Cô biết rồi!
Chắc chắn cô đã biết thân phận của nó!
Nhìn thấy nụ cười như ma quỷ kia, Vương Quyên chợt cảm thấy sợ hãi.
Thân là chủ nhân giới vực, nó không nên có cảm xúc như vậy. Nhưng hiển nhiên cảm xúc của nó đã bị Kiều Thời làm cho sụp đổ rồi.
Vương Quyên lập tức muốn la lên: Con người ngoài thôn đáng chết này đang hành hạ người vợ ốm yếu đầy bệnh của trưởng thôn kìa!
Nhưng nó mới vừa mở miệng thì miệng đã bị nhét cho một cái khăn thối, khiến nó chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào không rõ.
Nó chiếm giữ cơ thể của con người nên năm giác quan của con người chính là năm giác quan của nó, lần này suýt nữa khiến nó hôn mê bất tỉnh.
Mấy người thấy rõ rồi chứ, đây là bắt cóc ở chốn đông người ngay giữa ban ngày ban mặt!
Vương Quyên định để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của tên tội phạm này.
Nhưng mà đám đông ban nãy muốn nhận trứng gà đã bắt đầu chen chúc về phía trước, mà xung quanh Vương Quyên lại có thêm một đám dị thường bao vây chặt chẽ.
Ví dụ như người bán xiên que còn cố tình quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau đó bĩu môi: Hình như vị chủ nhân giới vực trong truyền thuyết không được ổn lắm.
Ví dụ như HR đến từ trang trại chăn nuôi là người đưa chiếc khăn thối cho Kiều Thời. Nó đang làm việc ở tiệm buffet trong thôn nên có lẽ là tiện tay lấy khăn từ nhà bếp.
Kiều Thời nghiêm túc nói với nó: “Lần sau chúng ta lấy cái khăn sạch chút, quan tâm đến trải nghiệm của người hưởng thụ xíu đi.”
“Ngài hào phóng và tốt bụng quá!” Quái vật HR tâng bốc Kiều Thời: “Ngài xem, nó cảm động đến nỗi ch** n**c mắt rồi!”
Vương Quyên: …
Quả thật có thôn dân gần đó nghe được tiếng động bên đây (cũng có thể là bị "ảnh hưởng" từ Vương Quyên), nhìn qua thì chỉ nghe thấy (Dị thường) xung quanh Kiều Thời và Vương Quyên nói: “Cô Kiều, nếu bà ta không chịu uống thuốc thì kệ đi, cô thật lòng tốt bụng khuyên bảo như vậy là quá kiên nhẫn.”
Hóa ra tiếng động vừa rồi là đang khuyên vợ trưởng thôn uống thuốc, giờ đã không sao rồi.
Mặc dù Vương Quyên đang liên tục cố gắng gây "ảnh hưởng", nhưng những người chưa từng bị Kiều Thời lừa gạt vẫn khó có thể nghĩ rằng Kiều Thời là người xấu.
Nếu đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, vậy không cần phải chen lấn để xem cho rõ là chuyện gì đúng không?
Dù sao việc này cũng không hấp dẫn bằng việc phát trứng.
Vương Quyên gào thét trong lòng: Bọn họ không phải người tốt! Bọn họ đang nói dối đó!
Nhưng mà ngoại trừ ở “cái vòng nhỏ hẹp” kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thì năm tháng vẫn yên tĩnh, tiếng người vẫn ồn ào.
Người dùng trò "phát trứng cho từng người" để thu hút đám người đang đứng trên sân khấu, cầm micro nói:
“Trong khoảng thời gian ở đây, tôi đã nhận ra tình yêu của tôi dành cho cô ấy không phải là muốn có được cô ấy, mà thứ tôi yêu chính là sự kiên trì và tâm hồn cao quý quyết không bỏ cuộc của cô ấy. Cho nên tôi quyết định từ bỏ.”
Nữ diễn viên đứng một bên, trên mặt không chỉ có lớp sơn dầu khoa trương mà biểu cảm cũng rất khoa trương.
Nó che miệng, khóe mắt tràn đầy nước mắt, cũng không rõ là không nỡ hay thấy có lỗi.
“Trời ơi, cô gái kia hồ đồ quá, người đáng tin thì không chọn, cứ khăng khăng chạy theo thứ không ra gì.”
“Đáng tiếc quá…”
Có người cho rằng Nữ diễn viên đã bỏ lỡ một người tốt.
Cũng có người tỏ ý: “Tôi có cháu gái vẫn chưa kết hôn, lát nữa có thể giới thiệu một chút.”
Trình Trì đã phần nào miễn nhiễm với những bình luận này, mặt vô cảm tiếp tục làm theo "kịch bản": “Nhưng trước khi từ bỏ, tôi còn muốn tặng cô ấy một vở kịch tuyệt vời cuối cùng.”
“Vở kịch gì vậy?” Có người dưới sân khấu không nhịn được hỏi.
Đến lúc này rồi mà còn nói tới việc có kịch hay không kịch nữa, chàng trai này bị ngốc hả? Bảo sao không theo đuổi được người khác!
“Vở kịch này có tên là "Kỳ tích", biểu đạt sự chúc phúc của tôi dành cho tình yêu của họ. Tôi còn mời ảo thuật gia tới để diễn cùng.”
Dị thường biểu diễn ảo thuật ở trước cổng thôn bước lên sân khấu, vẫy tay với mọi người.
Mọi người tò mò. Diễn kịch với ảo thuật gia ư? Tổ hợp thật kỳ lạ.
Bọn họ muốn diễn cái gì? Thay đổi khuôn mặt à?
Ảo thuật gia nói hôm nay nó sẽ thể hiện chút tài năng của mình, “biến” người yêu của Nữ diễn viên xuất hiện và giúp họ hàn gắn lại tình yêu đích thực.
“Ồ!”
“Giả đúng không!”
“Có thể hàn gắn lại “chân thành” được sao?”
Tiếng ồn dưới sân khấu cao hơn một chút.
Cho dù là thật hay giả thì ít nhất ánh mắt khán giả đã bị thu hút bởi những gì diễn ra trên sân khấu.
Rào cản của những bức tường người giống như tạo thành hai thế giới khác nhau.
Vương Quyên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Từ việc phát trứng đến việc vạch trần thân phận “tên cặn bã” rồi lại đến “hàn gắn sự chân thành”, những chiêu trò này đã nâng cao sự kỳ vọng của mọi người, kết hợp với năng lực của Nữ diễn viên thì sức ảnh hưởng của [Thôn không người] đã bị tan rã hoàn toàn!
Nó cũng nhìn thấy ba người Thiên Lý Nhãn ngồi ở hàng ghế đầu khán phòng.
Nhưng thật ra khi nhìn thấy sự sắp xếp “dùng dị thường bao quanh nó rồi bảo đám người Thiên Lý Nhãn làm khán giả” của Kiều Thời, Vương Quyên đã hiểu được bản thân bị bại lộ thế nào.
Hành động tối qua, nhìn từ bên ngoài là Thiên Lý Nhãn quan sát bà lão và những người khác ai sẽ lộ ra sơ hở khi gặp nhau, nhưng trên thực tế là theo dõi phía sau bọn Thiên Lý Nhãn!
Điều Kiều Thời muốn xác nhận là ba người Thiên Lý Nhãn này gặp nhau thì ai sẽ lộ ra sở hở.
Cô nàng đó đã biết mấy người kia có vấn đề nhưng lại cố tình dùng bọn họ làm mồi nhử, dùng liên hoàn kế để nó bại lộ!
Nhưng lúc này mới hiểu thì đã muộn. Kiều Thời còn không để đồng đội canh giữ nó, tránh có người để nó chạy mất.
Kế hoạch dự phòng bảo toàn sinh mệnh mà nó chuẩn bị đã thất bại rồi sao?
Không, vẫn chưa!
Ánh mắt Vương Quyên sáng lên. Khi nào sức ảnh hưởng của Nữ diễn viên bao trùm hết sức ảnh hưởng của nó thì mới gọi là không còn đường sống. Nhưng bây giờ nó vẫn có thể làm được chút gì đó!
Nó giả vờ cúi đầu thất vọng như đã thừa nhận chịu thua vì một lỗi sai trong bàn cờ, chỉ như vậy mới có thể khiến người khác buông lỏng cảnh giác…
Trên sân khấu kịch, ảo thuật gia đang tiến hành giải phẫu Nữ diễn viên.
Nữ diễn viên không chỉ diễn hí kịch. Nó phối hợp với màn biểu diễn của ảo thuật gia, lộ ra biểu cảm đau khổ, kích động hoặc là bối rối khiến khán giả dưới sân giật mình.
Ảo thuật gia lấy trái tim của nó ra ngắm nghía: “Tôi đã biết người cô muốn tìm là ai.”
Sau đó, nó ra dấu với khán phòng như là cảm nhận được sự tồn tại của người kia. Mọi người vô thức bị thu hút bởi bàn tay ấy…
Nhưng vào lúc này, có vài người trong khán phòng đột nhiên di chuyển!
Bọn họ quét sạch hàng ghế khán giả xung quanh, có người bị đẩy ngã, có người la hét né tránh… trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra một lối đi an toàn!
Nhân lúc Kiều Thời đang buông lỏng, Vương Quyên nhảy khỏi xe lăn, điên cuồng chạy theo lối đi an toàn được đám người Thiên Lý Nhãn tạo ra.
Trong lúc đó, ảo thuật gia vẫn chăm chú biểu diễn màn ảo thuật của mình.
Chỉ thấy nó chỉ tay về phía Vương Quyên đang chạy loạn: “Tôi… tôi thấy người đó rồi.”
Nhìn qua giống như Vương Quyên ốm yếu đầy bệnh được ảo thuật gia “chữa trị” cơ thể, vì vậy mới đứng lên như một kỳ tích, rồi chạy về phía Nữ diễn viên là nhân vật chính khác của câu chuyện máu chó.
Sau khi hiện trường yên lặng một lát thì đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Khán giả vốn cho rằng đây là một sự cố. Nhưng bây giờ xem ra, đây rõ ràng là “vở kịch cuối cùng” mà Trình Trì đã nói!
Những người bị xô đẩy và té ngã không thèm quan tâm đến chuyện của mình mà chỉ muốn xem nội dung tiếp theo của vở kịch: Trời ơi, họ đã làm điều này như thế nào vậy?
“Khó tin quá!”
Đây không phải ảo thuật mà là điều thần kỳ!
Có người còn đang nghĩ: Những điều này là "kịch bản" hay là sự thật?
“Tên cặn bã” là nữ, hơn nữa còn là vợ của trưởng thôn? Đứa nhỏ kia thì sao? Chẳng lẽ giới tính của Vương Quyên là một điều bí ẩn?!
Quá nhiều thông tin rồi!
Mọi người nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch và Vương Quyên đang chạy về phía đó.
Trong nháy mắt, quyền khống chế cảm xúc của họ đã được chuyển từ [Thôn không người] sang [Nữ diễn viên].
Cái gì? Bạn nói lực chú ý của mọi người cũng có ở trên người Vương Quyên, vậy tại sao nó lại mất đi quyền hành ư?
Bởi vì bây giờ nó chỉ là một vai diễn trong vở kịch của Nữ diễn viên thôi, mà mọi người thì đang đắm chìm trong vở kịch đó.
Người bình thường không thể nhận ra bức tường vô hình của thôn không người đã tan vỡ.
Trong lòng Nữ diễn viên vô cùng vui vẻ nhưng nước mắt lại rơi xuống như chuỗi ngọc trai.
Nó oán hận nhìn Vương Quyên: “Ta từng thật lòng yêu mi. Nhưng hôm nay ta đã hiểu được lòng mình. Gương vỡ khó lành lại được, chúng ta cũng không thể quay lại quá khứ. Xin lỗi, ta chỉ có thể ăn tiệc chia tay!”
Đúng vậy!
Kiều Thời dưới sân khấu siết chặt tay thành nắm đấm. Bởi vì cô nghe thấy thông báo nhiệm vụ khuyên họ chia tay đã hoàn thành.
Vi cô buông lỏng nên mới để Vương Quyên chạy sao? Không phải đâu.
Kiều Thời không lập tức ra tay khi phát hiện thân phận của Vương Quyên là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, đó mới là ưu tiên hàng đầu của Kiều Thời.
Trình Trì còn chưa bắt được Nữ diễn viên nên Kiều Thời chỉ có thể ra tay và giao dịch với Nữ diễn viên thêm lần nữa: Cô có thể sắp xếp cho Nữ diễn viên một “vở kịch lớn” gây chú ý cuối cùng, nhưng điều kiện tiên quyết là kết cục phải theo yêu cầu của cô.
Cướp đoạt quyền hành là một chuyện, thỏa mãn d*c v*ng diễn xuất của bản thân lại là một chuyện khác. Nữ diễn viên không muốn “phản bội” tình cảm này. Nhưng Kiều Thời đã cho nó quá nhiều.
Vậy nên vở kịch lớn này đã được sắp xếp.
Vương Quyên đang muốn chạy trốn thì đột nhiên phát hiện bản thân như đã rơi vào một cái hố khác!
Nguyên nhân quan trọng mà nó không thể nhận ra tất cả những chuyện này đã được cố tình sắp đặt là: Đứa điên nào làm ra những chuyện này chỉ để nghe một câu “chia tay” của Nữ diễn viên vậy?
Mồ hôi lạnh làm ướt lưng nó.
Nhưng "cơ hội" của nó đã dùng hết rồi.
Nó muốn hét to nói ra hết tất cả.
Mấy đứa này không phải con người! Chúng nó là quái vật chuyên săn bắt con người!
Chỉ cần mọi người phát hiện ra sự thật thì sẽ cảm thấy hoang mang. Trong sự hỗn loạn đó, bọn này có thể làm gì nó chứ.
Cho dù có chết nó cũng muốn kéo thêm nhiều người chịu tội thay!
Nhưng giây tiếp theo, nó lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Ảo thuật gia giơ tay, mỉm cười giới thiệu với mọi người: “Ảo thuật này gọi là làm người sống biến mất. Trước đó đã nói sẽ biểu diễn cho mọi người, nhân dịp này chúng ta cùng nhau thực hiện nó. Tiếc là bây giờ… chia tay mới là kết cục tốt nhất cho bọn họ.”
Khán giả sửng sốt thêm lần nữa, sau đó vỗ tay như sấm.
“Tùng tùng tùng…”
Đây không phải tiếng vỗ tay mà là âm thanh từ chiếc rương ảo thuật đang nhốt Vương Quyên trong đó, nó đang liều mạng đập vào chiếc rương.
Trong rương được lấp đầy "tiền lương" từ trang trại chăn nuôi, cả người nó đều bị ngâm trong đó. Nó không thể chết, nhưng lại được trải nghiệm rõ cảm giác của người bị chết đuối…
Với trải nghiệm này, nó chỉ có thể nói: Sắp chết rồi!
Chỗ tiền lương đặc sệt tràn vào mũi và miệng nó, khiến trên người nó xuất hiện vài biến dị, nhưng cùng lúc đó nó cũng đang tách khỏi cơ thể này!
Vương Quyên thật đã chết khi bị nó ký sinh, sau khi nó rời khỏi cơ thể này thì chỉ còn lại một linh hồn trong suốt. Nhưng bởi vì ngâm mình trong tiền lương nên từ trạng thái trong suốt đã chuyển sang màu xanh đậm của tiền lương, vừa nhìn chợt cảm thấy hơi giống yêu tinh một chút.
Nó đã được chuyển ra khỏi hiện trường diễn kịch.
Kiều Thời nhàn nhã dẫn người tới mở rương ra cho nó, bọn họ còn phải đưa nó lên bàn ăn của Nữ diễn viên nữa mà.
Khi thấy thứ ma quỷ này, nó đã từ bỏ ý định phản kháng trong đầu: “Thả tôi ra! Điều kiện mà Nữ diễn viên đáp ứng, tôi cũng có thể đáp ứng được. Không, tôi có thể cho gấp đôi!”
“Lời đề nghị này làm người ta dao động thật.” Kiều Thời kéo dài giọng: “Nhưng mi không biết à? Con người làm ăn buôn bán rất coi trọng chữ tín đó.”
Phì!
Với một kẻ bụng đầy ý xấu và mối quan hệ cực kỳ tốt với mấy khứa dị thường như cô mà vẫn tự tin tự xưng là “con người” và nói đến “chữ tín” sao?
