“Aaa…”
Lúc tiếng thét chói tai truyền đến, Kiều Thời và Trương Vi đang ngồi ăn cơm ở trên tầng hai, vị trí cạnh cửa sổ.
Dưới lầu đã xảy ra tai nạn giao thông.
Mấy tai nạn thông bình thường này không liên quan gì đến các cô, nhưng trước khi xe cấp cứu đến, khả năng sơ cứu của bọn họ có thể sẽ có tác dụng.
“Đi xuống xem đi.”
“Ừm.”
Vừa nói, động tác tay của hai người không hẹn mà cùng bị khựng lại. Bọn họ nhìn nhau, thấy cả hai đang vô thức kéo tay nhau về phía cửa sổ, họ cười ngượng ngùng, vội vàng buông tay ra rồi đi về phía cầu thang để xuống lầu.
Bệnh nghề nghiệp chết tiệt! Vừa rồi suýt chút nữa đã nhảy thẳng từ trên cửa sổ xuống rồi!
Ở giới vực, lúc gặp phải tình huống khẩn cấp, thường phải cân nhắc phương thức di chuyển nhanh nhất, đạt hiệu quả cao nhất.
Ví dụ như ở giới vực [Thôn không người], lúc vụ giẫm đạp suýt chút nữa xảy ra, Thiên Lý Nhãn đã ném Kiều Thời giống như ném một thứ vũ khí, Kiều Thời bay thẳng qua đầu đám đông đang chen lấn nhau ở phía dưới…
Nhảy từ trên tầng hai xuống, quá ok.
Nhưng đây là ở trong thế giới hiện thực.
Các cô cần phải khiêm tốn hơn. Nếu nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống sẽ lại có thêm một trận tiếng thét chói tai nữa, dọa sợ người đi đường, trở về còn phải viết một đống báo cáo giải trình.
Hiện trường tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc.
Kiều Thời kiểm tra người đi đường đã bị đâm đến mức máu thịt be bét, quay lại lắc đầu với Trương Vi: “Không cứu được nữa.”
Đúng lúc này, tiếng khởi động xe vang lên…
Sau khi chiếc xe đâm vào một người, còn đâm tiếp vào lan can bảo vệ, không ngờ bây giờ lại bắt đầu nổ máy.
Hướng của nó rõ ràng là Kiều Thời đang ở bên cạnh thi thể!
Người đi đường hoảng sợ hét lên!
Bọn họ thấy tài xế gây tai nạn không xuống xe, còn cho rằng đã bất tỉnh rồi, không ngờ tới, không ngờ tới…
Nhưng giây tiếp theo, khối “gạch” bang một tiếng đập thẳng vào cửa sổ chiếc xe gây tai nạn!
Là Trương Vi lấy cục sạc dự phòng của cô ấy ra.
Rầm một phát, cùng với tiếng cửa kính vỡ vụn, cục sạc dự phòng đã giáng cho người đang ngồi ở ghế lái một cú rất mạnh.
Người ngồi ở ghế lái r*n r*, chiếc xe gây tai nạn lại lao đi tông vào lan can bên đường. Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra thứ tạp âm rin rít chói tai.
Trương Vi hoàn toàn không cho tên kia cơ hội ở lại trong xe tiếp tục khởi động xe, cô ấy lao tới muốn lôi tài xế ra khỏi xe.
Việc huấn luyện thể lực của Trương Vi vẫn bị tụt hậu, nhưng đó là so với mấy kẻ có cơ bắp khủng và mấy kẻ siêu chăm chỉ thích hơn thua mà thôi. Với cường độ huấn luyện như thế, từ lâu cô ấy đã không còn là cô sinh viên đại học trói gà không chặt lúc đầu nữa rồi.
Trên xe nồng nặc mùi rượu.
Trương Vi khẽ nhíu mày.
Dưới tác dụng giảm va đập của túi khí an toàn, có vẻ tài xế không bị thương nặng lắm, cũng có thể là do cồn đã làm tê liệt cảm giác đau đớn của gã, gã nhanh nhẹn cầm búa thoát hiểm vung về phía Trương Vi.
Trương Vi nghiêng người tránh né.
Tài xế dán chặt mắt vào mục tiêu là Trương Vi nên không phát hiện cửa ghế phụ bên kia đã bị mở.
Với sự ăn ý giữa Kiều Thời và Trương Vi, không cần Kiều Thời phải nhắc nhở, Trương Vi đã tạo điều kiện ra tay và nhường ra không gian an toàn cho cô rồi.
Tiếp đó, Kiều Thời xoay chân, tung chân đá từ phía sau tài xế.
Cô đã được cộng thêm mấy điểm thể chất. Cô vẫn chưa kiểm tra lại những thay đổi về thể chất, vừa hay có thể dùng gã này để kiểm tra lực chân.
Uỳnh một tiếng, gã tài xế đó cùng với cánh cửa xe ngã bay xuống đường lớn.
Gã vùng vẫy muốn đứng lên, hai luồng sức mạnh nhanh chóng ấn xuống kẹp chặt gã.
Xe cảnh sát và xe cứu thương kêu inh ỏi đã tới.
Chỉ có điều hiện trường lúc này khiến người ta có phần ngơ ngác, không phân biệt được ai là “người bị hại”: “Này…”
Trương Vi bước lên xuất trình giấy tờ tuỳ thân, giải thích tình huống ở hiện trường, thực hiện việc bàn giao đơn giản.
Đây chắc hẳn là một vụ tai nạn giao thông do lái xe say rượu gây ra. Người gây tai nạn có khuynh hướng tiếp tục đâm xe, làm bị thương người khác, không còn cách nào khác nên các cô mới phải thực hiện một số biện pháp nhất định để phòng vệ chính đáng.
Cảnh sát nhìn hiện trường “phòng vệ chính đáng”, khóe miệng không khỏi giật giật, anh ta im lặng nuốt xuống mấy lời phàn nàn đang chuẩn bị nói.
Dựa theo miêu tả của Trương Vi, e rằng kẻ gây tai nạn đã có “chủ ý cố tình” ngay từ vụ tai nạn đầu tiên, hành vi mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa, anh ta nhận ra căn cước công dân của Trương Vi. Anh ta cũng coi như có kinh nghiệm làm việc với các bộ phận đặc biệt, không coi gã lái xe kia thành “dị thường” rồi xử lý luôn là phúc đức cho gã lắm rồi.
Nhưng đúng lúc này, có một âm thanh thu hút sự chú ý của Trương Vi: “Đây không phải tai nạn ngoài ý muốn! Tử Thần tới… là Tử Thần tới đấy…”
Đó là giọng của bạn đồng hành với nạn nhân trong vụ tai nạn.
Tiếng thét chói tai mà bọn Kiều Thời nghe thấy lúc đầu chính là của cô ấy.
Sau đó cô ấy cứng đờ tại chỗ, giống như thể bị thất hồn lạc phách, cô ấy sợ hãi, tê liệt đến mức mất đi phản xạ. Ngay cả việc báo cảnh sát và gọi xe cứu thương cũng là do những người đứng xem xung quanh gọi.
Chứng kiến sự việc tác động thẳng vào thị giác và tinh thần ở cự ly gần thế này, cô ấy phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Lúc đó Kiều Thời và Trương Vi đang bận xử lý người bị hại và tài xế gây tai nạn, không rảnh lo cho cô ấy. Hiện tại đã có “chuyên gia” xử lý các vụ án thông thường đến đây rồi, chắc chắn sẽ có người khác tới nói chuyện với cô ấy.
Vốn dĩ Trương Vi cũng không định lo chuyện của cô ấy. Nhưng sau khi nghe lời nói của cô ấy, bước chân Trương Vi liền khựng lại.
Bởi vì, Trương Vi thực sự có quen một Tử Thần.
Lúc Kiều Thời không có mặt, đầu lâu nhỏ đó cũng làm mưa làm gió trong vương quốc mục nát, là cái kiểu mà có thể leo lên đầu người ta thì tuyệt đối sẽ không chịu ngồi lên vai. Thoạt nhìn có vẻ đáng sợ nhưng nhìn quen rồi lại thấy khá đáng yêu (có điều mấy tính từ miêu tả này tuyệt đối không thể nói trước mặt Ngài).
Đầu lâu nhỏ vẫn đang yên ổn trong vương quốc mục nát, quyền lực của Ngài chưa đến mức ảnh hưởng ra bên ngoài, Trương Vi cũng không cảm nhận được sự ảnh hưởng của Ngài. Rất có thể đây chỉ là mấy lời nói nhảm của người phụ nữ đang trong trạng thái không bình thường.
Nhưng rõ ràng là cô ấy đã nhắc đến cái tên này, không thể lẫn đi đâu được. Để đề phòng, tốt hơn hết là nên hỏi cho rõ ràng vậy.
Trương Vi nghiêm túc đánh giá người phụ nữ lộ vẻ mặt tái nhợt, hỏi: “Tử Thần mà cô nói là người đã gây ra tai nạn ư? Mấy người có quen biết người đó không?”
