp thôn dân tấn công cô.

Nhưng cô không phải vậy.

Cô nhìn như một người rất nhiệt tình, việc gì cũng muốn tham gia, lại không màng lợi ích cho bản thân.

Nhưng nếu nói cô là người tốt… vậy phải định nghĩa "người tốt" lại lần nữa. Người tốt nào mà cư xử giống cô chứ?

Ừm, Lý Phú Trấn và Vương Quyên muốn gọi cô là kẻ gây rối hơn.

“Tôi đẩy bà về.” Lý Phú Trấn lập tức nói với Vương Quyên.

“Được!” Vương Quyên vội vàng gật đầu, không quan tâm đến việc dựa theo thiết lập nhân vật nữa, trước hết cứ diễn một màn tình cảm bi thương đã.

Trên lý thuyết, nếu thân phận của nó không bị bại lộ thì ở cùng Kiều Thời cũng không nguy hiểm gì, nhưng đây là sự chống đối theo trực giác.

Dường như trước đây nó chưa từng tiếp xúc gì với Kiều Thời nhưng nó đã dùng nhiều hình thức giao thiệp với cô, vì vậy đã hình thành nên phản xạ có điều kiện: Ở gần Kiều Thời quá sẽ không có chuyện gì tốt.

Người toát ra khí chất rất đỗi kỳ lạ - vô hại nhưng lại có độc.

Nhưng Kiều Thời là loại người dễ dàng từ bỏ vì mấy câu “khách sáo” của người khác sao?

“Này, đừng có khách sáo với tôi chứ.”

Vợ chồng trưởng thôn: Nhỡ chúng tôi không khách sáo thì sao?

Kiều Thời tiếp tục nói: “Trưởng thôn bận thì có thể hiểu được. Nhưng ông cũng nói rồi, để chị dâu ra ngoài nhiều hơn sẽ tốt cho cơ thể. Không có thì phải lo lắng cả, tôi đã từng giúp chăm sóc mẹ và con trai ông đó.”

Mặc dù Lý Phú Trấn không thích Kiều Thời nhưng thật sự ông ta cũng không tìm ra lý do từ chối.

Đúng vậy, nếu không thích người nhà tiếp xúc với cô thì trước kia không nên để con trai và mẹ thân thiết với Kiều Thời. Bây giờ ngăn cản cô giúp vợ mình thì đã muộn rồi.

Hơn nữa ông ta không thích Kiều Thời nên nảy sinh một số thành kiến riêng, song người nhà lại không có vấn đề gì với cô cả. Nói không chừng vợ ông ta bị lây hành vi không biết liêm sỉ này rồi lạc quan sáng sủa hơn một chút thì sao?

“Vậy… làm phiền cô rồi.”

Thấy Lý Phú Trấn thật sự giao mình cho Kiều Thờ, Vương Quyên sức tức giận đến mức lộ nguyên hình.

Đồ vô dụng này!

Lý Phú Trấn bị lừa bởi sự “quan tâm” của Kiều Thời nhưng nó thì không!

Nghe thấy Kiều Thời lấy ví dụ chăm sóc bà lão và đứa nhỏ, nó chỉ cảm thấy càng lạnh lẽo hơn: Nó hiểu rất rõ Kiều Thời đã làm gì với họ!

Cô gọi đó là "chăm sóc" sao?!

Dựa theo tiêu chuẩn này, vậy nó có thể tự xưng là "ngài dị thường đại từ đại bi" rồi đấy.

“Chị dâu, tôi biết chị dâu đang nghĩ gì.” Kiều Thời thấy nó nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lý Phú Trấn nên cúi người khẽ nói bên tai nó.

Vương Quyên sợ hãi, vội đổi biểu cảm và tâm trạng của mình vì sợ bị Kiều Thời phát hiện ra manh mối.

Kiều Thời rất mạnh nhưng "năng lực" cụ thể của cô là gì thì Vương Quyên vẫn chưa xác định được. Nếu như là loại năng lực thần giao cách cảm hay là thuật đọc tâm, vậy sẽ càng phiền phức hơn.

Mặc dù lấy số lượng người bị thôn không người cắn nuốt, nó có thể không sợ những người bình thường sử dụng năng lực với nó. Nhưng Kiều Thời quá tà đạo, nó không thể không phòng bị!

“Chắc bà đang buồn vì cho rằng trưởng thôn vốn không thể hiểu được nỗi đau của bà đúng không?”

Xem ra bản thân lo lắng nhiều rồi, người này vẫn chưa phát hiện.

Vương Quyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt thì vẫn âu sầu gục đầu xuống, hùa theo Kiều Thời: “Cô nói đúng. Nhưng không còn cách nào khác.”

Kiều Thời vỗ mạnh vào vai nó khiến nó suýt nữa ngã khỏi xe lăn.

Cái này mà gọi là chăm sóc người bệnh à? Cái này là mưu sát!

Vương Quyên suýt chửi thề nhưng Kiều Thời lại nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà nhưng tôi cũng tin bà sẽ khỏe lại. Bà chỉ đang tạm thời ngắm cảnh ở góc độ khác mà thôi.”

Được rồi, tạm thời xem cái vỗ vai đó là một sự an ủi đi.

Nếu như người này còn sống, có lẽ lời nói của cô sẽ an ủi được bà ta. Nhưng Vương Quyên bây giờ chỉ là một quần chúng hờ hững, sao có thể vui lên chỉ nhờ mấy câu nói ít ỏi của Kiều Thời được?

Vương Quyên kìm nén mấy lời chửi bới sắp tuôn ra miệng, vừa cảm kích vừa hoang mang hỏi: “Tôi có thể sao?”