Quái vật màu xanh đậm thầm chửi rủa nhưng không dám nói ra tiếng lòng của mình, chỉ khẽ nói: “Đây không phải là lý do thật sự…”
“Mi nói đúng. Lý do thật sự là có một số dị thường có thể hợp tác, song có một số thì không đáng.” Kiều Thời mỉm cười nhưng nụ cười có vẻ hơi lạnh lẽo.
Cô tóm lấy quái vật, ấn nó vào trước thi thể "Vương Quyên": “Nhìn thấy bà ấy không? Có nhiều người đã chết giống bà ấy, thậm chí còn chết thảm hơn. Mi còn nhớ mình đã tàn sát bao nhiêu thôn rồi không?”
"Không còn ai may mắn sống sót" không phải là một từ hình dung đơn giản.
Đôi khi Kiều Thời cảm thấy mình hiểu được Hứa Dịch đôi chút.
Sức cùng lực kiệt mà còn đường thoát nghĩa là cô rất may mắn. Dị thường chịu hòa hoãn là cô phải bái tạ tổ tiên tám đời của nó. Dị thường chịu hợp tác thì cô phải hân hoan vui mừng. Nhưng một khi đã mạnh hơn thì cô bắt đầu “xoi mói” cả đối tượng hợp tác.
Thật ra chẳng có dị thường nào xâm thực bằng đôi tay trong sạch, bằng đôi tay không dính máu người. Có đôi khi không phải dị thường mà còn chính là bản thân cô.
Cho nên có thể hiểu được vì sao người có sức mạnh to lớn như Hứa Dịch lại thích đại khai sát giới.
Quái vật ngơ ngác nhìn thi thể trước mặt, biết rằng bản thân đã vào ngõ cụt, chợt, nó bật cười: “Tôi tàn sát bao nhiêu thôn rồi ư? Không một cái nào.”
“Chính sự mù quáng và điên cuồng của bọn họ đã tự giết chính mình! Mỗi người đều gánh một món nợ máu. Mà tôi chỉ là người chứng kiến sự mù quáng và điên cuồng này thôi.”
“Người phụ nữ này tự giết mình. Không đúng, là cả một đại gia đình mù quáng đã g**t ch*t bà ta. Trong thôn họ Lý, không có con trai nối dõi tông đường nghĩa là nhà họ không thể ngước mặt lên nhìn người ta. Vì để sinh con trai, bà ta đã uống rất nhiều nước hòa tan với bùa, cũng sinh non vài lần. Đến khi sinh được con trai thì bà ta cũng đã tàn phế rồi.”
“Quỳ lạy từ đường tổ tiên? Tổ tiên hiển linh? Không tin ắt sẽ không có chuyện. Nhưng biết sao giờ, họ tin mất rồi.”
“Không thể bước thẳng qua đầu rồng vì làm thế là điềm xấu? Ha ha ha… con người thật nực cười! Bọn họ lập ra những quy tắc khó giải thích rồi trở thành thẩm phán chỉ tay năm ngón.”
“Cô thấy chưa? Bọn họ mượn dao giết người. Con dao nào ư? Chính là con dao mang tên "tập tục xưa" đấy!”
Trên mặt quái vật hiện rõ vẻ điên cuồng.
Tại sao nó chỉ đi tới những thôn hẻo lánh? Bởi vì những chỗ này có nhiều "tập tục xưa" nhất, cũng là nơi dễ lan tràn nhiều sự ngu muội và điên cuồng nhất.
Nó thất bại ở thôn họ Lý, nhưng trước đây nó chưa từng thất bại. Nó đã tận mắt chứng kiến một số người cố gắng cứu người… hình như những người đó được gọi là nhân viên dọn dẹp, bọn họ bị thôn dân thiêu chết cháy nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc trên mặt.
“Nếu cô đối đầu với tôi vì con người… vậy cô lầm rồi, cô phải cảm ơn tôi mới phải! Cảm ơn vì tôi đã đóng góp cho công cuộc hiện đại hóa của nhóm mấy người.”
Kiều Thời im lặng.
Cô từng nghe qua một số chuyện đáng sợ đã từng hoặc đang xảy ra ở một số nơi lạc hậu.
Nhưng… việc nào ra việc đó!
“Cảm ơn mi? Ha ha, mi làm tôi nghĩ đến một câu chuyện cười đấy. Cách để xóa đói giảm nghèo là giết hết những người nghèo à.”