Người phụ nữ lắc đầu như trống bỏi: “Không phải. Không quen. Tôi nói, tôi nói là Tử Thần tới rồi!”
Cô ấy nắm lấy ống tay áo Trương Vi, tinh thần trở nên kích động.
Cảnh sát ở bên cạnh đang muốn tiến tới hỗ trợ nhưng bị Trương Vi ngăn lại.
Trương Vi nhận thấy ánh mắt người phụ nữ không hề nhìn tài xế gây tai nạn, cũng không nhìn nạn nhân, mà cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Như thể có thứ đáng sợ nào đó đang ẩn nấp trong khoảng không đó…
Thứ khiến người phụ này kinh sợ e rằng không phải vụ tai nạn giao thông kinh hoàng bất chợt xảy ra, mà là thứ khác.
Theo hướng ánh mắt của cô ấy, Trương Vi cẩn thận cảm nhận xung quanh một lượt, rồi tiếp tục nói: “Cô à, hãy hít thở sâu nào, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bảo vệ cô. Xin hãy kể tất cả mọi chuyện mà cô biết cho chúng tôi, được chứ?”
“Kiều Kiều, cậu qua đây một lát.”
…
Người bình thường không biết đầu lâu nhỏ. “Tử Thần tới rồi” theo như những gì bạn đồng hành của nạn nhân trong vụ tại nạn giao thông nói, thực ra không liên quan gì đến đầu lâu nhỏ.
Thứ cô ấy nhắc đến là một tình huống tương tự như trong một bộ phim có tên "Tử thần tới rồi": Một khi bị bóng ma chết chóc bao phủ, bất kể người đó có làm gì đi nữa thì vẫn xảy ra đủ các loại tai nạn ngoài ý muốn. Dù người đó đã cố gắng hết sức để tránh né, cuối cùng vẫn không có cách nào thoát khỏi, cứ như vậy cho đến khi sự chết chóc đến gần.
Người phụ nữ ngồi trong phòng khách của bộ phận dọn dẹp, những ngón tay lạnh như băng đang ôm lấy ly trà sữa ấm nóng, run rẩy kể lại sự việc đã trải qua:
Bạn thân của cô ấy, Lâm Nhụy (nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông), một ngày trước mới vừa hoàn tất thủ tục xin nghỉ việc ở công ty.
Lúc chuẩn bị rời khỏi công ty, Lâm Nhụy nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong chỉ có một tờ giấy ghi chú.
[Khi cô nhìn thấy ghi chú này, tức là tôi đã chết rồi. Rời khỏi công ty rác rưởi này cũng chẳng có gì không tốt. Cuộc đời còn lại của cô rất ngắn ngủi, vậy nên hãy sống thật tốt, sao cho không phải luyến tiếc gì cả nhé].
Cuối cùng là: Lâm Nhụy vào ngày 5 tháng 11 năm 2024.
“Tiểu Nhụy cũng tức đến mức suýt khóc. Nội dung đó nhìn sơ thì giống như một lời chúc phúc, nhưng trên thực tế còn không phải là rủa người ta sắp chết hay sao? Khi đó chúng tôi đều cho rằng chắc đây là trò đùa ác ý của một đồng nghiệp nào đó từng có hiềm khích với Lâm Nhụy, nhưng lại không biết là ai làm, tôi đã chửi rủa rất lâu với cậu ấy…”
“Nhưng Lâm Nhụy vẫn rất bất an. Bởi vì chữ viết trên tờ giấy ghi chú chính là chữ của cậu ấy. Vậy nên hôm nay tôi mới ra ngoài dạo phố với cậu ấy cho thư giãn đầu óc. Kết, kết quả…”
Còn chưa kịp đề phòng thì vụ tai nạn giao thông đã xảy ra.
Ngày Lâm Nhụy nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh là ngày 29 tháng 10 năm 2024, cách ngày ghi trên tờ giấy đúng một tuần.
Ngày cô ấy tử vong là 30 tháng 10 năm 2024, một ngày sau khi nhận được tờ giấy ghi chú.
Theo tư duy logic duy vật: Rất có thể đây là một vụ mưu sát được ngụy trang thành lời tiên tri tử vong.
Cho dù bộ phận dọn dẹp là đơn vị chuyên xử lý các sự việc bất thường, cũng không có nghĩa là bọn họ đã mất đi cách tư duy trong thế giới bình thường… Bởi vì hằng ngày họ vẫn đang sinh hoạt ở thế giới bình thường cơ mà.