“Tất nhiên rồi! Lúc trước tôi cũng từng gặp một thằng cha cả người ủ rũ trông như bị tàn tật vậy. Sau khi anh ấy giải được khúc mắc của mình, quyết định đối diện với cuộc sống một cách lạc quan thì lập tức đứng dậy trở lại, bác sĩ của anh ấy sợ đến ngây người, còn gọi đấy là kỳ tích y học!”

Vương Quyên nghe được vậy chợt sửng sốt.

Nếu chỉ là an ủi thì nó có thể bỏ ngoài tai. Nhưng đây có thật sự chỉ là lời an ủi không? Mỗi việc điều chỉnh tốt tâm lý thôi sao con người có thể đứng dậy ngay lập tức được?

Không khoa học!

Chẳng lẽ Kiều Thời đang ba hoa với nó? Nhưng cũng không giống như ba hoa, nếu đối phương đã tiếp xúc với siêu năng lực thì điều này rất có thể…

Nó không hề nhận ra, câu chuyện mà Kiều Thời kể cũng đã khiến suy nghĩ của nó trở nên rối tung.

Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm…

Vương Quyên nghe được “lời ủng hộ” của Kiều Thời thì lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện người đến sân khấu kịch ngày càng nhiều!

Tất nhiên là những người này không phải tới bao vây nó, thật ra chỉ đơn giản là bị thu hút bởi buổi hí kịch xuất sắc này.

Nhưng điều này cũng không bình thường!

Hai ngày trước Nữ diễn viên gây được nhiều sự chú ý bởi câu chuyện máu chó, nhưng chỉ có vậy thôi. Khi tới màn diễn hí kịch này, những người không có hứng thú vẫn sẽ không hứng thú.

Chỗ ngồi trên sân khấu kịch vẫn trống.

Nhưng bây giờ không những hàng ghế trước đã đầy mà phía sau cũng không còn chỗ ngồi, người không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng xem.

Nữ diễn viên đã sử dụng năng lực của mình ư?

Không, điều này cũng không đúng. Đây là phạm vi của nó, năng lực của Nữ diễn viên sẽ bị suy yếu, nhiều nhất là ảnh hưởng đến những người tình nguyện nghe câu chuyện của nó chứ tuyệt đối không thể tạo ra ảnh hưởng toàn bộ!

Nếu Nữ diễn viên có thể làm được điều đó, vậy nơi này đã trở thành phạm vi của Nữ diễn viên rồi, sao còn gọi là thôn không người nữa?

Hơn nữa, Vương Quyên cảm giác trên cơ thể rất nhiều người vẫn còn "dấu vết" của mình, không hề bị Nữ diễn viên này ảnh hưởng.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nó phải ngăn lại!

Phải biết rằng giữa nó và Nữ diễn viên tồn tại một cuộc tranh đấu quyền hành. Nó đâu thể đứng nhìn Nữ diễn viên “mở rộng không nể nang gì” trên địa bàn của nó được?

Vương Quyên giả vờ không có chuyện gì, chỉ hơi khép mắt lại, âm thầm gây ảnh hưởng khiến mọi người cảm thấy nhàm chán rồi rời khỏi đây.

Nhưng sức ảnh hưởng đó thất bại… nó vẫn chưa điều khiển được cơ thể những người này, mà dưới tình huống ý chí chủ quan của bọn họ mạnh mẽ hơn thì nó không thể nào thay đổi ý chí của bọn họ được.

Hoặc là nói, cho dù người đó có choáng váng nhưng họ muốn quay lại thì vẫn sẽ quay lại.

Nhất là khi nó còn muốn ảnh hưởng lên nhiều người hơn, điều này không dễ dàng gì.

Vương Quyên suýt hộc máu: Không phải chứ, chỉ là xem diễn mà thôi, mấy người dùng đến "ý chí" làm quái gì?

“Đang phát trứng đây! Đang phát trứng đây! Mọi người đừng gấp, sau khi kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng thì ai cũng có phần. Mọi người từ từ ha.”

Đúng lúc này nó nghe được giọng nói không rõ ràng từ trong đám người.

Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Quyên đỏ như máu, chủ yếu là vì tức giận.

Dường như nó đã biết được ngọn nguồn "ý chí" chết tiệt của những người này từ đâu rồi!

Và vì đã biết cho nên càng tức giận hơn. Đứa thất đức nào đã nghĩ ra ý tưởng này vậy?!

“Đứa thất đức” đứng sau nó hắt xì dữ dội.

Vương Quyên tức giận nhưng vẫn chưa mất hết lý trí. Lúc này nếu đã không thể thực hiện được ảnh hưởng vô hình vậy thì tạo ra ảnh hưởng hữu hình đi!

Chỉ cần nó nằm đó thì còn ai quan tâm đến biểu diễn trên sân khấu kịch chứ?

Lý Phú Trấn là trưởng thôn cũng sẽ vội vàng đến đây giải tán đám người… còn phải cảm ơn Kiều Thời đã nằng nặc yêu cầu Lý Phú Trấn giữ trật tự cho hội chùa nữa.

Nó lặng lẽ xoay bánh xe lăn, song chiếc xe lăn vẫn chưa di chuyển, Kiều Thời vẫn giữ chặt nó.

Vấn đề không lớn, không nhất thiết cần đến sự phối hợp của xe lăn, tự nó ngã ra ngoài cũng được.

Nhưng lúc nó vừa muốn hành động, Kiều Thời đã ấn chặt nó vào xe lăn.

Kiều Thời tươi cười: “Chị dâu, tôi đã nói là sẽ chăm sóc tốt cho bà mà. Nếu bà ngã thì tôi biết ăn nói sao đây.”

Hai từ chăm sóc được cô nhấn mạnh thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment