“Mi đã quan sát loài người với tư cách một kẻ ngoài cuộc lâu như vậy, thứ duy nhất mà mi học được lại là cách điều khiển tâm trí con người, mi chỉ nhìn thấy sự ngu muội và điên cuồng. Nhưng những gì bọn này thấy là tác động của giáo dục và phát triển đối với ngôi làng. Cái tốt trường tồn, cái xấu đào thải."
“Thế giới mà một người nhìn thấy phản ánh chính con người họ. Theo tôi thấy, kẻ thực sự ngu muội và điên cuồng chính là mi.”
Kiều Thời bình tĩnh nhìn nó.
Chết tiệt! Nó đã nói nhiều như vậy rồi mà vẫn không thể lay chuyển được ý chí của cô!
Con quái vật màu xanh lục thầm nghiến răng nguyền rủa.
Nó liến thoắng nãy giờ không phải vì cam chịu số phận hay để trăn trối lời cuối cùng, mà là muốn đánh cược lần cuối, dùng "sức ảnh hưởng" lên Kiều Thời.
Trong suốt thời gian giới vực thôn không người xâm thực, nó không tài nào làm được. Nhưng bây giờ, Kiều Thời đã buông lỏng cảnh giác để lộ điều mà cô thực sự quan tâm, là những con người đó.
Càng quan tâm, càng dễ bị kích động. Kẻ càng có niềm tin thì càng dễ bùng nổ khi bị sụp đổ!
Xem đi, đám người đó không đáng để cô cứu đâu!
Nếu điều khiển đúng cách, nó không chỉ có cơ hội trốn thoát mà còn có thể lật ngược tình thế!
Bấy giờ Kiều Thời vẫn không bị ảnh hưởng chắc cũng chỉ là cái mã ngoài thô, chỉ cần nó dồn thêm một cú chót!
“Giáo dục? Phát triển? Haha, mấy câu ba láp lừa người khác mà cô cũng tin sao? Bản chất con người là ác nên dị thường như bọn tôi mới tồn tại. Những thứ cô nói chỉ là lớp vỏ hào nhoáng che đậy tội ác mà thôi.”
Con quái vật chăm chú nhìn Kiều Thời, không muốn bỏ sót bất cứ sơ hở nào trong lòng cô: "Cô bảo tôi ngu muội và điên cuồng, vậy cớ gì cô không dám thừa nhận sự thật này?"
Không có gì.
Vẫn không có gì.
Mấy lời nó nói e rằng còn chẳng bằng một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ chứ đừng mơ đến sóng to vỗ bờ, chẳng có gợn sóng nào trong lòng Kiều Thời cả.
Nó đã nói đến mức này rồi, vậy mà cô vẫn có thể thản nhiên như không à?
Kiều Thời gật đầu: “Mi nói đúng. Cái ác không thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng tại sao tôi phải phủ nhận lợi ích mà một thể chế kiện toàn mang lại? Dù bình yên chỉ là tô vẽ nên thì đó vẫn là bình yên.”
Lòng người ác. Nhưng tội ác có cái giá của nó.
Mà sự tồn tại của thứ này chính là để phóng đại cái ác, khiến người ta quên mất rằng phạm tội là phải trả giá.
Nó có chạy cùng đường cũng không thể thoát khỏi gánh nợ này, bày đặt giả vờ vô tội làm quái gì? Còn giương giọng bàn luận thiện ác lòng người với cô, nực cười.
“Nếu đã quan tâm đến việc loại bỏ sự ngu muội và điên cuồng như vậy, sao tôi chưa thấy mi đi phổ cập giáo dục cho những dị thường khác?”
“Hả?” Con quái vật hoàn toàn không ngờ chủ đề lại bị bẻ sang hướng này, nó xém không hiểu ý cô.
Kiều Thời đau lòng kéo tên bán xiên nướng đến: “Mi có biết không, tên này còn chẳng biết làm bài tập cho trẻ lớp một với lớp hai!"
Không phải chứ, cô bị điên à?
Bài tập của con người mà bắt bọn dị thường làm là như nào?
Đầu óc con quái vật ù ù ong ong.
Nó có ảnh hưởng đến tâm trí Kiều Thời hay không thì chưa biết, nhưng Kiều Thời chắc chắn đã đè bẹp nhận thức và lý trí của nó, gọi là dẫm đạp không thương tiếc.