Cảnh sát đã điều tra về mối quan hệ giữa người gây tai nạn với người bị hại, thậm chí điều tra cả mối quan hệ với bạn đồng hành của nạn nhân. Nhưng kết quả là hoàn toàn không có mối quan hệ nào giữa người gây tai nạn với hai người này.
Chính bản thân người gây tai nạn cũng đã thừa nhận do cuộc sống không như ý, chán sống nên muốn trả thù xã hội.
Gã lựa chọn mục tiêu hoàn toàn ngẫu nhiên.
Sau đó thấy Kiều Thời nhảy ra, gã cũng định tông cô. Trương Vi lấy cục sạc dự phòng ném vào đầu gã, gã cũng muốn trả thù. Chỉ có điều hai vụ phía sau không thành công.
Nếu đây là một vụ mưu sát do con người lên kế hoạch thì quá trình thực hiện cũng quá mất kiểm soát rồi.
Vậy liệu có một khả năng là, "trò đùa tờ giấy ghi chú" và "tai nạn giao thông" là hai chuyện không liên quan đến nhau nhưng lại trùng hợp xảy ra cùng nhau không?
Một nhóm nhân viên của bộ phận dọn dẹp ở phòng bên cạnh, đang quan sát tình hình bên trong phòng tiếp khách thông qua kính một chiều.
Trương Vi vừa quan sát diễn biến trong phòng khách vừa chia sẻ những thông tin mà cô ấy biết: “Tôi cảm thấy có thứ gì đó không bình thường ở hiện trường, nhưng cảm nhận đó rất mơ hồ. Tôi không chắc đó là phản ứng bất thường đối với người chết, hay là do cảm xúc kích động quá mức và cực đoan của cô ấy dẫn đến sai sót.”
Nếu chỉ là vế sau thì dễ rồi. Tiến hành trấn an và khai thông cảm xúc cho người phụ nữ đang kinh hoàng sợ hãi này, nếu không dị thường sẽ được sinh ra.
Nhưng nếu là vế trước thì khá phiền toái đấy.
Năng lực của Trương Vi là thầy kể chuyện huyền bí, không thể phân loại vào hệ cảm nhận, nhưng cảm giác nhạy bén đối với sự tồn tại của những thứ dị thường quả thực là một trong những khả năng đặc biệt của cô ấy.
Ngay cả cô ấy mà cũng chỉ có cảm nhận lờ mờ, điều đó có nghĩa dị thường này ẩn nấp rất kỹ.
Hứa Dịch cũng đã đi vào, anh buông tay, tin tức anh mang đến cũng tương tự như của Trương Vi: “Cả phòng tiếp khách và nhà xác cũng đã xem rồi, tôi không cảm nhận được tàn lưu nào của dị thường cả. Nếu như tờ giấy ghi chú kia vẫn còn, có lẽ sẽ dễ tra ra hơn.”
Thực đáng tiếc, không may là tờ giấy ghi chú kia đã bị Lâm Nhụy xé nát vứt đi rồi.
Nhưng Lâm Nhụy đã chụp ảnh gửi cho bạn thân xem. Hôm qua sau khi nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, Lâm Nhụy cũng đã làm ầm ĩ ở công ty (chỉ là chẳng có ích gì, hơn nữa còn bị công ty “mời” ra ngoài).
Những chứng cứ này đều có thể chứng minh, tờ giấy ghi chú lời tiên tri tử vong không phải do bạn thân của Lâm Nhụy bịa ra hay suy đoán ra.
Các đồ dùng cá nhân khác và lịch trình sinh hoạt gần đây của Lâm Nhụy đều đã được điều tra, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy cô ấy đã bị ô nhiễm hay từng tiếp xúc với dị thường.
"Giới thiệu cho cô gái này một chuyên gia tư vấn tâm lý đi, nói với cô ấy rằng đây chỉ là một tai nạn, đồng thời giúp cô ấy bình tĩnh lại trước.” Lý Văn chỉ đạo công việc: “Nếu cô ấy gặp phải chuyện khả nghi nào nữa, bảo cô ấy có thể đến tìm chúng ta bất cứ lúc nào.”
Nhưng bầu không khí trong bộ phận dọn dẹp vẫn không hề bớt căng thẳng sau khi cô gái kia rời đi.
Lý Văn gõ gõ lên mặt bàn trong phòng họp: “Mọi người, hãy coi đây như một sự kiện dị thường để xử lý đi.”
Bởi vì chuyện này còn có điểm đáng ngờ: Không tra được thông tin vận chuyển của bưu kiện chuyển phát nhanh lời tiên tri tử vong kia.