Tên bán xiên bị kéo vào cũng run lẩy bẩy. nó sợ lắm, sợ Kiều Thời nổi hứng phổ cập “giáo dục bắt buộc” cho cả bọn.
Những việc mà người bình thường không làm được thì cô quái vật này lại có thể làm được!
Mỗi tên bán xiên biết sợ à?
Không chỉ riêng nó, mà tất cả những dị thường ở đây đều nín thở, đồng loạt trừng mắt nhìn con quái vật xanh lè kia: Ai biểu mày lắm mồm chi, giờ thì mày nổi nhất rồi đấy?
Nếu Kiều Thời thực sự nghiêm túc với ý tưởng này, vậy mỗi một dị thường ở đây… mỗi một con quái vật đều sẽ trở thành nạn nhân!
Nghiệp nặng lắm đấy!
Kiều Thời không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ thở dài nhìn con quái vật trông giống goblin kia: “Haizz, tôi cũng không làm khó mi nữa. Trông cũng biết mi mù chữ… Lần sau, à không kiếp sau, nếu rảnh lo chuyện nhân loại thì lo chuyện của mình trước đi."
Cô phất tay, ra hiệu cho những dị thường khác khiêng nó lên bàn ăn của Nữ diễn viên.
Thánh chỉ vừa ban, bọn chúng ùa đến ghì chặt nó không do dự rồi điên cuồng đổ "tiền lương" vào miệng nó.
Nhòm là biết có thù riêng.
Vừa nãy cái tên [Thôn không người] chết tiệt này suýt nữa đổ tai họa mang tên “giáo dục” lên đầu tất cả bọn chúng, đám dị thường ở đây đã chực chờ ra tay từ lâu rồi!
[Thôn không người] vốn chẳng phải dị thường thiên hướng chiến đấu, giờ quy tắc giới vực đã bị phá vỡ, quyền hạn bị tước đoạt, nó hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cảm nhận được cái chết đang cận kề, nó nhìn Kiều Thời với vẻ mặt như vừa tỉnh ngộ, gào lên một tiếng phẫn nộ: “Cô chơi tôi!”
Gì mà quan tâm đến con người, toàn trò bịp cả!
Chính vì thế nên cô mới không chịu ảnh hưởng.
Điều này lại càng phù hợp với nhận thức của [Thôn không người] về Kiều Thời: Tính tình tồi tệ, quái gở, xảo quyệt và gian trá. Cô nào có giống người tốt đâu?
Vì sao Kiều Thời đã nắm chắc phần thắng mà vẫn phải làm vậy?
Đơn giản vì cô muốn nhìn thấy cảnh nó dốc hết sức mà vẫn vô dụng, giãy giụa trong vô vọng. Cô muốn nó tuyệt vọng đến mức sụp đổ rồi nghênh đón cái chết.
Chớ có nói đây là trò tiêu khiển yêu thích của những kẻ dị thường. Một số con người còn ác không thua gì dị thường.
Mà Kiều Thời chính là kẻ xuất sắc nhất trong số đó!
Kiều Thời chớp chớp mắt: Cái gì cơ?
Sao trông nó tức thế?
Cơn phẫn nộ vượt qua cả hận thù vì bị cô tước đoạt quyền hạn và tính mạng. Nhưng trừ cái đó ra thì cô có làm gì đâu?
Kiều Thời còn không biết nó đã dùng đến “chiêu cuối” thì nói gì đến việc cố tình trêu chọc nó?
Cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, một phần là nhờ hệ thống đã ngăn chặn "phóng xạ".
Nhưng nếu bản thân cô bị dao động bởi nội dung những lời đó, hệ thống cũng chẳng thể ngăn chặn được (trừ khi nó bịt tai cô lại để chặn âm thanh bằng phương pháp vật lý).
Vì vậy, theo một góc nhìn khác thì điều này vẫn phải dựa vào ý chí vững vàng của cô.
Cũng phải công nhận một nửa là nhờ công của hệ thống. Nếu không nhờ nó ngày nào cũng hành hạ thì sao tâm lý của Kiều Thời vững được như này?
Chỉ cần cô hơi “thoả hiệp” một chút thôi, có khi đã bị hệ thống thuyết phục: biết đâu cô có bệnh thật.
Việc phản đòn, đập ngược lại tâm lý kẻ khác là phản xạ có điều kiện mà cô rèn luyện được sau bao lần đấu trí với hệ thống: Không bao giờ được chấp nhận phán đoán mà hệ thống (hoặc dị thường) áp đặt, trước tiên phải tìm ra BUG (vấn đề) từ chính nó.
Hệ thống có thể chịu được sự soi mói của Kiều Thời nhưng hiển nhiên [Thôn không người] không có tâm lý vững vàng đến vậy.
Kiều Thời mờ mịt trước phản ứng giận dữ của con quái vật trong hai giây, rồi nhanh chóng từ bỏ việc suy nghĩ: Dị thường thù ghét con người không vì gì cả, vậy nên đây là hiện tượng bình thường, không phải vấn đề của cô.
Trong lúc đó, Trình Trì cùng những người khác đang bận rộn dọn dẹp hậu quả, bao gồm cả việc hoàn tất giao dịch cuối cùng với Nữ diễn viên, khôi phục trật tự của thôn họ Lý…
Kiều Thời thì thản nhiên làm bà chủ chỉ tay năm ngón, vui vẻ kiểm tra phần thưởng hậu hĩnh mà hệ thống vừa thông báo. Nãy giờ cô bận xác nhận rằng vở kịch cuối cùng diễn ra theo đúng kế hoạch nên chưa kịp đoái hoài đến nó.
“Hệ thống khốn nạn!"
Kiểm tra và nhận thưởng xong, Kiều Thời chỉ muốn nhét cho hệ thống miếng nhân phẩm.
[Ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực]: Khi ở bên người mình yêu, bạn có thể tạo ra những khung cảnh và bầu không khí lãng mạn mọi lúc mọi nơi. Trợ thủ đắc lực giúp bạn xây dựng tình yêu ngọt ngào.
Lúc đi trên phố, cánh hoa sẽ nhẹ nhàng buông lơi trên mái tóc hai người; khi dạo bước vào ban đêm, sẽ có ánh trăng dịu dàng và bầu trời sao rực rỡ trong tầm mắt; những giai điệu du dương sẽ tự động trở thành nhạc nền; tất cả mọi người xung quanh đều sẽ vô thức sáng tạo cơ hội cho những buổi hẹn hò…
Đây chỉ là vài ví dụ. Nói chung, [Ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực] có phạm vi ứng dụng rất rộng, luôn sẵn sàng hộ tống Kiều Thời trên hành trình yêu đương.
Nếu cô có người yêu thì món này sẽ không vô dụng đến thế!
Kiều Thời suýt cắn nát răng. Không thưởng cho cô một món đồ hộ mệnh thì chí ít thì cũng cho cô một điểm thể chất chứ!
Hệ thống ôn tồn an ủi: “Ký chủ, hệ thống này hoàn toàn hiểu được sự lo lắng thái quá của cô về vấn đề an toàn.”
Kiều Thời: Lúc này mà bà dùng từ “lo lắng thái quá”, tức là bà chẳng hiểu gì hết!
“Nhưng "an toàn" chỉ là nhu cầu cơ bản nhất trong cuộc sống. Trên thực tế, cô cũng có thể theo đuổi những giá trị tinh thần cao hơn. Và [Ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực] chính là để phục vụ điều đó.”
Trong nhận thức của hệ thống, Kiều Thời đã rất an toàn. Cảm giác bất an của cô là biểu hiện của chứng rối loạn tâm lý.
Trong tình trạng này, cho dù trang bị cho cô một bộ giáp sắt cũng chưa chắc có thể xua tan hoàn toàn sự bất an trong tâm trí cô.
Theo phân tích khoa học của hệ thống, điều đúng đắn nhất là để cô trải nghiệm nhiều điều khiến cô cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn. Khi thần kinh căng thẳng của cô được thư giãn, chứng hoang tưởng bị hại thi thoảng xuất hiện mới có thể được chữa lành.
Kiều Thời: … Thế thì tui phải cảm ơn bà nhiều ha!
Mặc dù phần thưởng mà cô mong đợi nhất khiến cô tăng huyết áp nhưng vẫn có tin vui: Cô vừa kiếm thêm được vài điểm thể chất.
Đây là phần thưởng tổng kết nhiệm vụ phụ: Mỗi khi Kiều Thời giúp những người xung quanh hiểu và chấp nhận Hứa Dịch là cô sẽ được thưởng điểm.
Người giúp cô nhận được phần thưởng lần này chính là nhóm của Trình Trì.
Đúng là một bất ngờ ngoài dự tính.
Trước đó, khi Kiều Thời buộc Hứa Dịch phải nói ra sự thật rồi cô còn chủ động “cướp người” từ tay Trình Trì, cô cứ tưởng rằng mình sẽ nhận được một đống điểm thưởng nhưng thực tế phũ phàng.
Bởi vì khi ấy, dù nhóm Trình Trì không còn lý do để tiếp tục nhắm vào Hứa Dịch và bộ phận dọn dẹp, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã hoàn toàn buông bỏ khúc mắc trong lòng. Chỉ là họ đã thay đổi phần nào trong cách nhìn nhận, tuy vẫn chưa phải thay đổi triệt để.
Kiều Thời cũng hiểu. Nếu không phải vậy thì có một số người chắc chắn sẽ chọn về bộ phận dọn dẹp, chứ không chịu theo cô.
Dù sao, bên đó cũng là tổ chức chính thức, có bảo hiểm toàn diện. Về khoản này thì một công ty khởi nghiệp như Kiều Thời vẫn còn thua xa.
Điều cô không hiểu là trong thôn không người, Trình Trì và những người khác đâu có tiếp xúc nhiều với Hứa Dịch? Vậy sao họ lại có thể thay đổi cách nhìn về anh?
Cô không biết rằng, điều này có liên quan rất nhiều đến những hành vi không giống con người và tính cách khó lường của chính cô trong thời gian ở đó.
Có một Kiều Thời làm đối tượng so sánh, đột nhiên Hứa Dịch lại trở nên khá dễ hiểu, đúng không?
Tất nhiên, Kiều Thời không hay biết nên cô vẫn rất hoan hỉ.
Cô có thể gạt bỏ những thắc mắc, đơn thuần tận hưởng niềm vui từ phần thưởng bất ngờ này, mà không phải vừa vui sướng vừa u sầu về hình tượng ngày càng nguy hiểm của mình.
……
Giới vực: [Thôn không người]
Độ khó: Cao.
Thông tin đã biết: Một giới vực thích hòa nhập vào các ngôi làng hẻo lánh và tạo ra thảm kịch không người sống sót. Do không có người thoát khỏi và sau khi thảm kịch kết thúc giới vực sẽ tự động biến mất nên thông tin về [Thôn không người] luôn trong trạng thái thiếu hụt. Đến nay, đã xác định rằng giới vực này chuyên lấy tập tục cũ làm điểm xâm nhập, gây hỗn loạn và điên cuồng cho người dân cho đến khi ngôi làng hoàn toàn trở thành thôn không người. Tác động và quyền kiểm soát cảm xúc của nó tương tự như giới vực [Nữ diễn viên], dưới sự trợ giúp của Kiều Thời, [Thôn không người] bị dị thường [Nữ diễn viên] cắn nuốt.
Tình trạng dọn dẹp: Đã được dọn sạch. Hồ sơ được niêm phong.
Kiều Thời thấy, với tư cách là một công ty mới khởi nghiệp, dự án hợp tác đầu tiên của trang trại khá suôn sẻ, có thể coi là mở hàng đắt vía!
Hơn nữa, cô lại có thêm một kỳ nghỉ phép hưởng lương (lợi nhuận của công ty cũng sẽ tính trên danh nghĩa của cô)!
Sau khi trở về bộ phận dọn dẹp báo cáo công việc, Kiều Thời vừa ngâm nga vừa trở về ký túc xá của mình. Vâng, chính là căn ký túc xá tà đạo nối liền với hành lang vô tận kia.
Thực ra, Kiều Thời có thể mua một căn hộ khác, hoặc để bộ phận dọn dẹp sắp xếp chỗ ở mới cho cô. Chỉ cần hành lang vô tận ổn định thì cô không cần về thường xuyên.
Nhưng mà nói sao nhỉ, hình như cô đã quen với việc tiếp xúc với mấy thứ tà đạo này rồi.
Dù sao đây cũng là một căn hộ có buff ký túc xá hài hòa, không ở thì phí quá. Ngay cả Trương Vi cũng nói rằng ở đây cực kỳ thoải mái nên không nỡ chuyển đi.
Tất nhiên, nơi này chỉ được gọi là ký túc xá theo thói quen, chứ thực chất nó đã hoàn toàn khác so với ký túc xá ban đầu.
Không gian của nó đã bị tách khỏi tòa ký túc xá khu Tử ban đầu, người bình thường còn không thấy sự tồn tại của nó chứ nói gì đến bước vào.
Ở một góc độ nào đó, nếu không có chuyện tà đạo khác xảy ra thì đúng là nơi này mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Mấy vấn đề an ninh đô thị có thể xảy ra ở chỗ quỷ quái này sao?
Mở cửa bước vào, cô càng thấy rõ nơi này khác xa ký túc xá cũ. Để phù hợp hơn với trải nghiệm sống của cô, không gian bên trong cũng đã được cải tạo.
Ngoại trừ cánh "cửa" thình lình xuất hiện mà không ai dám động vào kia thì toàn bộ không gian đã được mở rộng đáng kể. Khu vực ngủ nghỉ và không gian sinh hoạt được phân chia rõ ràng, đồ đạc cũng đã được thay mới, cô hoàn toàn có thể tiếp tục bổ sung theo sở thích của mình.
Theo lý mà nói, cô nên để lại một cái chìa khóa cho bộ phận dọn dẹp để họ lưu trữ hồ sơ, dù sao nơi này cũng thông với một giới vực.
Nhưng vì cân nhắc đến trải nghiệm sống của cô, Lý Văn đã không bắt cô làm vậy. Chìa khóa duy nhất mà cô đưa cho người khác là Trương Vi sẽ thỉnh thoảng ở lại đây.
Hôm nay Trương Vi cũng có mặt.
“Kiều Kiều, có bưu kiện gửi cho cậu này, tớ giúp cậu mang vào rồi.” Cô ấy vừa chơi điện thoại, vừa chỉ tay về phía chiếc phong bì mỏng đặt trên bàn trà.
“Hả? Tớ có mua gì đâu ta?” Cô vội xé bưu kiện ra.
Bên trong là một chiếc đĩa CD.
Không có địa chỉ người gửi.
Không có bất kỳ lời nhắn nào khác, thậm chí đến cả mã quét nhận tiền cũng chẳng có.
Cái gì đây?
Kiều Thời ngơ ngác.
Nhà cô không có thiết bị để phát đĩa. Thứ như “đĩa CD” đã bị đào thải từ rất lâu rồi.
Trương Vi vừa kết thúc ván game cũng tò mò ghé đầu tới, lặp lại câu hỏi của cô: “Cái gì đây?”
Cô tiện tay vứt món đồ qua một bên. “Chắc là quảng cáo? Hoặc lừa đảo? Giờ thông tin cá nhân bị lộ tứ tung luôn rồi.”
Trước đây cô cũng từng nhận được vài cuốn quảng cáo, hoặc những bưu kiện tự xưng là “hàng mẫu”. Giờ xã hội này muốn lấy địa chỉ và số điện thoại của ai đó dễ như trở bàn tay. Cô chỉ là một trong vô số nạn nhân bị lộ thông tin mà thôi.
Kiều Thời còn nghe nói, nhiều bưu kiện có mã quét nhận quà hoặc nhận lì xì thực chất chứa virus, thông tin lừa đảo, tuyệt đối không nên quét bừa.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được một chiếc đĩa CD nhưng chắc cũng na ná như thế.
Ít nhất thì Kiều Thời cũng có chút kiến thức về phòng chống lừa đảo. Với cả cô đâu rảnh mà đi mua hẳn một cái đầu đĩa chỉ để xem nội dung của một cái đĩa không rõ nguồn gốc chứ?
Sự chú ý của Trương Vi cũng nhanh chóng chuyển hướng: “Tối nay quất một bữa no nê không?"
“Chốt!”
Nhưng khi hai người vừa rời khỏi nhà, chiếc đĩa CD bị ném hờ hững trên bàn trà bỗng nhiên tự quay tròn, phát ra những tiếng rè rè. Cứ như có sẵn một đầu đĩa vô hình hơn nữa nó còn đang tự hoạt động.
Trên bức tường trắng đối diện bàn trà, một hình ảnh được chiếu lên.
“Khi cô nhìn thấy đoạn hình ảnh này, tôi đã chết rồi.”
Trên tường, hình chiếu hiện lên chính là Kiều Thời. Giọng nói phát ra từ đó cũng chính là giọng của Kiều Thời.