Đó chính là một bưu kiện chuyển phát nhanh ma quái.
"Một giới vực không biết nguồn gốc, không rõ quy tắc, không nhìn thấy ranh giới, là một thử thách đối với chúng ta. Nhưng cũng không phải chúng ta hoàn toàn không thu được gì.” Lý Văn điều chỉnh lại nét mặt, chuyển sang trạng thái nghiêm túc.
"Đội trưởng, có phải anh đã phát hiện ra cái gì rồi đúng không?”
"Tờ giấy ghi chú gốc đã mất rồi, nhưng chúng ta đã biết nội dung ghi trên đó. Nếu coi đây là một sự kiện dị thường chứ không phải một trò đùa, vậy nội dung của tờ giấy ghi chú đó đáng để phân tích cẩn thận.”
"Nhưng trên đó đâu có nói gì đâu nhỉ?”
Ngoại trừ lời tiên tri tử vong thì có vẻ như đó toàn là mấy từ vô nghĩa… Ít nhất là nó chẳng có giá trị gì đối với cuộc điều tra hiện tại.
“Lời tiên tri tử vong là một loại tin tức, "ngày" cũng là một loại thông tin. Hứa Dịch, Trương Vi, hôm nay hai người không cảm thấy có ô nhiễm, liệu có phải là vì ô nhiễm xảy ra ở "tương lai" không?”
Lý Văn vừa dứt lời, mọi người lập tức đồng loạt sửng sốt.
Giới vực có liên quan với thời gian ư?
Giả thiết này… có hơi táo bạo, không, phải nói là rất táo bạo mới đúng.
"Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ.”
Những giới vực mà họ gặp phải chủ yếu là ăn mòn không gian thực tại.
“Từ trước đến giờ chưa từng gặp giới vực nào như thế đâu.”
Để mặc cho những người khác tiếp nhận giả thiết của mình, Lý Văn đưa ánh mắt tán thưởng hướng về phía Kiều Thời: “Cô cũng đã nghĩ ra điều gì rồi phải không? Kiều Thời, cô cũng có thể chia sẻ suy nghĩ của bản thân.”
Từ lúc anh ta nhắc đến thông tin kho vận của bưu kiện chuyển phát nhanh, Kiều Thời đã bắt đầu lộ vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Điều đó chứng tỏ, Kiều Thời đã bắt kịp mạch suy nghĩ của anh ta kể từ lúc đó.
Cảm động quá, cuối cùng anh ta cũng không phải đơn độc gánh vác toàn bộ đội ngũ này trong những buổi brainstorming nữa rồi!
"Vi Vi, trước đó cậu có nói với tớ, cậu đã cầm bưu kiện chuyển phát nhanh của tớ vào trong rồi phải không?”
Vẻ mặt tán dương của Lý Văn cứng đờ, khóe miệng anh ta giật hai lần. Hóa ra Kiều Thời không phải người đồng điệu với anh ta nhất, mà lại là người mất tập trung sớm nhất ư?
Cứ cho là mất tập trung đi, nhưng đừng nói ra như thế chứ! Bộ tôi không cần mặt mũi chắc!
"Đúng vậy.” Trương Vi đáp lời.
"Cầm vào trong”, tức là mang đồ chuyển phát nhanh đặt trước cửa phòng vào trong phòng.
"Lấy về”, tức là đi đến các điểm giao nhận bưu kiện hoặc những nơi tương tự như vậy, lấy về.
Trong cuộc sống thường ngày, dùng lẫn lộn hay hiểu lẫn lộn cũng không sao cả, dù gì cũng đều có nghĩa là lấy bưu kiện chuyển phát nhanh về thôi mà. Không khác biệt nhiều, làm gì có ai cố tình đi bắt bẻ câu chữ làm gì cơ chứ?
Lúc đó Kiều Thời chẳng nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này cô cần phải suy nghĩ nhiều hơn.
Bởi vì theo suy nghĩ của Kiều Thời, hai khái niệm này có sự khác nhau.
Các bưu kiện chuyển phát nhanh thông thường, ngay cả cửa phòng cô cũng khó mà tìm thấy, thế thì làm sao có thể đem đến tận cửa được chứ?
Kiều Thời đột nhiên nhớ tới vụ này là nhờ được Lý Văn dẫn dắt: Bưu kiện chuyển phát nhanh của cô cũng không có thông tin kho vận.
Không có tin nhắn nhắc nhở về việc giao hàng, không có thông tin kho vận nào được đồng bộ hóa trong APP, như thể đây là một bưu kiện chuyển phát nhanh ma quái vậy.